Vô Thường

Chương 697: Tái sinh thạch




Thứ này là một khối đá không thể nghi ngờ gì nữa, hơn nữa nhìn qua giống như một quả trứng gà phóng to vô số lần, nhìn từ bên ngoài vào có màu sắc giống như da của người phu xe, chẳng qua nhìn tối hơn một chút.

Nếu như so sánh cùng màu da của Phi Tiểu Nhã cũng không khác nhau lắm, đều giống như màu da bị gió biển thổi lâu năm, một màu lúa mạch trông rất khỏe mạnh.

Trong nháy mắt khi tảng đá được lấy ra, Đường Phong rõ ràng cảm nhận được tâm tình ba động của Linh Khiếp Nhan, thần sắc trở nên có chút khẩn trương cũng có chút mừng rỡ, nhưng mà kích động là nhiều nhất.

- Chính là thứ này.

Giang Xuyên chỉ vào tảng đã cực lớn hình quả trứng gà này.

- Lúc ta tìm được La ngọc thạch thì nó ở cách đó không xa, ta cũng biết nó là thứ gì nhưng mà thấy đặc biệt nên tiện tay cầm về. Tảng đá này đao chém vào cũng không sứt mẻ vận công vào cũng không thể chấn nát vụn được, thậm chí còn có thể hấp thu cương khí, thực sự là rất quái dị.

Đường Phong đưa tay ra sờ tảng đá ở trước mặt, chỉ thấy da mình khi tiếp xúc với nó có cảm giác lạnh lẽo nhưng lại cực kỳ co dãn, không khỏi kỳ quái một lúc, hắn dùng sức nhéo vào mấy lần thì thấy khối đá này đột nhiên lõm xuống dưới ở chỗ tay tỳ xuống, buông nhẹ tay ra thì tảng đá lại co giãn về như cũ, dường như không hề có dấu vết nào.

Loại cảm giác này không khỏi làm Đường Phong nhớ tới thân thể nữ nhân.

Ngoại trừ phía bên ngoài có cảm giác lạnh lẽo ra thì sờ vuốt nó cùng sờ vuốt nữ nhân cũng không có gì khác biệt cả.

Hắn thử quán chú cương khí vào như theo lời Giang Xuyên, thì thấy khối đã này hấp thu sạch sẽ cương khí mình quán nhập vào, mặc kệ cho Đường Phong quán nhập cương khí mạnh mẽ như thế nào cũng giống như ném đá xuống đáy biển, dường như là chìm luôn không thấy tí bọt sóng nào nổi lên.

Như vậy tảng đá này có lợi ích gì, nếu để rèn vũ khí cũng tuyệt đối không được, cương khí sẽ bị hấp thu cũng không có cách nào luyện chế được.

Chẳng qua cảm thụ tỉ mỉ một phen thì sắc mặt Đường Phong khẽ biến, hắn phát hiện khối đá này thoạt nhìn trông rất quái dị này lại ẩn chứa sinh cơ cực kỳ khổng lồ trong đó! Cỗ sinh cơ này không có dấu hiệu của sinh mệnh trong đó nhưng lại hiện lên khí tức sinh mệnh, khối đá này nhìn rất giống như là một con người.

- Chính là cái này, chính là cái này Phong ca ca.

Nha đầu ở trong cương tâm kích động kêu la lên, nắm bàn tay nhỏ huy vũ lên liên tục chỉ hận không thể lao tới để ôm tảng đá vào chỗ cương tâm của Đường Phong.

- Đây là cái gì?

Đường Phong không khỏi mở miệng hỏi.

- Tái Sinh Thạch!

Trong giọng nói của Linh Khiếp Nhan tràn đầy kích động nói:

- Có được nó, ta sẽ bắt đầu có thể thoát khỏi sự ràng buộc của Bất Phôi giáp, cũng không cần phải mượn Tiểu Thiên nữa, sẽ có thân thể thực sự của chính mình.

- Nàng nói rằng, nó có thể chứa được tinh hồn của ngươi?

Đường Phong ngây ngốc trừng mắt nói.

Túi da người cũng chỉ là nơi chứa ba hồn bảy vía mà thôi. Ý tứ của Linh Khiếp Nhan đã cực kỳ rõ ràng, khối đá này có thể trở thành nơi chứa tinh hồn của nàng.

- Đương nhiên rồi.

Hai con mắt của nha đầu này đều toát ra quang mang xanh mượt. Hiển nhiên nàng khát vọng mình có được thân thể của chính mình đã không phải là chuyện tình một ngày hai đêm nào đó.

- Chẳng qua thế này vẫn chưa đủ được, Tái Sinh Thạch chỉ có thể để dùng để trọng tố lại thân thể thôi, còn cần để lưu thông được máu huyết và loại tài liệu gia cố tinh hồn nữa.

- Hai loại tài liệu này đi đâu tìm bây giờ?

Đường Phong cũng hăng hái hỏi, có nàng suốt ngày tồn tại ở trong cương tâm của mình từ sáng đến tối rất bất tiện, thần thức chỉ cần khẽ động là có thể biết được mình đang làm gì, thỉnh thoảng luôn có một số trường hợp xấu hổ xảy ra.

Ví dụ như lúc Đường Phong cởi quần áo đi tắm, hoặc như thời gian âu yếm với các nàng, Đường Phong luôn có cảm giác không an toàn một chút, thật giống như có người đang rình coi ngay bên cạnh. Nha đầu này cũng không hề có ý tứ, luôn phong bế thần thức của chính mình trốn ở trong cương tâm.

Càng làm cho Đường Phong khó xử chính là nha đầu này nhìn qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Nhìn vòng eo nhỏ nhắn xinh xắn làm cho Đường Phong mỗi khi nghĩ đến đều có cảm giác như một loại tội ác.

Nếu như để cho nha đầu này có được thân thể của chính mình, thoát ly khỏi ràng buộc của Bất Phôi Giáp thì Đường Phong còn cầu không được, điều này không chỉ là suy nghĩ cho chính mình còn là suy nghĩ vì Linh Khiếp Nhan.

Một đám tinh hồn lại không có cơ thể của chính mình là một sự việc đáng buồn đến chừng nào?

Nghe xong câu hỏi của Đường Phong, Linh Khiếp Nhan đáp:

- Tài liệu lưu thông máu không cần tìm đâu, có máu của Phong ca ca là đủ rồi.

- Máu của ta?

Đường Phong không khỏi ngạc nhiên hỏi lại.

- Đúng rồi, ngươi đã quên chúng ta là linh hồn tương liên à, từ lúc ca ca thu phục Bất Phôi Giáp chính là lúc mà chúng ta để lại dấu vết trong tinh hồn của nhau, chỉ có máu của ca ca ta mới không bài xích. Đương nhiên nếu như ca ca có thể tìm được máu của phượng hoàng đã niết bàn rồi thì không thể nào tốt hơn được nữa, loại máu huyết này so với của Phong ca ca còn tốt hơn rất nhiều.

Đường Phong lại càng hoảng sợ:

- Thật sự là có phượng hoàng?

Linh Khiếp Nhan khinh thường nói:

- Ca ca cho là ta bịa đặt hay sao? Kiếm linh của Tứ Nương Viêm Nhật Kiếm chính là một tinh hồn của một con phượng hoàng bị phong ấn.

Đường Phong líu lưỡi một trận nói:

- Ôi mẹ ơi, thế chẳng lẽ Thủy Hàn Kiếm có phong ấn một băng hoàng sao?

- Chuẩn, đây là điều đương nhiên.

Trong lòng Đường Phong không khỏi khiếp sợ dị thường, phượng hoàng loại này chỉ tồn tại và được thuật lại ở trong biến hóa của linh thú thất giai, mà phẩm giai của phượng hoàng ít nhất cũng phải cửu giai, tương đương với một Linh Giai thượng phẩm. Ai lại có thể giết chết được phượng hoàng, rồi phong ấn tinh hồn nó ở trong một thanh vũ khí?

Mười thanh thần binh trong Thần Binh Phổ làm sao mà sinh ra được? Đường Phong chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng hỗn độn.

Linh Khiếp Nhan lại mở miệng nói:

- Tài liệu lưu thông máu không cần phải suy nghĩ, hiện giờ chỉ cần đi tìm kiếm loại tài liệu gia cố lại tinh thần là xong.

- Ngàn vạn lần đừng nói là máu linh thú nữa nhé.

Đường Phong thật sự có chút sợ.

- Không phải là máu linh thú, nhưng mà thứ này cũng rất khó tìm, đó là thạch nhũ vạn năm, nghe nói chỉ có thể ở tận sâu trong lòng đất may ra mới có thể tìm thấy được.

Nói đến điều này, âm thanh của Linh Khiếp Nhan nhỏ lại, hiển nhiên nàng cũng biết thứ này muốn tìm được cũng không hề đơn giản.

- Vạn sự khởi đầu nan, hiện giờ chúng ta không phải đã có hai loại tài liệu rồi sao? Một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được.

Đường Phong an ủi nói.

- Phải rồi, Phong ca ca cố lên, ta vẫn sẽ chờ.

Nha đầu cũng không quá thất vọng, dù sao cũng đã tìm thấy được con đường sáng rồi, trước đó nàng chưa bao giờ nghĩ tới đến địa phương này lại có thể tìm được Tái Sinh Thạch.

- Đường huynh, Đường huynh?

Giang Xuyên thấy Đường Phong đờ người ra một lát, hô to liên tiếp vài tiếng cũng không thấy trả lời, không khỏi hoảng sợ đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.

- Không có việc gì.

Đường Phong ngẩng đầu lên, đặt Tái Sinh Thạch ở trên bàn tay, mở miệng nói:

- Giang huynh, khối đá nói có chỗ hữu dụng đối với ta, không biết huynh có thể bỏ được thứ yêu thích của mình không?

Giang Xuyên nghiêm mặt lại nói:

- Đường huynh nói đi đâu vậy? Lần này mang huynh đến đây không phải là vì nó sao? Tảng đá này đối với ta cũng vô dụng, nếu Đường huynh cần thì cứ cầm nó đi là được.

Trên đường đi Đường Phong đã cho hắn một quyển Bách Chiến đao pháp. Đối với hắn mà nói một quyển điển tịch về đao pháp so với khối đá này không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Huống chi cho dù Đường Phong không cho hắn cái gì thì hắn cũng sẽ đem tảng đá này đưa cho Đường Phong, dù sao hơn một tháng liền hắn vì không muốn đắc tội với Đường gia nên mới tìm đến Đường Phong.

- Vậy thì đa tạ.

Đường Phong gật đầu nói.

- Chẳng qua thứ này có chút cồng kềnh, mang theo đi cực kỳ không tiện, nếu như Đường huynh tin tưởng được Giang mỗ, Giang mỗ có thể thay ngươi đưa đến Đường gia.

- Hảo ý của Giang huynh Đường mỗ xin tâm lĩnh, ta tự mang theo cũng được.

Vừa nói hắn vừa vác tảng Tái Sinh Thạch lên vai.

Hình tượng này có chút rất chướng tai gai mắt, chẳng qua Đường Phong cũng không muốn bị người khác phát hiện được bí mật của Không Gian Mị Ảnh, chỉ cần ra khỏi Yên Hà Thành, tìm một địa phương không ai lui tới sau đó ném tảng đá này vào trong Không Gian Mị Ảnh là được.

Đến chỗ này chủ yếu vì Tái Sinh Thạch, sự việc hôm nay đã kết thúc, Đường Phong cũng không nghĩ sẽ ở lại. Giang Xuyên cũng không có ý tứ lưu Đường Phong lại, phòng ốc sơ sài đầy bụi bặm nếu như lưu người ta lại sẽ không có ý tứ, huống chi hắn đứng trước mặt Đường Phong cũng có một ít áp lực.

Một đường đưa Đường Phong ra khỏi Yên Hà Thành, hai người mới từ biệt ở cửa thành.

- Được rồi Giang huynh, khối đá này là ngươi tìm được ở chỗ nào của Yên Hà sơn?

Đường Phong bước đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi.

- Đường huynh muốn đi sao? Giang mỗ có thể dẫn đường

Giang Xuyên chủ động xin đi trước.

- Ta chỉ tùy tiện đi xem mà thôi, Giang huynh báo vị trí cho ta là được, không dám làm Giang huynh lao lực.

Đường Phong uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của đối phương.

Giang Xuyên nghe vậy xong liền chỉ vào một vị trí ở bên trong Yên Hà sơn nói:

- Ngay ở hướng này, đi sâu vào trong ba mươi dặm sẽ thấy một tuyệt cốc nằm trong đó, ta có lần vào trong đó tu luyện không cẩn thận bị rớt xuống dưới, mới phát hiện được tuyệt cốc này, để mang được khối đá này lên ta cũng mất rất nhiều khí lực, chẳng qua trong tuyệt cốc kia linh khí rất sung túc, nếu như không phải trong đó có không ít linh thú thì ta cũng sẽ một mực tu luyện ở trong đó.

Đường Phong nhìn theo phương hướng mà Giang Xuyên chỉ một chút, không để ý đến Giang Xuyên lảm nhảm liên tục bên cạnh, gật đầu nói:

- Giang huynh dừng bước, để Đường mỗ tự đi.

Dứt lời, hắn hướng đến phương hướng kia rảo bước tới.

Lúc này sắc trời đã tối, ở trong thâm sơn có nhiều sài lang hổ báo hoạt động mạnh dị thường, chẳng qua loại mãnh thú này đối với Đường Phong mà nói không tính là cái gì.

Ly khai khỏi Yên Hà Thành, cảm ứng bốn phía một phen, xác định được xung quanh không hề có kẻ nào, Đường Phong liền cho Tái Sinh Thạch vào trong Không Gian Mị Ảnh, bước vào trong Yên Hà sơn.

Hắn muốn vào trong núi chẳng qua cũng chỉ muốn đến tham quan mà thôi, cũng không có mục tiêu đặc biệt gì. Giang Xuyên không phải là kẻ ngu ngốc, nếu như ở trong tuyệt cốc tìm được La ngọc thạch cùng với Tái Sinh Thạch thì tất nhiên sẽ không lưu lại bảo bối có giá trị nào cả.

Hắn chỉ muốn đi xem hoàn cảnh như thế nào mới dưỡng dục ra được loại Tái Sinh Thạch kỳ quái này.

Đi thẳng mười dặm vào phía trong Yên Hà sơn, xung quanh côn trùng bay vù vù, chim kêu vượn hú liên tục, mùi hương thơm ngát cứ lượn lờ đâu đấy, đang đi về phía trước Đường Phong đột nhiên dừng lại, hắn phát hiện được linh khí xung quanh mình bắt đầu có chút kỳ quái.

Phàm là loại rừng rú thâm sơn thì linh khí trong đó sẽ có chất lượng và tinh thuần hơn xa địa phương mà nhiều người tập trung. Ngay cả trong Thiên Tú Tông các đệ tử cũng thích đi Khúc Đình Sơn tu luyện chính là như vậy. Do vậy linh khí nồng nặc cũng là nguyên nhân để cho người ta dễ dàng nhận biết.

Chiếu theo đạo lý mà nói, linh khí ở loại địa phương này sẽ không hề cố định ở phương hướng nào, chỉ đầy rẫy ở trong một mảnh không gian, du mục du đãng khắp nơi. Thế nhưng hiện tại Đường Phong cảm ứng được phạm vi mà linh khí tụ tập lại, có một điểm ở ngay trên phương hướng đi của mình. Loại cảm giác này rất mơ mơ hồ hồ, không hề rõ ràng chút nào, Đường Phong không khỏi vận khởi cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, trong nháy mắt, cảm giác mông lung kia rõ ràng lên, thì ra mình cảm ứng không sai, linh khí đúng là đang tụ tập lại ở một phương hướng phía trước, tuy rằng cực kỳ bí

mật nhưng lại không thể tránh khỏi điều tra của Đường Phong.

Nhận thấy được sự khác thường, Đường Phong không khỏi rảo bước về phía trước nhanh hơn, càng đi nhanh thì càng cảm thấy linh khí tụ tập càng ngày càng mãnh liệt. Giống như ở phía trước còn một dòng xoáy thật lớn, dường như chính nó đang hút linh khí về đây.

Chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mới có thể cảm nhận được, cho dù người bên ngoài vào nhận thấy được linh khí có chút dị thường cũng không thể xác

định được.

Nhưng mà loại tình huống này khí Đường Phong bước thêm khoảng hai mươi dặm nữa lại đột nhiên biến mất không thấy gì. Linh khí ở phía trước đang tụ lại phảng phất như bị chặt đứt cầu nối, đình trệ bất động.

Thật là kỳ quái! Chẳng qua khi mới đi đến đây, cho dù linh khí đã đình chỉ di động thì Đường Phong vẫn có thể cảm ứng được phía trước có một địa phương linh khí nồng nặc dị thường.

Đi tiếp mười dặm về phía trước, cuối cùng cũng đến được tuyệt cốc theo như lời của Giang Xuyên. Đây là một mảnh đất rộng khoảng trăm trượng. Thật giống như là một cái ao bị hãm lại ở trong núi, phía dưới cũng không có gì, nhìn xuống cũng không thấy quá sâu, đại khái chỉ có khoảng trên dưới bốn mươi trượng mà thôi.