Vô Thường

Chương 703: Vui rồi




Trước mặt đánh tới một luồng sức mạnh cực lớn khiến Đỗ Phong cả kinh, mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, ba hồn bảy vía thiếu chút nữa bay ra ngoài cơ thể, bàn tay ấn trên trán mình cứng như sắt thép, Đỗ Phong hoài nghi không biết sọ não mình có phải bị đối phương bóp nát rồi hay trong, đau đớn khó nhịn trong đầu khiến hắn không nhịn được phát ra một tiếng thét chanh chua giống như đàn bà.

Sau một tiếng “ầm”, Đỗ Phong vừa rồi còn vô cùng khí thế trước mặt đám người Chu gia đã bị bắn trên mặt đất, lưu lại trên mặt đất một hố lớn hình người rất rõ ràng.

Đám người sợ hãi đều không theo kịp tiết tấu biến cố trước mắt, sau khi đợi mọi người lấylại tinh thần, Đỗ Phong đã bị quật ngã xuống mặt đất.

Tố chất thân thể của Thiên Giai trung phẩm cũng không phải hàng trưng cho đẹp, mặc dù chịu trọng kích như vậy, Đỗ Phong chỉ cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bản thân cũng không lo ngại gì.

Đám người Chu gia há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, ánh mắt mọi người đều ngơ ngác. Cảnh tượng vừa rồi, nếu là một tráng hán có thân hình bưu hãn, phóng ngược lại một nữ nhi liễu yếu đào tơ còn có thể lý giải, nhưng người bị phóng ngược lại là một cao thủ Thiên Giai trung phẩm!

Thiên Giai trung phẩm đối với đám người Chu gia mà nói quả thực là một tuyệt thế cao thủ, người này mấy ngày trước còn khiến cả Chu gia hỗn loạn, đả thương hai Thiên giai của Chu gia rồi mới toàn thân trở ra.

Bây giờ định thần nhìn lại, chỉ thấy người vừa đi ra cúi nửa người, một chân dẫm lên ngực Đỗ Phong như giẫm một con kiến, lại khiến cho hắn không thể động đậy, bàn tay lớn vẫn ấn trên đầu Đỗ Phong không buông.

Cho tới lúc này, những người của Chu gia mới thấy rõ diện mạo của người tới, dĩ nhiên chính là người mấy ngày nay đến Chu gia làm khách.

Mấy vị thúc bá của Chu Chính thi nhau nuốt từng ngụm nước bọt, sắc mặt hơi trắng bệch, nhất là tam thúc Chu Hầu của Chu Chính, bàn chân như bị chuột rút, chỉ hận không thể đào một cái hố ngay tại chỗ để chui xuống, Đường Phong ở Chu gia suốt mấy ngày hôm nay, bọn họ chưa từng dành cho hắn một chút sắc mạt hòa nhã nào.

Biểu hiện mấy ngày nay của Đường Phong cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt, đối diện với sự khinh thường của những người này lại càng không để ý, khiến cho bọn họ nghĩ rằng người bằng hữu này của Chu Chính chỉ hơi lợi hại mà thôi, cũng không có bản lĩnh quá lớn.

Nhưng bây giờ xem ra, người trẻ tuổi này quả thực cực kỳ lợi hại.

Tất cả Chu gia đều không thể nài đối phó với Đỗ Phong, vậy mà thoáng cái hắn đã bị đánh ngã trên mặt đất, sự thật nhìn thấy này khiến những thúc bá của Chu gia đều cảm thấy hoảng sợ. Bọn họ sợ hãi ác ý của mình lại khiến người trẻ tuổi này tức giận, vạn nhất hắn ra tay đối phó với mình thì không biết làm thế nào.

Quả nhiên nhìn người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, lúc này mấy vị thúc bá của Chu Chính cuối cùng mới hiểu rõ hàm nghĩa này.

Đỗ Phong bị đánh ngã trên mặt đất không thể động đậy, nhìn xuyên qua khe hở ngón tay Đường Phong vẫn thấy ánh lửa chập chờn, cũng thấy rõ diện mạo của Đường Phong.

Trong lúc nhất thời, tròng mắt Đỗ Phong cũng trợn tròn, thân thể lạnh run.

Hắn căn bản không nghĩ tới sẽ đụng phải Đường Phong ở đây, khi thi đấu gia tộc, hắn đã tận mắt nhìn thấy Đường Phong tả xung hữu đột đánh bại huynh đệ của mình xuống lôi đài, thực lực của vị huynh đệ kia còn mạnh hơn mình một ít, hắn còn không phải đối thủ, mình làm sao là đối thủ cho được?

Người này có quan hệ như thế nào với Chu gia? Đỗ Phong có nghĩ nát đầu cũng không rõ, nếu sớm biết như vậy, làm sao hắn còn dám tìm tới Chu gia gây phiền toái? Chưa nói đến chuyện mình không phải là đối thủ của Đường Phong, nếu nói về hai gia tộc, đối với Đỗ gia mà nói, Đường gia đồng dạng là một quái vật khổng lồ chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa!

Sắc mặt Đường Phong đầy lạnh lùng, lấy tư thế nhìn trên cao nhìn xuống Đỗ Phong, ánh mắt kia sắc bén như đao, giống như diều hâu nhìn con mồi của mình khi bay lượn trên bầu trời.

- Tha mạng...

Hảo hán không tính thiệt thòi trước mắt, huống chi Đỗ Phong còn là một tiểu nhân hèn hạ, cường địch ngay rước mắt, chỉ có thể vứt bỏ tôn nghiêm mở miệng cầu xin tha thứ. Hắn có thể nhìn thấy sát cơ trong mắt Đường Phong, loại sát cơ này giống như lưỡi dao, vô hình mà cắt được dũng khí của hắn, lại khiến toàn thân hắn lạnh buốt.

Đường Phong vươn tay, cầm lấy ngọn phi đao cắm vào cổ tay phải đối phương, lập tức chậm rãi rút ra, máu tươi không ngừng phun ra ngoài, Đỗ Phong đau đớn vô cùng, cũng không dám mở miệng kêu la, trong cổ họng chỉ có thể truyền ra tiếng ừng ực.

Đám người Chu gia đều nhướng mày, bọn họ có thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn mang đến khi rút đao ra chậm rãi như vậy, mấy vị thúc bá của Chu Chính nhìn thấy vừa lo lắng lại tràn đầy hưng phấn.

Lo lắng chính là bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với tên đệ tử Đỗ gia, vạn nhất sau chuyện này Đường Phong phủi mông bỏ đi, với thế lực của Chu gia làm thế nào để chống lại Đỗ gia?

Hưng phấn đương nhiên cũng có, nhìn thấy ác nhân bị giày vò như vậy trước mặt mình, có ai mà không hưng phấn?

Sau khi nhổ phi đao ra, Đường Phong ấn phi đao vào yết hầu Đỗ Phong, tròng mắt Đỗ Phong run rẩy, vội vàng kêu lên:

- Tha mạng, đại ca bỏ qua cho ta, ta có mắt không tròng, ta nhận thua cược rời đi.

Từ trong lỗ mũi Đường Phong phun ra một luồng nhiệt khí:

- Bây giờ nói những lời này thì đã muộn, mặc dù cảm tạ ngươi đã giúp tiểu cô nương thấy rõ bộ mặt của những người thân nàng, thế nhưng chuyện đó cũng đả thương trái tim của nàng!

Các thúc bá của Chu Chính bị Đường Phong vạch trần đến đỏ mặt, vừa rồi bọn họ còn gọi la hét muốn Chu Bính gả Chu Tiểu Điệp cho tên tuấn kiệt trẻ tuổi Đỗ Phong, để hóa giải khó khăn của gia tộc lần này, kết quả chỉ trong nháy mắt, tên tuấn kiệt trẻ tuổi đã bị người ta đánh ngã xuống đất, không hề có khí khái mà cầu xin tha thứ.

Sự hèn hạ của Đỗ Phong khiến bọn họ có cảm giác như bị tát vào miệng, thẹn đến mức muốn chui xuống đất.

Nhìn thấy sát cơ trong mắt Đường Phong càng ngày càng dày đặc, Đỗ Phong biết cầu xin hắn tha cho mình là vô dụng, chỉ có thể đặt hy vọng lên những người của Chu gia, vừa giãy dụa vừa cao giọng hô:

- Chu gia, Đỗ Phong ta cam đoan sau này không bao giờ đến tìm các ngươi gây chuyện phiền toái nữa, các ngươi nghĩ xem, nếu ta chết ở đây, Đỗ gia há có thể từ bỏ ý đồ, đến lúc đó Chu gia các ngươi chỉ gặp tai họa lớn hơn.

Câu nói trước đó còn chưa có ai để ý, nhưng câu nói phía sau lại khiến cho tất cả mọi người đột nhiên biến sắc, bọn họ lo lắng nhất chính là cái này.

Nhìn thấy Đỗ Phong sắp bỏ mạng dưới phi đao, Chu Bính vội vàng kêu lên:

- Vị tiểu ca kính xin hạ thủ lưu tình!

Phi đao đang tiếp tục ấn xuống yết hầu Đỗ Phong chợt dừng lại, Đỗ Phong đang sợ hãi vô cùng, không nhịn được thở phào một hơi.

Chu Bính nói thế nào cũng là phụ thân của hai huynh muội Chu Chính, hắn mở miệng muốn nhờ vả, Đường Phong thế nào cũng phải nể mặt, mặc dù hận không thể trực tiếp giết chết tên tiểu nhân xấu xa Đỗ Phong ngay tại chỗ, nhưng Đường Phong vẫn không xuống tay.

Nheo mắt liếc nhìn Đỗ Phong, Đường Phong lạnh lùng cười nói:

- Tha cho ngươi thì có thể, nhưng không nện cho ngươi một trận thì cơn tức trong lòng thiếu gia khó mà tiêu tan.

Đỗ Phong vội vàng gật đầu như trống bội:

- Ngươi cứ nện đi, chỉ cần ra tay đừng quá hung ác là được.

Những lời này lại khiến cho tất cả mọi người trợn mắt, xem thường vạn phần.

Lời nói mới vang lên, một đấm của Đường Phong đã nện lên lông mày hắn, khung mày bạo liệt, Đỗ Phong còn chưa kịp kêu lên, một đấm khác đã nện xuống một con mắt khác của hắn.

Hai quyền vừa xuống, đầu Đỗ Phong thiếu chút nữa lún xuống đất bùn, cả đầu vang lên tiếng “ông ông”, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

- Vui rồi!

Đường Phong đứng dậy, phủi bụi trên người.

Toàn bộ Chu gia rơi vào yên lặng, ngay cả những người đang vội vàng cứu hoả cũng bê thùng nước đứng yên tại chỗ, để mặc cho thế lửa lan tràn.

Bọn họ đột nhiên phát hiện, người khách Chu Chính này, bề ngoài thoạt nhìn tướng mạo khí phách, kỳ thật trong nội tâm rất bạo lực.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, không có chuyện gì thì mau đi cứu lửa đi!

Chu Bính dù gì cũng là nửa gia chủ, nhanh chóng phản ứng, quát to đám người Chu gia.

Những người kia lúc này mới lấy lại tinh thần, tiếp tục dập tắt thế lửa.

Chu Bính quay đầu nhìn thoáng Chu Chính, chỉ thấy ánh mắt hắn đầy ngưỡng mộ nhìn Đường Phong, dáng vẻ giống như hận không thể quỳ xuống bái lạy Đường Phong, không khỏi thở dài lắc đầu.

Đồng dạng là người trẻ tuổi, tiểu ca này còn trẻ hơn con trai mình rất nhiều, nhưng thực lực đã cường hãn như vậy, Chu Bính không trách con trai mình vô dụng, chỉ có thể thầm hận Chu gia suy thoái, căn bản không có công pháp tu luyện gì tốt.

Chu Bính sửa sang lại quần áo, khẽ ho một tiếng, tiến tới trước mặt Đường Phong ôm quyền nói:

- Xin hỏi cao danh quý tánh của vị tiểu ca này? Lần này xuất thủ cứu giúp, Chu Bính vô cùng cảm kích.

Đường Phong đáp lễ nói:

- Vãn bối Đường Phong, chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.

Chu Bính nói:

- Mấy ngày nay ta chú tâm chữa thương, mặc dù nghe khuyển tử nói có khách đến thăm, nhưng vẫn chưa ra nghênh đón, kính xin tiểu ca chớ trách.

Đường Phong cười nói:

- Theo lý vãn bối phải tới bái kiến trước, bá phụ nghiêm trọng rồi.

Chỉ qua mấy câu, Chu Bính đã cảm giác thể diện của mình được nâng cao, càng nhìn Đường Phong càng thuận mắt, bây giờ người trẻ tuổi có thực lực lại khiêm tốn như hắn không còn nhiều, loại hơi có thực lực như Đỗ Phong lại không đặt tiểu gia tộc nhỏ như Chu gia trong mắt, chạy đến nơi này tùy ý làm bậy, lại nhìn Đường Phong, Chu Bính thổn thức một hồi không thôi, chênh lệch giữa người và người thật sự lớn như vậy sao.

- Tiểu ca kính xin trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện ở đây giao cho Chu gia ta xử lý là được.

Chu Bính mỉm cười, nháy mắt ra dấu với con trai mình.

Chu Chính vội vàng nói:

- Đường huynh mời.

Chuyện còn lại Đường Phong xác thực cũng không muốn xen vào, lần này ra tay đối phó với Đỗ Phong chẳng qua cũng là tình thế bắt buộc, sau khi nghe Chu Chính nói xong liền cùng hắn rời khỏi chỗ đó.

Trước khi đi, hắn còn mỉm cười liếc nhìn về một hướng.

Phương hướng đó chính là chỗ lão gia tử Chu gia bí mật ẩn nấp quan sát Đường Phong, tròng mắt quay tròn, dáng vẻ cáo già.

- Gia gia, người ở đây làm gì vậy?

Chu Tiểu Điệp đi đến sau lưng lão gia tử hỏi.

- Xem kịch vui.

Lão gia tử đứng thẳng người dậy, thò tay vuốt vuốt hàm râu của mình, nhìn theo hướng Đường Phong rời đi, lại cúi đầu liếc nhìn Chu Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp có chút kỳ quái nói:

- Gia gia ngươi đang nhìn gì vậy?

Lão gia tử giống như mới phát hiện ra đại lục mới, ngạc nhiên nói:

- Hắc, Tiểu Điệp năm nay con cũng đã mười lăm tuổi rồi sao?

- Gia gia người mới biết à!

Chu Tiểu Điệp giận dỗi nói:

- Người không quan tâm đến con một chút nào cả!

Lão gia tử ngoảnh mặt làm ngơ, hơi suy nghĩ nói:

- Năm đó khi bà con được gả cho ta cũng mới mười lăm tuổi. Thời gian trôi qua thật nhanh….

Lão gia tử lại hỏi:

- Tiểu Điệp, con cảm thấy người trẻ tuổi tên Đường Phong này như thế nào?

- Hắn?

Chu Tiểu Điệp nhíu mày trầm tư, trong đầu không khỏi hiện ra ánh mắt mê đắm Đường Phong nhìn nàng lúc trước, lại nhớ tới đôi bàn tay nhỏ bé của mình còn bị hắn siết chặt, dậm chân nói:

- Con không quen hắn!

- Ha ha, không quen cũng không sao…!

Lão gia tử nhớ năm đó ta và bà con được chỉ định hôn ước, trước khi thành thân còn chưa từng nhìn thấy mặt nhau.

- Gia gia, hôm nay người thật kỳ quái.

Chu Tiểu Điệp vô cùng mê man.

- Không nói chuyện này nữa, con đi với ta giáo huấn những kẻ lòng lang dạ sói kia một trận, lão già này giả vờ bị thương mấy ngày, bọn chúng đã lộ bộ mặt thật, nếu lão tử này chết thật, cái nhà này không biết còn biến thành như thế nào nữa.

Lão gia tử hăng hái, vung tay lên, dẫn theo Chu Tiểu Điệp đi về phía đám người Chu gia đang tập trung.

Ở trong phòng Đường Phong chỉ nghe được lão gia tử Chu gia tức giận mắng chửi mấy thúc bá của Chu Chính một trận, miệng lưỡi lưu loát, mắng mấy người kia đến nỗi không ngẩng đầu lên được, càng không dám phản bác lại một câu.

Cuối cùng lão gia tử mắng chửi cả hai cha con Chu Bính và Chu Chính, khiến hai người ủy khuất vô cùng.

- Hừ, các ngươi nhớ kỹ cho lão tử, trước khi lão tử còn chưa chết, Chu gia không phải các ngươi muốn như thế nào thì thành thế ấy, Tiểu Điệp không phải các ngươi muốn gả cho ai thì gả! Mẹ kiếp, một đám súc vật vong ân phụ nghĩa, tại sao lão tử lại sinh ra bọn hèn nhát các ngươi!

Lão gia tử thậm chí văng cả tục, hiển nhiên cơn tức giận không nhẹ.

Khó khăn lắm dưới sự khuyên bảo của hai cha con Chu Chính mới kêu được lão gia tử đi nghỉ ngơi.

Mặc dù đã giải quyết xong phiền toái của Đỗ Phong, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Nói cho cùng Đỗ Phong chẳng qua là một đệ tử Đỗ gia, Chu gia giữ hắn lại, đả thương hắn, nếu Đỗ gia biết được tin tức này sẽ xử lý như thế nào? Huống hồ căn do của chuyện lần này lại là một bản công pháp của Đỗ gia.

Có thể nói, căn nguyên này chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, Chu gia cầm bản công pháp này, cho dù không xem cũng là một đại phiền toái.