- Giải quyết hậu quả?
Tứ sư thúc Đỗ gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Đỗ Phong nói:
- Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi xem, bị người ta trói ở đây, ngươi giải quyết hậu quả như vậy sao? Nếu ngươi có thể giết sạch những người này thì cũng thôi đi, nhưng ngươi lại không có bản lĩnh này. Ngươi đã làm mất thể diện của Đỗ gia!
Đỗ Phong xấu hổ không chịu nổi, sắc mặt đỏ bừng.
Tứ sư thúc Đỗ gia chậm rãi rút thanh kiếm trên tay mình, đi đến trước mặt Đỗ Phong, lạnh lùng liếc nhìn hắn nói:
- Đỗ Phong, ngươi biết quy củ của Đỗ gia rồi đấy, người tự truyền công pháp giết không tha! Niệm tình ngươi những năm qua không mắc tội gì lớn, tạm thời lưu lại cái mạng ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha, nếu không giáo huấn cho ngươi một trận làm sao kẻ dưới còn phục tùng!
Cảm giác được sát cơ trong mắt Tứ sư thúc, toàn thân Đỗ Phong bất giác run rẩy, vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu như băm tỏi:
- Tứ sư thúc hạ thủ lưu tình, ngươi giáo huấn ta cũng sẽ chỉ làm người khác nhìn thấy chê cười. Đỗ Phong ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng công pháp Đỗ gia lại nằm trong tay Chu gia, nếu không lấy lại….a…..
Đỗ Phong còn chưa nói hết, mọi người đã nhìn thấy thanh lợi kiếm trên tay Tứ sư thúc Đỗ gia phát ra mấy đạo kiếm quang trong không trung, cùng với tiếng kêu la thảm thiết của Đỗ Phong, chỗ mắt cá chân và hai cổ tay hắn đã phun ra một luồng máu tươi.
Đám người Chu gia nhìn thấy mà trong lòng run sợ, Chu Khê Hà càng cau mày, hắn đã phát giác được chuyện hôm nay sự khó có thể giải quyết êm đẹp.
Chỉ bằng một kiếm đã cắt đứt gân tay gân chân của Đỗ Phong, sau khi làm xong, Tứ sư thúc Đỗ gia lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Phong không ngừng run rẩy trên mặt đất, nói với người bên cạnh:
- Dẫn hắn đi chữa thương.
- Vâng.
Ở bên cạnh lập tức có một người thoát ra, ôm lấy Đỗ Phong lui sang một bên, cởi bỏ khóa sắt cho hắn, lấy đan dược từ trong lồng ngực ra thoa lên vết thương.
Nhưng gân tay gân chân đã bị cắt đứt, cho dù rịt thuốc cũng không làm nên chuyện gì, sau khi trị lành thương thế, Đỗ Phong cũng chỉ là một tên phế nhân mà thôi.
- Phế vật, không cần ngươi nói, đương nhiên Đỗ Nhập Vi ta sẽ không để công pháp Đỗ gia truyền ra hậu thế bên ngoài!
Tứ sư thúc Đỗ gia vung những vết máu còn sót lại trên trường kiếm, xoay đầu lại nhìn Chu Khê Hà, ánh mắt như băng.
- Công pháp ở đâu?
Đỗ Nhập Vi lạnh lùng hỏi thăm.
Chu Khê Hà sờ tay vào ngực, lấy bản công pháp Đỗ gia ra, hắn vốn sớm không muốn dính vào củ khoai lang bỏng tay này, lúc này đương nhiên rất nhanh chóng ném về phía Đỗ Nhập Vi.
Đỗ Nhập Vi đưa tay tiếp nhận, tùy tiện nhìn mấy lần, sau khi xác định không sai liền vận cương khí, công pháp trên tay lập tức đốt thành tro bụi.
Chu Khê Hà vẫn cảnh giác động tác của đối phương, mặc dù đã ném trả công pháp nhưng vẫn chưa buông lỏng, lúc này cất cao giọng nói:
- Công pháp đã hoàn trả, mời các vị quay về.
Điều này hiển nhiên là đuổi khách, nhưng Đỗ Nhập Vi cũng không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu nhìn Chu Khê Hà, khẽ cười một tiếng nói:
- Thế nào? Chu gia chủ cho rằng việc này có thể giải quyết như vậy sao?
- Chu gia ta chưa từng xem qua bản công phá này, huống chi lỗi trong chuyện này cũng không phải do Chu gia, Chu gia chỉ là nhà buôn bán, vô tình có vướng mắc với Đỗ gia.
Chu Khê Hà mặt không đổi sắc.
Đỗ Nhập Vi chậm rãi lắc đầu:
- Ai là người có lỗi không quan trọng, quan trọng là... Đệ tử Đỗ gia bị các ngươi đả thương, còn giam giữ rất nhiều ngày. Đỗ Phong là người của Đỗ gia ta, sinh tử của hắn do Đỗ gia ta quyết định, còn chưa tới phiên người ngoài nhúng tay vào, nếu chuyện này truyền đi, Đỗ gia ta còn biết ngẩng mặt nhìn ai? Huống chi, công pháp ở trong tay các ngươi nhiều ngày như vậy, ai biết các ngươi có xem qua hay không?
- Ngươi muốn như thế nào?
Chu Khê Hà lạnh lùng nói, mặc dù sớm biết việc này không thể giải quyết dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ đối phương lại bất chấp đạo lý như thế.
- Người chết vĩnh viễn sẽ không tiết lộ bí mật. Thấy các ngươi là nhà buôn bán, thực lực không cao, ta cũng không khi dễ các ngươi, trong đám đệ tử ta dẫn theo sẽ tùy tiện chọn ra một người, các ngươi có thể cùng tiến lên, sinh tử tự chịu!
- Các hạ muốn giết người diệt khẩu?
Chu Khê Hà vô cùng tức giận.
- Chính xác là như vậy.
Đỗ Nhập Vi cười lạnh, thò tay chỉ vào một người có thực lực thấp nhất trong đám đệ tử dẫn theo nói:
- A Lộc, ngươi đi tiếp bọn hắn.
- Vâng.
Sau lưng Đỗ Nhập Vi lập tức xuất hiện một đệ tử Đỗ gia, thậm chí chưa chào hỏi đã vọt tới bọn người Chu Khê Hà.
- Càn rỡ!
Chu Khê Hà quát một tiếng, song chưởng nghênh tiếp, Chu Bính cũng vội vàng thoát ra, đánh vào eo người đến.
Tràng diện lập tức trở nên hỗn loạn, những người còn lại của Chu gia ngoại trừ hai người Chu Khê Hà và Chu Bính là Thiên Giai hạ phẩm, còn lại mấy thúc bá của Chu Chính cũng chỉ có tu vi Địa Giai mà thôi. Người xông đến có Thiên Giai trung phẩm, mặc dù cùng cảnh giới với Đỗ Phong nhưng thực lực cao hơn Đỗ Phong một ít.
Hôm đó một mình Đỗ Phong đã quấy nhiễu Chu gia không yên, huống chi hiện tại lại là người tên A Lộc này.
A Lộc bị đám người Chu gia vây quanh, vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ cần phòng bị sát chiêu của Chu Khê Hà và Chu Bính là được, giữa lúc phòng ngự, liên tiếp hạ sát thủ với mấy vị thúc bá của Chu Chính, nếu không phải Chu Khê Hà và Chu Bính nghĩ cách cứu viện kịp thời, chỉ cần trong ba chiêu đã có người ngã xuống mặt đất.
Cho dù như vậy, tràng diện của đám người Chu gia cũng vô cùng nguy hiểm.
Phía sau đám người, Chu Chính nóng lòng muốn gia nhập vòng chiến, nhưng người của mình quá nhiều, địch nhân lại chỉ có một, thử một hồi lâu căn bản không thể nhúng tay vào, gấp đến độ cứ dậm chân tại chỗ.
Trên tay Đường Phong lặng lẽ cầm một ngọn phi đao, chỉ chờ thời khắc nguy cấp liền xuất thủ cứu giúp. Hắn là người gọi Đỗ gia đến, cũng không phải vì bản thân muốn kiếm danh tiếng gì, chuyện mấu chốt nhất hiện giờ vẫn chưa làm.
Chu Tiểu Điệp đứng cạnh Đường Phong, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt vừa có ý cầu xin vừa phẫn nộ. Một lúc lâu, Chu Tiểu Điệp mới thò tay bấm một cái vào cánh tay Đường Phong, dậm chân nói:
- Rút cuộc ngươi có cứu hay không!
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Chu Tiểu Điệp lại có một trực giác nhạy cảm, bây giờ người có thể hóa giải nguy cơ của Chu gia chỉ có một mình Đường Phong. Chu Tiểu Điệp vẫn chưa thể quên cảnh tượng hắn đánh ngã Đỗ Phong xuống mặt đất hôm đó.
Đường Phong quay đầu nhìn nàng, mở miệng nói:
- Ta cứu được nhất thời, nhưng có cứu được cả đời hay không? Lần này là Đỗ gia đến gây phiền toái, ta đuổi bọn chúng đi, chờ sau khi ta đi, lại có người đến tìm Chu gia gây phiền toái, nàng có thể tìm ai cứu giúp đây?
- Chuyện sau này để sau hãy nói, nếu ngươi không xông lên, phụ thân và gia gia sẽ bị thương.
Chu Tiểu Điệp nóng ruột muốn chết.
- Ta và Chu gia không quen không biết thân, lần trước đã ra tay cứu một lần, lần này dựa vào cái gì mà ra tay?
Dù sao cũng đã làm ác nhân, dứt khoát phải ác nhân đến cùng.
Chu Tiểu Điệp hận không thể gõ đầu Đường Phong một cái, nhưng nàng căn bản đánh không lại hắn.
- Tiểu cô nương, cầu người không bằng cầu mình. Nếu nàng có thực lực cường đại, chỉ là một Đỗ gia nhỏ bé, làm sao dám đến gây phiền toái chứ?
Đường Phong ân cần khuyên bảo.
Chu Tiểu Điệp cắn chặt môi, oán hận nhìn Đường Phong.
- Ta có thể cho nàng thực lực bảo vệ gia tộc mình, nhưng phải xem bản thân nàng có muốn hay không!
Đường Phong cố tình rèn sắt khi còn nóng.
- Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì.
Chu Tiểu Điệp tức giận trừng mắt nhìn Đường Phong:
- Muốn ta đi với ngươi, đợi kiếp sau đi.
- Không tệ không tệ, có khí tiết có cốt khí, thiếu gia rất thích!
Đường Phong thay đổi ngữ khí, nhìn chiến trường nói:
- Trong ba giây, Tam thúc của ngươi sẽ bị đả thương.
Lời chưa nói hết, Chu Hầu đã bị trúng một cước của A Lộc Đỗ gia, trực tiếp bay ra ngoài vòng chiến, ngã xuống đất thở hổn hển một lúc lâu vẫn không đứng lên được.
- Yên tâm, không chết được, kế tiếp là Nhị thúc nàng.
Lời nói của Đường Phong giống như lời tiên đoán, không ngừng vang lên bên tai Chu Tiểu Điệp.
Quả nhiên, Nhị thúc của Chu Tiểu Điệp cũng đồng dạng giống Chu Hầu, bay ra khỏi vòng chiến, cùng với một tiếng kêu thảm thiết, té ngã trên mặt đất.
Không bao lâu sau, trong vòng chiến ngoại trừ Chu Khê Hà và Chu Bính, những người khác đều bị đánh bay ra ngoài. Thực lực của A Lộc mặc dù cũng có Thiên Giai trung phẩm, nhưng dù sao bị nhiều người vây công như vậy, cho dù muốn hạ tử thủ cũng có chút khó khăn. Cho nên các thúc bá của Chu Chính dù bị thương, thực sự vẫn không nguy hiểm đến tánh mạng.
- Tiểu miêu tiểu cẩu đã giải quyết xong, phụ thân và gia gia nàng cũng chống đỡ không được bao lâu nữa.
Đường Phong tiếp tục tàn phá phòng tuyến tâm lý của Chu Tiểu Điệp.
Không có những người khác hỗ trợ, hai Thiên Giai hạ phẩm giao đấu với một Thiên Giai thượng phẩm, thật sự có chút gian nan.
Nhìn thấy Chu Bính vì nghĩ cách cứu viện lão gia tử mà rơi vào bên trong mãnh công của A Lộc không cách nào ngăn cản, Chu Tiểu Điệp tựa hồ nghiến răng nghiến lợi kêu lên:
- Được rồi, ngươi nhanh ra tay đi, ta đi với ngươi!
- Ngoan lắm!
Đường Phong lộ ra một nụ cười sáng lạn với Chu Tiểu Điệp:
- Sớm như vậy thì tốt rồi?
Chu Tiểu Điệp cừu thị trừng mắt nhìn hắn.
Đường Phong không để bụng, thân hình lóe lên, xông vào trong vòng chiến.
Trong vòng chiến, Chu Bính ngăn cản công kích hung mãnh của A Lộc, đang cảm giác không thể tiếp tục, khi sắp sửa bị thương, thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, ngay sau đó bị người khác kéo về, một tay xuyên ra bên cạnh hắn, đón nhận song chưởng của A Lộc.
Một tiếng “ầm” vang lên, Đường Phong không chút sứt mẻ, A Lộc lại như bị sét đánh, cả người thất tha thất thểu thối lui ra sau mấy chục bước, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.
- Tiểu tử thối, lão gia tử sắp chết, ngươi mới chịu ra tay!
Chu Khê Hà tức giận đến mức chòm râu run rẩy, hắn có ý định muốn kêu Đường Phong hỗ trợ, nhưng lại sợ khiến Đường Phong không vui, cho nên một mực chịu đựng không lên tiếng, Đường Phong cho tới bây giờ mới ra tay, hắn đương nhiên không nhịn được muốn oán thầm vài câu.
- Không phải còn chưa chết sao?
Đường Phong cười cười, nghênh tiếp ánh mắt của A Lộc, ôm quyền nói:
- Đỗ huynh, lại gặp mặt.
Chuyện này cũng không có gì trùng hợp, người đệ tử Đỗ gia tên là A Lộc này chính là người mà Đường Phong đánh rớt lôi đài trong thi đấu gia tộc. Nếu hắn là đệ tử Đỗ gia, lần này đến Chu gia cũng không có gì kỳ quái.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, lại nhìn khuôn mặt của Đường Phong, A Lộc không khỏi biến sắc, ngày đó cương khí hộ thân của mình bị Đường Phong phá vỡ trong ba giây, trực tiếp ngã xuống lôi đài, cảnh tượng mất mặt đó sớm đã khắc sâu trong xương tủy A Lộc.
Có thể nói, A Lộc hiện tại nhìn thấy Đường Phong, giống như chuột thấy mèo, hận không thể quay người bỏ đi.
Trong nháy mắt Đường Phong xông ra, ánh mắt sắc bén của Đỗ Nhập Vi liền tập trung vào hắn, lúc này nhìn thấy biểu lộ của A Lộc, Đỗ Nhập Vi nhướng mày, không biết tại sao người đệ tử của gia tộc mình lại sợ hãi như vậy.
- Chu gia vẫn có cao thủ như thế? Chẳng trách Đỗ Phong bị các ngươi đả thương.
Đỗ Nhập Vi hừ lạnh một tiếng, lúc trước hắn vẫn còn cảm thấy kỳ quái, với thực lực mà những người Chu gia biểu hiện ra, căn bản không có khả năng giam giữ Đỗ Phong ở đây, hiện tại thấy Đường Phong xuất hiện, hắn mới hiểu rõ.
Nhưng công pháp ẩn nấp của người này thật sự rất ghê gớm, bản thân hiện nay là một Thiên Giai thượng phẩm cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Nghĩ đến đây, Đỗ Nhập Vi bất giác có chút cảnh giác, quay đầu nhìn thoáng qua A Lộc, nói:
- Ngươi quen vị đệ tử Chu gia này sao?
A Lộc ngượng ngùng, lấy tay che ngực, đáp:
- Hắn không phải đệ tử Chu gia! Hắn là đệ tử Đường gia, tên gọi là Đường Phong!
- Đường Phong?
Sắc mặt Đỗ Nhập Vi cũng biến đổi.
Hiện tại tên tuổi Đường Phong thật sự quá lớn, lớn đến mức bản thân hắn không muốn biết cũng không được.
Đệ nhất cá nhân trong thi đấu gia tộc, dẫn đầu năm vị đệ tử Đường gia cướp lấy thành tích gia tộc đệ nhất. Trong chiến đấu lôi đài lại khiến ba vị Thiên Giai thượng phẩm không chiến tự bại, thiên tài Bố gia là Bố Liên Chu còn khuất nhục hơn, bị hắn chính diện đánh bại. Những tin tức này cùng với kết quả thi đấu giống như có thêm đôi cánh, truyền khắp toàn bộ Linh Mạch Chi Địa.
Người của Chu gia ngoại trừ Chu Khê Hà biết được thân phận của Đường Phong từ miệng Chu Chính, những người khác vẫn mải lo lắng chuyện Đỗ Phong và công pháp Đỗ gia, cho nên ngược lại không biết gì.
- Hắn chính là Đường Phong?
Mặc dù đã mơ hồ phát giác, nhưng Đỗ Nhập Vi vẫn không dám chắc chắn, sau khi liếc nhìn Đường Phong đánh giá, lại nhìn A Lộc hỏi.
A Lộc hít mũi khẽ gật đầu. Trận bại trận thê thảm nhất của hắn từ khi sinh ra đến nay chính là trong tay Đường Phong. Đường Phong có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra.
Đỗ Nhập Vi ngược lại hít một hơi khí lạnh. Hắn thật sự không rõ tại sao một nhân vật nổi tiếng như vậy lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn bị mình chọc phải.