Vô Thường

Chương 684: Ngại quá ta lại thắng




Trên lôi đài khác hai vị đệ tử tham chiến đã toàn bộ lên đài, đều đang chiến đấu không hề khách khí, mỗi một chiêu đều như lấy mệnh nhau, tất cả các lôi đài đều hừng hực khí thế làm cho người ta thấy hoa cả mắt.

Chỉ duy nhất Đường Phong đứng trên lôi đài không hề có động tĩnh, hắn đã đứng đợi hết thời gian nửa chén trà nhỏ, theo đạo lý mà nói thì đối thủ của chính mình phải đi lên rồi mới đúng, nhưng mà cho tới bây giờ người nọ cũng không tới.

Vừa rút thăm thời gian xác thực là mười sáu người, một người cũng không thiếu, thế nhưng vì sao đối thủ không đến?

Đối thủ không tới, Đường Phong vẫn cứ đứng tiêu diêu ở trên lôi đài, chủ sự lôi đài liên quan cũng cảm thấy xấu hổ, đi tới biên giới lôi đài cao giọng nói:

- Đệ tử chiến đấu của lôi đài thứ tư đi đâu rồi?

Hắn hô lên vài tiếng liên tiếp nhưng không ai trả lời, cũng không có người lên lôi đài.

Đường Phong cũng nghi hoặc không ngớt, không khỏi quay lại nhìn bảy lôi đài bên cạnh nhìn thêm lần nữa. Lúc nãy mười sáu người rút thăm hắn đều ghi nhớ trong đầu, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể xác định được đối thủ của mình sẽ là ai.

Nhìn xung quanh một vòng. Đường Phong không khỏi há hốc mồm.

Chẳng lẽ đối thủ của mình lần này lại là nàng? Ngoại trừ nàng ra thì tất cả mọi người còn lại đều đã ở trên lôi đài rồi.

Người chủ sự lôi đài vừa hô vừa nhíu mày không ngừng, đột nhiên hắn lặng đi một lúc sau đó mới quay lại lôi đài đánh giá Đường Phong từ trên xuống dưới một lúc, sự nghi hoặc tràn đầy trong ánh mắt không cách nào giải thích được. Nhìn bộ dáng dáng này, hiển nhiên là vừa mới có người truyền âm cho hắn.

Ngay vào lúc này, trong tai Đường Phong truyền đến thanh âm của một nữ nhân:

- Ngươi cứu ta một mạng, ta cho ngươi thắng, từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ nhau, không có liên quan gì nữa.

Thanh âm rất nhẹ dựa vào công lực truyền âm tới, Đường Phong giương mắt nhìn xa xa, chỉ thấy ở ngoài đoàn người có một nữ tử mặc trường sam màu tím, quần dài màu xanh, đưa lưng về phía chính mình, bước từ bên ngoài Bố gia trang tới.

- A…

Đường Phong cười khổ một tiếng, nữ nhân này thật là quyết đoán, không chỉ bỏ quyền không tham gia chiến đấu, dĩ nhiên còn trực tiếp rời khỏi Bố gia trang.

Chủ sự lôi đài cũng quan sát Đường Phong một lát, rồi ung dung cười, nói:

- Đường gia tiểu tử, vận khí của ngươi cũng tốt quá đi?

Đường Phong không phủ nhận khẽ cười một tiếng.

Chủ sự xoay người lại, đối với đoàn người phía dưới cao giọng tuyên bố:

- Lôi đài số bốn bởi vì tuyển thủ bị thương không thể tham gia chiến đấu nên đã bỏ quyền, Đường gia Đường Phong thắng!

- Ta kháo, điều này cũng có thể xảy ra sao?

Sau khi chủ sự lôi đài tuyên bố thì đoàn người ồ lên, tất cả đều xỉ vả Đường gia đê tiện, dĩ nhiên ở trong Đại bỉ lại dùng thủ đoạn xấu xa, táng tận lương tâm…

Vô số tiếng chửi bới và phẫn nộ truyền đến.

Ngày hôm qua, Đường Phong đối chiến Chung Lộ, Chung Lộ đã tự động nhận thua một lần, tuy rằng là nhận thua nhưng mà chí ít Chung Lộ còn ở trên lôi đài, nhưng mà lúc này đối thủ của Đường Phong dĩ nhiên ngay cả lên đài cũng không thèm trực tiếp nhận thua luôn.

Một lần mà nói thì không sao, nhưng mà hai lần đều như nhau. Trên đời làm gì có chuyện tình tốt đẹp như vậy? Đại bỉ của các gia tộc mười năm mới có một lần, chính là tranh đoạt linh thạch loại tài nguyên cực kỳ trọng yếu, mỗi đệ tử tham gia đều cố gắng dốc hết tính mệnh của mình ra mà chiến đấu, làm sao có khả năng vô duyên vô cớ mà chịu thua?

Vận khí tốt? Chuyện này không thể nào giải thích êm xuôi được, vận khí cho dù tốt đến như thế nào cũng không thể đến được trình độ như thế này, chỉ có thể một cách giải thích duy nhất đó là Đường gia đã động tay động chân gì đó mới để cho đối thù của Đường Phong không đánh mà chủ động nhận thua.

Đoàn người xúc động phẫn nỗ, tràng diện hỗn loạn không kiểm soát được.

Chủ sự lôi đài hét lớn nói:

- Yên lặng! Tất cả yên lặng! Việc này và Đường gia không có quan hệ, chính là một vị đệ tử đang tham chiến ở lôi đài khác truyền âm cho ta biết.

Lời này vừa mới nói ra, đoàn người dần dần an tĩnh trở lại. Đại bỉ có nhiều gia tộc như vậy, thế lực của Đường gia không lớn lắm làm sao có thể đủ trình độ làm ra sự tình lấy thúng úp voi này, nếu như Đường gia thực sự động tay động chân gì đó thì hai nhà Bố, Trang làm sao làm ngơ được?

Chẳng qua an tĩnh một lúc, mọi người mới nhớ tới xem xác nhận một chút đối thủ lần này của Đường Phong là ai.

Thực ra xác định cũng dễ, dù sao cũng chỉ có mười sáu người, ngoại trừ mười lăm người đang có mặt kia, người còn lại sẽ tự động trồi lên khỏi mặt nước Dung gia, Dung tiểu nãi nãi! Mọi người biết kết quả rất nhanh.

Lần đầu tiên là Chung Lộ, lần thứ hai lại là Dung tiểu nãi nãi, hai người đều là nữ nhân, hơn hết lại đều là mỹ nữ,… Điểm giống nhau trong đó rất nhiều.

Lẽ nào lớn lên mà đẹp trai cũng có ưu thế? Lớn lên mà đẹp trai cũng có thể làm cho mỹ nữ chủ động nhận thua?

- Tiểu tử Đường gia kia còn không đẹp trai bằng lão tử, dựa vào cái gì chứ?

Có người ước ao đố kỵ.

- Tiểu tử này miệng còn hôi sữa, mới đi ra từ trong bụng mẹ không được bao lâu làm sao so sánh được với bổn đại gia thành thục trầm ổn. Nữ nhân hiện giờ thực không có mắt.

Có người cô đơn nói.

Chẳng qua hai mỹ nữ đối chiến với Đường Phong đều nhận thua liên tiếp làm cho Đường Phong sau danh hiệu Huyết Ma lại thêm một danh hào nữa.

Mỹ nữ sát thủ! Truy sát mỹ nữ vô hình vô ảnh, trong đó, giết không phải là người mà chính là trái tim.

Đương nhiên đây chỉ là danh hào của những người xem náo nhiệt tùy tiện xếp vào đầu Đường Phong. Bản thân Đường Phong tuyệt đối sẽ không thừa nhận loại chuyện tình vô căn cứ này.

Ở dưới lôi đài, sắc mặt đệ tử Đỗ gia bại lụi, thân hình thất tha thất thểu như một lão nhân gần đất xa trời, đầu ngón tay bị miết đến trắng bệch.

Chu Chính như muốn khóc, run giọng nói:

- Đỗ huynh, không có ý tứ a… Không phải đã bảo huynh áp Đường huynh thắng hay sao? Huynh hết lần này tới lần khác không chịu nghe, vậy ta phải làm sao bây giờ?

- Oa…

Đệ tử Đỗ gia phun ra một ngụm máu tươi, chẳng qua lúc vừa phun ra búng máu đó thì khí tức của đệ tử Đỗ gia cũng đã thông thuận hơn rất nhiều.

Hiện tại hắn trong bụng tràn đầy hối hận, hối hận mình không nghe lời Chu Chính, không nên đặt Đường Phong thua, hiện giờ thì đẹp rồi, mình đã thực sự thua, thua mất công

pháp của Đỗ gia.

Việc này nếu như mà bị bại lộ ra ngoài, bị Đỗ gia truy cứu thì … Vừa nghĩ tới hậu quả vị đệ tử Đỗ gia mồ hôi lạnh ứa ra, đến lúc đó thì kết cục của chính mình sẽ vô cùng thê thảm.