Vô Thường

Chương 669: Tao ngộ




Dọc đường có không ít dấu vết để lại sau khi chiến đấu, trước hắn hẳn là có vài người đã tiến vào tầng hai, hung thú trong Tru Tâm Động hiện giờ giống như một chén cháo nóng thơm lừng, vô số người muốn giành lấy một phần, hầu như có thể nói là nhanh tay thì còn chậm tay thì hết, các cao thủ tất nhiên tranh thủ từng phút giây, tranh nhau tiến vào tầng ba để phân chia hung thú ở đó.

Đi không bao xa, Đường Phong đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau truyền đến, ngưng thần nhìn về phía đó, chỉ thấy ở chỗ cách đó mười mấy trượng có một bóng người đang vũ động vũ khí trên tay, không ngừng chém ra xung quanh, điều kỳ quái nhất là, xung quanh người đó không có kẻ địch nào hết.

Mỗi một kích của hắn đều chém vào không khí, nhưng bộ dạng đó rõ ràng là đang quyết đấu sống chết với đối thủ, thực lực toàn thân đều tung ra hết, cương khí toàn thân căng phồng không ngớt.

Người này có thực lực Thiên Giai trung phẩm, Đường Phong tinh tế cảm nhận một lúc, phát hiện người này không có hiện tượng cương khí hỗn loạn, có thể nói bản thân hắn không đáng lo ngại, không phải tẩu hỏa nhập ma.

Bị rơi vào ảo cảnh ư? Chỉ có giải thích như thế mới có thể thông suốt được rằng tại sao hắn không ngừng chém vào không khí.

Đường Phong không quen biết người này, tất nhiên không có ý nghĩ sẽ xuất thủ cứu hắn, huống chi, cương khí của hắn bình ổn, chứng tỏ hắn có năng lực thoát ra từ ảo cảnh, nếu tùy tiện xuất thủ có thể sẽ xảy ra hiểu lầm. Bất quá tao ngộ của người này khiến Đường Phong cảnh giác hơn hẳn.

Hung thú gặp ở tầng một không cường đại, nhưng vừa đến tầng thứ hai liền nhìn thấy một cao thủ Thiên Giai trung phẩm rơi vào ảo cảnh, điều này đủ để chứng tỏ hung thú ở tầng hai không dễ đối phó.

Đứng nhìn một hồi, Đường Phong tiếp tục đi về phía trước.

Thời gian ước chừng khoảng nửa tuần trà, cuối cùng Đường Phong cũng gặp một con hung thú đầu tiên sau khi tiến vào tầng hai. Đây là một con hung thú giống như hổ, chỉ khác với hổ ở chỗ nó có hai cái đuôi, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt đặc biệt của loại hung thú này, toàn thân nó có màu sắc bán trong suốt.

Sự dao động linh khí phát ra từ trên người con hổ hai đuôi này mạnh hơn rất nhiều so với con hung thú gặp ở tầng một, là hung thú cấp ba hay cấp bốn? Đường Phong không thể phán đoán được.

Chẳng qua, tính cảnh giác của nó rất cao, ngay lúc Đường Phong phát hiện ra nó thì đồng thời nó cũng phát hiện ra Đường Phong, một tiếng hổ gầm như có như không truyền đến, giống như đang gầm rống ở bên tai, con hổ hai đuôi bắt đầu tăng tốc lao ra, thân thể nhanh nhẹn của nó vô cùng mạnh mẽ, gần như chỉ trong một hơi thở, nó đã nhào tới trước mặt Đường Phong.

Thật nhanh! Hai mắt Đường Phong híp lại, trong lòng không khỏi chấn kinh, tốc độ của con hung thú này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Trong tầng một đã có khá nhiều kinh nghiệm chiến đấu với hung thú, tuy tốc độ của hổ hai đuôi rất nhanh, nhưng dù sao cũng chỉ là một con hung thú.

Nhắm thẳng vào mặt đánh đến, Độc Ảnh Kiếm vung ra thành một màn kiếm, lực lượng cương tâm của Nhuệ Kim Chi Khí truyền vào trường kiếm, Độc Ảnh Kiếm lấp lánh kim quang, tuôn ra ánh sáng chết chóc.

Ngay khi Độc Ảnh Kiếm bổ trúng thân thể của con hổ hai đuôi, toàn thân nó đột nhiên dừng lại một cách quỷ dị, giống như bị người ta nắm chặt giữa không trung, từ cự động chuyển sang cực tĩnh, thân thể ngoặc một cái, xông xéo về hướng khác trên mặt đất, tránh được một kích của Đường Phong.

Cùng lúc đó, hai cái đuôi sau lưng nó nhanh như gió cuốn đến thắt lưng của Đường Phong.

- Hả?

Đường Phong căn bản không ngờ con hung thú thú này lại biết biến chiêu đúng lúc, mấy con hung thú gặp ở tầng thứ nhất trông có vẻ khá ngu ngốc, cơ bản không có linh trí. Nhưng con hung thú trước mắt này lại khác, chiến đấu với nó cũng giống như chiến đấu với các loại linh thú đã có linh trí.

Ngạc nghiên thì ngạc nhiên, động tác trên tay của Đường Phong lại không chút chậm trễ. Một kích không thành, Độc Ảnh Kiếm chợt chuyển hướng giữa không trung, trực tiếp cắt vào hai cái đuôi đang cuốn đến kia.

Hai cái đuổi đang cuốn đến như trường tiên kia cũng thật xui xẻo, bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản không có cách nào chuyển hướng được nữa, trực tiếp bị Độc Ảnh Kiếm cắt đứt, hóa thành những đóm tinh quang tan biến trong không khí.

Nếu đổi lại là các linh thú có thực thể khác, đuôi bị cắt đứt thì chắc chắn sẽ đau đớn gầm lên, nhưng con hổ hai đuôi này lại giống như chẳng bị thương chút nào, sau khi rơi xuống mặt đất liền bật người lao đến, tiếp tục tấn công Đường Phong.

Hơn nữa, gần như trong nháy mắt, hai cái đuôi vừa bị cắt đứt kia bỗng nhiên mọc trở lại.

Con bà nó, uổng phí công sức! Xem ra, không cho con hung thú này một đòn trí mạng thì căn bản không thể đánh chết nó được, dù sao thân thể của món đồ chơi này nửa thực nửa hư, hết sức quỷ dị.

Đã có chủ ý, Đường Phong vung Độc Ảnh Kiếm đâm xéo qua một bên, tránh khỏi con hổ hai đuôi đang lao đến, dưới chân ấn mạnh mốt cái, tốc độ bỗng chốc tăng lên rất nhiều, trực tiếp lướt ra sau lưng con hổ hai đuôi, nhắm chuẩn vào cái đầu to lớn của con hổ, vung Độc Ảnh Kiếm chém mạnh xuống.

Kiếm quang lóe lên, một cái đầu to lớn bị cắt đứt, thân hình khổng lồ của con hỗ hai đuôi văng ra thật xa rồi mới rơi xuống đất.

Từng đóm sáng bay lên lan toả ra khắp không trung, thân thể và đầu của con hổ hai đuổi nhanh chóng tan biến đi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, trên mặt đất lưu lại một hạt tinh sa.

Nhặt hạt tinh sa lên, trong bụng Đường Phong bỗng chốc muốn mắng cho Bố Trường Hải một trận.

Hung thú trong Tru Tâm Động nếu không bị một đòn trí mạng thì căn bản không thể đánh chết nó được, việc này khẳng định là người của Bố gia đã biết từ lâu nhưng bọn họ lại không nói ra, rất rõ ràng là cố ý làm như vậy.

Trong các đệ tử tham dự tỷ thí của các đại gia tộc nhất định sẽ có người chịu thiệt thòi lớn vì nguyên nhân này. Con hổ hai đuôi vừa rồi cũng chỉ là hung thú cấp ba mà thôi, đối phó với nó cũng không khó lắm. Nếu gặp phải hung thú cấp năm, Đường Phong ước tính bản thân hắn e rằng cũng phải bị một vố đau điếng.

Thật đáng ghét, thật âm hiểm, Bố Liên Châu và người của Bố gia đều là cá mè một lứa!

Trong bụng mắng thầm một câu, sau đó Đường Phong tiếp tục lên đường. Theo thông tin nhận được, hung thú tầng một chỉ từ cấp một đến cấp ba, cấp bậc càng cao thì càng ít, tằng hai thì có từ cấp hai đến cấp bốn, tình hình cũng như vậy.

Đường Phong đi khoảng nửa ngày, quả nhiên gặp phải vài con hung thú cấp ba. Mỗi con hung thú đều có đặc sắc riêng của nó, hình dáng thiên kì bách quái, đối phó với chúng rõ ràng khó khăn hơn nhiều so với tầng một, thỉnh thoảng cũng gặp phải một hai con cấp hai, trong nháy mắt đã biến thành vong hồn dưới lưỡi kiếm, cống hiến tinh sa cho Đường Phong.

Cũng là thời gian nửa ngày, nhưng thu hoạch ở tầng hai nhiều hơn nhiều so với tầng một.

Tinh sa trong cơ thể của hung thú cấp ba có giá trị ba đồng tiền, tổng cộng Đường Phong giết sáu con, ngoài ra còn hai con cấp hai, tổng cộng đoạt được số tinh sa có giá trị hai mươi hai đồng tiền.

Nhẩm tính thời gian, sắc trời bên ngoài hẳn là đã tối rồi, hơn nữa suốt cả ngày chiến đấu, cương khí của hắn cũng tiêu hao không ít. Đối phó mỗi một con hung thú đều phải vận dụng lực lượng cương tâm, điều này hoàn toàn không thể so sánh với chiến đấu bình thường được, khi vận dụng lực lượng cương tâm, tốc độ thất thoát cương khí trong cơ thể tuôn diễn ra rất nhanh.

Ngay cả đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, nếu tiếp tục chiến đấu như vậy thì cương khí trong cơ thể Đường Phong cũng phải hao tổn.

Đang định tìm một chỗ an toàn để đả tọa khôi phục trở lại, Đường Phong bỗng nhìn thấy phía bên trái có một cửa động tối đen như mực.

May mắn vậy sao? Cửa động này rõ ràng là lối tiến vào tầng tiếp theo. Đường Phong cũng không ngờ mình lại có ngày gặp vận may đến như vậy.

Hắn vốn dự định phải tốn thời gian một hai ngày để tìm kiếm lối vào tầng ba, không ngờ bây giờ đi đại đi bừa lại mò được đến đây.

Mục tiêu của Đường Phong ngay từ đầu là tầng ba, bây giờ lối vào nằm ngay trước mặt thì đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Nhưng không đợi hắn cất bước đi vào thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, gặp phải người khác ở chỗ này cũng không có gì kỳ quái, dù sao nơi này cũng là lối vào tầng ba, có một số người đã định trước là sẽ đi qua nơi này.

Đường Phong cũng muốn biết người này rốt cuộc là ai, cho nên dừng cước, vừa cảnh giác vừa nhìn chăm chú về phía đó.

Một bóng người chậm rãi xuất hiện, người này rõ ràng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Đường Phong nên bước đi bỗng ngừng lại, trở nên hết sức cẩn thận dè dặt. Tuy có quy định rằng các đệ tử tham gia hạng mục tỷ thứ hai không được phép xuất thủ với người khác, nhưng ai có thể thao túng được suy nghĩ của người khác. Ví dụ hạng người như Bố Liên Châu, bằng vào cá tính và thủ đoạn của hắn đích, hễ gặp người khác thì nhất định chỉ có một chữ: giết giết giết!

Khi người này đi tới chỗ cách Đường Phong mười trượng, Đường Phong mới buông lỏng sự cảnh giác, khẽ cười với đối phương.

Hắn quen biết người này, thì ra là thiếu nãi nãi của Dung gia.

Mỹ phụ thấy Đường Phong cũng sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ lại gặp Đường Phong ở chỗ này, chẳng qua nàng chỉ gật đầu coi như chào hỏi với Đường Phong.

Tuy hai người có qua lại, nhưng cũng không thân quen lắm. Bất quá cả hai người đều biết rằng với nhân phẩm của đối phương thì chắc chắn sẽ không hạ độc thủ sau lưng, nên tất nhiên không cần cảnh giác.

- Bịch bịch bịch.

Tiếng bước chân gấp rút đột nhiên vang ra từ lối vào tầng ba, thần sắc Đường Phong bỗng căng thẳng, thu ánh mắt lại, cảnh giác nhìn vào lối xuất nhập xuống tầng ba.

Mỹ phụ cũng mạnh dạn lao đến bên cạnh Đường Phong, đứng sóng vai cùng hắn, keng một tiếng rút thanh trường kiếm như thủy tinh ra khỏi vỏ, bộ dáng nghiêm chỉnh chờ đợi đại địch.

Chưa ai từng đi xuống tầng ba, bước chân của người trong đó đang chạy ra gấp gáp đến như vậy, giống như có vật gì đó đang đuổi theo, cho nên hai người không thể không cẩn thận đối phó.

Tiếng bước chân quả thực rất hỗn loạn, hơn nữa không chỉ một người, điều này khiến Đường Phong càng thêm nghi hoặc không hiểu được.

Không bao lâu sau, hai bóng người từ trong lối vào tầng ba phóng mạnh chui ra, sau khi thân ảnh xuất hiện, hai người này không màng gì đến hình tượng mà đặt mông ngồi bệch xuống đất, thở hồng hộc từng hơi.

Đường Phong và mỹ phụ liếc nhìn nhau, hai người tra trường kiếm vào vỏ, lẳng lặng đứng nhìn hai người vừa đi ra kia.

Vừa nhìn qua, Đường Phong không khỏi dở khóc dở cười.

Hôm nay thật không biết là cái ngày gì, gặp phải toàn là người quen, đầu tiên là mỹ phụ, bây giờ lại gặp hai người này.

Hai người vừa chui ra khỏi tầng ba này không ai khác mà chính là hai huynh đệ Lâm gia lúc trước đi theo sau định đánh cướp Đường Phong trong cuộc tỷ thí lần trước tại Vân Liên Sơn, một gã nam tử thấp bé và một gã nam tử trầm mặc ít nói.

Hai người này thở hổn hển một hồi lâu, hiển nhiên cũng cảm thấy bên cạnh mình có gì đó không đúng, vội vã quay đầu nhìn lại, gã nam tử thấp bé không khỏi kinh hô:

- Lại là các ngươi!

- Quả thật là trùng hợp.

Đường Phong cười ha hả. Trong Vân Liên Sơn, hai người này tuy muốn đánh cướp mình, nhưng sau cùng mỹ phụ ra mặt, hóa giải liễu cuộc chiến đó. Đường Phong cũng chẳng để bụng chuyện này, nếu đổi lại là mình thì cũng làm giống như hai huynh đệ Lâm gia thôi.

- Hắc hắc hắc...

Gã nam tử thấp bé đứng lên, đôi mắt gian tà đảo qua đảo lại nhìn Đường Phong và mỹ phụ, khẩu khí tràn đầy trào phúng nói:

- Trùng hợp, thật là trùng hợp. Hai vị như hình với bóng, hết lần này tới lần khác đều bị huynh đệ ta bắt gặp, không phải quá trùng hợp sao?

Mỹ phụ trầm sắc mặt:

- Có ý gì hả?

- Ha hả, không có ý gì.

Nam tử thấp bé cười cợt một tiếng, quay sang nam tử trầm mặc ít nói kia hỏi:

- Huynh đệ, có câu nói thế nào quên rồi...

- Gian phu dâm phụ.

Gã nam tử kia không chút khách khí phọt ra mấy chữ.

Nét cười trên mặt Đường Phong dần dần thu lại, mỹ phụ thì cương khí toàn thân căng phồng lên. Đối với Đường Phong thì không có gì, nhưng dù sao cũng liên lụy đến người nữ nhân kia, cái chuyện làm nhục danh tiết người khác này quá thất đức.

Cảm nhận thấy sự địch ý của hai người, nam tử thấp bé cười nói:

- Chậm đã chậm đã, huynh đệ này của ta rất ít nói, chỉ có cái là nhanh mồm nhanh miệng, có chỗ nào đắc tội thì xin hãy rộng lượng một chút, bất quá nói đi cũng phải nói lại, Dung thiếu nãi nãi ngươi cả ngày cứ đi chung với tên tiểu tử mặt trắng này, nếu để người của Dung gia biết được, thì nên làm sao cho phải? Ta biết ngươi mới vừa gả cho Dung gia thì phu quân liền chết bất đắc kỳ tử, nhưng cũng không được như vậy mà.

Thần sắc mỹ phụ hoảng hốt nói:

- Hai người chúng ta chỉ là tình cơờ gặp nhau ở đây, cũng không có chuyện gì khác... Ngươi không được ăn nói bậy bạ!

Nam tử thấp bé cười lạnh một tiếng:

- Có chuyện gì khác hay không chỉ có ngươi biết hắn biết, trời biết đất biết, hai huynh đệ ta làm sao biết được?

Sau đó chuyển chủ đề, nhìn sang Đường Phong nói:

- Bất quá tiểu tử ngươi may mắn quá đi chứ? Một Thiên Giai hạ phẩm như ngươi sao có thể giết đến đây được?

Vừa nói vừa cười âm hiểm nhìn mỹ phụ, ý tứ trong lời nói đó hiển nhiên là nhờ có mỹ phụ bảo vệ nên Đường Phong mới đi đến đây được.