- Đỗ huynh, huynh không sao chứ?
Chu Chính nhìn dáng vẻ của đệ tử Đỗ gia, vẻ mặt lo lắng hỏi.
- Hà hà…
Thần kinh đệ tử Đỗ gia không ổn định cười một tiếng, làm cho Chu Chính nổi da gà toàn thân lên.
- Vậy thế này đi, ta để lại bản công pháp cho huynh. Dù sao đi nữa ta cũng chưa thấy qua, huynh coi như việc ngày hôm nay chưa phát sinh.
Chu Chính đề nghị nói.
- Cút ngay, Đỗ gia ta không khiến con kiến hôi ngươi thông cảm.
Đệ tử Đỗ gia đẩy Chu Chính ra, lau máu trên khóe miệng oán hận nhìn thoáng qua Chu Chính, xoay người thoát khỏi đoàn người.
Chu Chính bị đối phương mắng một trận cực kỳ căm tức, chính mình nhẹ nhàng khuyên nhủ đối phương suy nghĩ lại, thế mà nói xong còn bị hắn cắn lại cho một cái, đúng là chẳng khác gì chó điên.
- Ca ca, đuổi theo hắn, nhất định phải trả lại công pháp cho hắn.
Thần sắc Chu Tiểu Điệp nghiêm túc mở miệng nói. Vừa rồi tên đệ tử Đỗ gia kia đã sinh ra sát cơ, Chu Tiểu Điệp quan sát sẽ biết người tìm cách quay lại. Trong lòng cũng tự trách không ngớt, mặc dù nàng đối với loại kết quả này cũng ở trong dự liệu nhưng vẫn không thể ngăn được bản công pháp kia mê hoặc tâm trí, cũng không hề ngăn cản ca ca và vị đệ tử Đỗ gia kia đổ ước.
Chu Chính đối với muội muội mình nói gì nghe nấy, nghe xong lời của nàng liền cuống quít đuổi theo.
Qua một chốc lát, thấy Chu Chính với vẻ mặt ủ rũ trở về, Chu Tiểu Điệp vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi?
Vẻ mặt Chu Chính đau khổ nói:
- Hắn chạy trốn quá nhanh, ta căn bản không biết hắn đi đâu.
Sắc mặt Chu Tiểu Điệp khẽ biến, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Ca ca, tối nay chúng ta rời khỏi Bố gia trang luôn, quay trở lại Khổ Thủy thành thôi, không thể ở lại chỗ này được.
- Phải!
Chu Chính gật đầu đáp.
Ban đêm ngày hôm đó, Chu Chính tìm đến Đường Phong một lần, nói cho hắn biết nếu như đi đến Khổ Thủy Thành thì nhất định phải tới làm khách Chu gia, Đường Phong tất nhiên đáp ứng sảng khoái.
Lần Đại bỉ này chính là lúc hắn muốn đi Khổ Thủy Thành tìm kiếm phương pháp giải độc, chính mình không biết gì ở Khổ Thủy Thành, nếu như có Chu Chính giúp đỡ thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chẳng qua Đường Phong nhìn thần sắc Chu Chính có chút kỳ quái, có vẻ rối loạn hoang mang cùng khẩn trương, Đường Phong hỏi nguyên nhân thì Chu Chính cũng chưa nói, chỉ nói rằng tối nay hắn và muội muội phải rời khỏi Bố gia trang làm cho Đường Phong tiếc hận một lúc. Hắn vốn chuẩn bị trong Đại bỉ đi cùng đôi huynh muội Chu Chính, trên đường tiện thể làm thân với Chu Tiểu Điệp, nhưng xem ra, kế hoạch hiện giờ đã bị đổ bể.
Nếu như người ta đã có việc thì Đường Phong cũng không dám mạnh mẽ lưu lại, sau khi nói xong Chu Chính liền cáo từ rời đi.
Trở lại trong phòng, Đường Phong nhắm mắt ngồi xuống. Vòng thứ ba lôi đài chiến ngày hôm nay chính mình không đánh mà thắng, mà hai người Đường gia cũng chiến thắng được đối thủ, nhưng mà Đường Long lại gặp phải Bố Liên Chu rồi bất hạnh bị thua, không chỉ có vậy mà Đường Long còn bị Bố Liên Chu đánh nội thương suýt nữa chết.
Tuy rằng thụ thương nhưng nhìn thần sắc Đường Long không có chút thần sắc hối hận nào, trong lúc nhìn vào đối thủ Đường Long đã biết mình bị thua rồi, nhưng dù vậy hắn cũng không hề lui bước, dùng hết toàn lực đại chiến bới Bố Liên Chu một phen, mặc dù bại nhưng mà không hối tiếc.
Còn lại tám người vào vòng trong, phân nửa đều là người quen của Đường Phong, còn lại mấy người chưa thấy mặt bao giờ, tên tuổi của họ cũng chỉ được truyền lưu ở trong Linh Mạch Chi Địa, đều là những thanh niên ưu tú nhất của các đại gia tộc.
Mà trong tám người này, ngoại trừ Đường Phong ra thì tất cả đều là Thiên Giai thượng phẩm, bọn họ có thể đi đến được bước này đều không có gì chê trách được, chỉ có Đường Phong là một Thiên Giai hạ phẩm lại có thể kiên trì đến tận bây giờ làm cho người ta có chút mơ mơ màng màng. Nhìn lại ba lần lôi đài chiến của hắn, lần đầu tiên thì Đường Phong còn xuất thủ nhưng lần thứ hai và lần thứ ba thì đều là đối phương tự nguyện nhận thua, ít nhiều cũng không có cảm giác chiến thắng gì cả.
Chính là vì lý do này, tất cả những lời đồn đại về Đường Phong trong Bố gia trang đều tự do thoải mái được bình luận khắp nới, không thế nào áp chế được.
Ngày thứ hai, lôi đài chiến lần thứ bốn, bắt đầu!
Đường gia chiếm hai chỗ, Bố gia chiếm hai chỗ, chủ nhà chỉ còn có một mình Trang Tú Tú, còn lại ba người phân biệt là Chung gia Chung Lộ, Lâm gia Lâm lão nhị, cùng với một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm họ Uông.
Nhìn chung những đối thủ trước mắt mà Đường Phong không muốn gặp phải chỉ có ba người, một người là Đường Tuấn, nếu hai người gặp nhau thì cho dù ai thắng ai thua Đường gia cũng bị mất đi một danh ngạch. Một người nữa là Trang Tú Tú, còn người cuối cùng chính là Bố Liên Chu.
Đường Phong rất muốn đánh một trận cùng với Bố Liên Chu để xem thiên tài này thực lực mạnh đến bậc nào, nhưng nếu là hiện tại thì còn quá sớm.
Lúc rút thăm, Đường Phong nhìn thoáng qua dãy số trên tay mình, thấy hiện lên con số hai.
Hắn len lén liếc mắt sang Trang Tú Tú không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trang Tú Tú chính là số ba, cuối cùng cũng không gặp mặt nữ tử này, lúc này mà đụng tới Trang Tú Tú thì danh hào mỹ nữ sát thủ sẽ lại bị truyền ra tiếp.
- Các đệ tử thế gia chuẩn bị.
Cùng với tiếng hô to kia, tiếng chiêng trống đã lớn hơn rất nhiều, âm nhạc đều vang lên, tuyên bố lôi đài chiến lần thứ tư bắt đầu.
Đối thủ ở trên lôi đài số hai này là một gã nam tử thân hình cao to, nam tử này tóc ngắn, mặc sam y thô ráp làm từ sợi đay, nhìn qua làm cho mình có một loại cảm giác trầm ổn, hắn lẳng lặng đứng ở đó nhìn quanh bốn phía chờ đợi đối thủ của mình tới.
Lúc Đường Phong vừa bước lên trên, hai con mắt hắn không khỏi sáng ngời.
Song phương đối mặt với nhau, Đường Phong mỉm cười với hắn. Đường Phong nhận ra được người này. Hắn chính là lão nhị của huynh đệ Lâm gia, là một nam tử trầm mặc kiệm lời.
Ở dưới lôi đài, lão đại Lâm gia băng bó toàn thân, thân thể thấp bé không ngừng kêu gào, cao giọng hò hét trợ uy:
- Lão nhị, đánh rơi tiểu tử Đường gia xuống lôi đài cho ta, trận chiến này mà ngươi không thắng được thì đại ca sẽ lấy thùng phân ngựa úp vào đầu ngươi.
Một câu nói vừa hô lên nhất thời vô số người quay sang nhìn hắn.
Nam tử thấp bé trừng mắt nói:
- Nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy qua chân tay bị gẫy hả? Á, lão nhị hạ thủ thật độc, đau chết mất thôi.
Đường Phong và lão nhị Lâm gia nhìn nhau trên lôi đài một lát, không khí cực kỳ nặng nề, cuối cùng lão nhị Lâm gia nhúc nhích được môi nghẹn ra vài tiếng:
- Lại gặp mặt.
- Phải
Đường Phong gật đầu.
- Bọn họ đều nói ngươi có vận khí tốt nên mới đi đến bước này.
Lão nhị Lâm gia thẳng thắn nhìn Đường Phong nói.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Đường Phong không nhúc nhích tí nào mà chỉ nhìn hắn cười.
Lão nhị Lâm gia chậm rãi nói:
- Ta nghĩ không phải. Ở trong mây mù trên núi ta cùng đại ca đã đánh qua một hồi với ngươi, tuy rằng song phương chưa kết thúc trận đấu nhưng mà công phu ngươi biểu hiện ra ngoài thực sự rất mạnh.
Nguyên nhân lần này hắn nói nhiều hơn bởi vì muốn kéo dài thời gian để khí thế Thiên Giai thượng phẩm được chậm rãi kéo lên, cương khí trên người rung động.
- Quá khen.
- Ta vì đại ca của ta mà đứng ở chỗ này, do vậy, ta không thể thua!
Khí thế của lão nhị Lâm gia lên tới đỉnh cao, sau khi kêu lên một tiếng, khí thế cực hạn chèn ép lại, một cỗ áp lực vô hình mạnh mẽ phóng vọt qua bên Đường Phong, cùng lúc đó trên cương khí của hắn phát ra vô số đạo điện lưu nhỏ bé mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Đường Phong nhíu mày ngưng trọng khen:
- Cương tâm tốt!
Đường Phong không nghĩ rằng lần này lão nhị Lâm gia đánh với mình đã xuất ra toàn bộ thực lực từ lúc đầu, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, cùng cương tâm rõ ràng có chút quan hệ đều là thiểm điện. Loại tình huống này không thế nói rằng hắn quá cẩn thận mà chỉ có thể nói rằng hắn quan sát tỉ mỉ mà thôi! Nam tử trầm mặc này tương đối xuất chúng, bởi vì họ không thích nói cho nên con mắt họ so với người khác còn thấy được nhiều điều hơn.
- Ngươi nếu như không muốn người khác ngờ vực ngươi có vận khí để đi đến bước này thì hãy xuất ra toàn bộ thực lực để đánh một trận cùng ta.
Bố y trên người Lão nhị Lâm gia bay phấp phới, chiến ý trong mắt hừng hực như hai luồng hỏa diễm thiêu đốt bên trong, điện lưu xung quanh thân thể lưu động ầm ầm.
- Nếu như là vậy, xin Lâm huynh cẩn thận.
Nếu như người ta đã coi trọng mình thì nếu mình không đối đãi tốt mà nói thì hiển nhiên có chút mất lễ tiết. Lời vừa dứt, cương khí trên người Đường Phong không hề có dấu hiệu báo trước bắn thẳng ra, như là cơn đại hồng thủy hung mãnh phun trào ra ngoài, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh phong.
Cương khí của hai người va chạm nhau trên lôi đài chiếm phương viên hơn mười trượng. Một trận gió gào thét vần lên, khí thế và cương khí đang so đấu đã bắt đầu sáp vào nhau.
Chủ sự lôi đài thấy vậy liền biến sắc, vội vàng cách xa ra một chút, sợ rằng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy chiến đấu của hai người.
Đoàn người đang xem cười nói một hồi, trước giờ một mực nghi vấn về năng lực của Đường Phong nhưng mà hiện tại nhìn qua thấy được khí thế và cương khí của Đường Phong mạnh mẽ không kém chút nào so với lão nhị Lâm gia. Đến giờ phút này mọi người mới hiểu được, Đường Phong đi đến được bước này không chỉ có dựa vào vận khí không mà thực lực của hắn cũng rất mạnh.
- Quả nhiên.
Sắc mặt lão nhị Lâm gia mơ hồ có chút vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Phong mở miệng nói:
- Ta lên.
Sau một khắc, thân ảnh của lão nhị Lâm gia biến mất tại chỗ, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo thiểm điện từ vị trí của lão nhị Lâm gia ở phía trên bẳn tới Đường Phong, thoáng qua một cái đã tới trước mặt Đường Phong rồi.
Thật là nhanh! Hầu như không có mấy người có thể thấy được động tác của lão nhị Lâm gia, động tác toàn thân của hắn phảng phất đều hóa thành đạo thiểm điện kia.
Quyền phải của Đường Phong đột nhiên bạo xuất ra một đoàn kim quang, không hề có dấu hiệu từ nơi đâu bay tới, một đạo kim quang này sắc bén giống như cự phủ, trảm phá không gian, đánh lên trên thiểm điện Thiểm điện chập chờn một hồi, quang mang trong nháy mắt mờ đi không ít, thân thể Đường Phong cũng hơi nhoáng lên, cương khí hung mãnh vô cùng bộc phát ra, toàn bộ lôi đài nhất thời kêu rầm một tiếng rồi tan nát.
Bụi bặm cuốn lên khắp nơi, đầu gỗ cực kỳ rắn chắc để chế tạo lôi đài giờ đây đã hóa thành bột mịn, bay lượn khắp bầu trời.
- Người đâu rồi?
Người xem nhất thời toán loạn, căn bản không nhìn thấy tình hình chiến đấu như thế nào, gấp đến độ chân tay đều giơ lên.
- Nhìn kim quang và thiểm điện kia, kim quang kia chính là của tiểu tử Đường gia, còn thiểm điện kỉa là của lão nhị Lâm gia.
Có người mở miệng nhắc nhở.
Ở bên trong bụi bặm mù mịt, kim quang tiếp xúc với thiểm điện phân cách ra luôn, sau đó lập tức lại hung hăng va đập vào nhau, mỗi một lần va chạm thì cả chiến trường đều hiện lên một quầng sáng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Rất ngắn thôi chừng ba khắc thời gian, bụi trời và bột gỗ mịn bị cương khí hung hăng thổi tán hết, Đường Phong và thân ảnh lão nhị Lâm gia lại xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt mọi người, cho dù vậy cũng có rất ít người có đủ nhãn lực để nhìn thấy tốc độ chiến đấu của hai người, bọn họ chỉ thấy mỗi kim quang và thiểm điện giao phong với nhau, cuối cùng là hai người đều lưu lại tàn ảnh nhàn nhạt ở chỗ cũ.
- Mẹ nó, thật là giang sơn càng ngày càng có nhiều quái vật, niên kỷ mới có bao nhiêu mà đã khủng khiếp như vậy.
Chủ sự lôi đài với vẻ mặt mờ mịt chửi bới ngoài miệng không ngớt. Hắn cũng là Thiên Giai thượng phẩm, hơn nữa bối phận so với Đường Phong và lão nhị Lâm gia còn cao hơn, để cho hắn bình tĩnh mà nói, nếu như hắn phải lên lôi đài thì hắn không thể ứng phó với bất kỳ ai trong hai người này.
Lão nhị Lâm gia thì thôi không nói, tốt xấu gì thì cũng là Thiên Giai thượng phẩm, nhưng tiểu tử Đường gia thì tính thể nào? Chủ sự lôi đài tự thấy hổ thẹn muốn chết.
Lôi đài mặc dù bị một chiêu phá tan nhưng mà Đường Phong cùng lão nhị Lâm gia vẫn ở trong phạm vi chiến đấu của lôi đài như cũ, không ai ra khỏi cái vòng tròn kia.
Lúc này đây Đường Phong dùng ám khí cũng vô dụng, đối phương dùng nắm đấm thì hắn cũng dùng đến nắm đấm của mình. Hiện giờ còn chưa phải lúc xuất ra toàn bộ thực lực, để đối phó với lão nhị Lâm gia thì chỉ cần hai quả đấm là đủ.
Lão nhị Lâm gia tuy rằng trầm mặc không nhiều lời, cũng có thể cho là một hán tử thẳng tính, lần trước đi cướp của Đường Phong, tuy rằng là ăn cướp nhưng cũng đã nói rõ ràng, lúc chiến đầu hiện giờ cũng không có tí đẹp đẽ nào cả, chỉ thuần túy là thực lực bản thân và lực lượng cương tâm mà liều mạng với Đường Phong.
Mỗi một lần va chạm thì thiểm điện trên người lão nhị Lâm gia lại mờ đi một chút, kim quang trên nắm đấm của Đường Phong cũng yếu bớt đi. Duệ kim chi khí không gì phá được ngay cả thiểm điện cũng có thể chặt đứt.
Tuy rằng lão nhị Lâm gia nhờ vào lực lượng cương tâm, tốc độ bản thân đã tới cực hạn không sai biệt nhiều lắm so với Đường Phong nhưng mà lực đạo đơn thuần khi so đấu thì Đường Phong lại chiếm ưu thế tuyệt đối, bị đến cực hạn của thân thể mình, lực đạo phản chấn lại không phải là thứ mà lão nhị Lâm gia có thể thừa nhận được.