Vô Thường

Chương 649: Tọa sơn quan hổ đấu




Thu được đồng tiền, Đường Phong tiếp tục tìm kiếm nơi ẩn thân, chuẩn bị dưỡng sức, chờ mấy ngày sau lại đại chiến một hồi.

Trong Vân Liên Sơn, tinh thần đệ tử các gia tộc lớn khác rất khẩn trương, mỗi phút đều phải đề phòng động tĩnh và kẻ địch ở phạm vi xung quanh, hoặc bị người ngầm mưu tính, hoặc là ngầm mưu tính với người khác. Gần như mỗi một phút đều phát sinh ra các cuộc chiến, đã có rất nhiều người chết oan chết uổng. Phần lớn những người này đều là người Thiên Giai hạ phẩm có thực lực thấp không làm được việc gì, rốt cuộc họ tồn tại giống như bia đỡ đạn.

Trong đó cũng có không ít người có ý nghĩ giống như Đường Phong, dự tính ẩn thân, chờ thêm mấy ngày mới hạ thủ. Tuy cách nghĩ của bọn họ không tồi, nhưng tình hình của bọn họ lại không giống Đường Phong.

Mảnh tàng bảo đồ đặt ở trên người bọn họ, chính là một thứ phát tán ra như mùi cá nướng, luôn luôn hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Mà Đường Phong lại khác, có không gian mị ảnh tồn tại, mảnh tàng bảo đồ được đặt ở bên trong, căn bản không có truyền ra chút linh khí nào.

Thoáng cái đã hơn năm ngày. Nhiều ngày nay, Đường Phong ngoại trừ trốn ở trên cây nhập định tu luyện, thì nghiên cứu vũ khí, kỹ năng và sức mạnh cương tâm của mình.

Hắn vẫn rất muốn tu luyện Tịch Diệt Chỉ, nhưng đáng tiếc thiếu mất nửa bộ tâm pháp dưới, khiến hắn đành chịu không biết làm thế nào được. Mà sức mạnh cương tâm là duệ kim lực, từ khi ra khỏi Vân Hải Chi Nhai cũng không có tiến bộ gì nhiều. Còn cổ duệ kim còn sót lại tại cương tâm không thể dung hợp hoàn toàn với lực cương tâm, khiến hiện tại hắn chỉ mới khẽ dùng duệ kim lực, đan điền chợt mơ hồ thấy đau. Nhưng cũng được đỡ hơn rất nhiều so với đau đớn ban đầu, cái loại đau đớn ấy tưởng chừng không thể chịu đựng được.

Đường Phong không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng cuối cùng vẫn có người sẽ tới trêu chọc đến hắn. Năm ngày nà, hầu như mỗi một ngày Đường Phong đều gặp phải một vài đối thủ, đoạt lấy mảnh tàng bảo đồvà thẻ bài trên người bọn họ đến. Gặp người cũng biết điều, thì việc lưu bọn họ một mạng cũng không gì là đáng trách. Nhưng nếu biểu hiện của họ giống với hai người huynh đệ Lý gia, không biết tốt xấu như vậy, Đường Phong cũng không ngại đưa bọn họ một đoạn đường. Cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm vốn dễ làm cho người khác coi thường, hơn nữa Đường Phong có thủ đoạn sấm sét, hiện tại các đối thủ chỉ đánh được với hắn không quá mười chiêu.

Hết năm ngày, Đường Phong ngoài ý muốn, thu hoạch được tám tấm thẻ bài và mười mảnh tàng bảo đồ. Lễ vật lớn như vậy làm sao mà kham nổi? Ôm cây đợi thỏ cũng có thể làm được tới mức này, nếu là toàn lực xuất kích, không biết sẽ thu hoạch bao nhiêu nữa.

Điều khiến Đường Phong hài lòng chính là, trong mười mảnh tàng bảo đồ, lại có một mảnh mà mình cần. Còn lại chín mảnh, cũng có thể ghép lại thành vài phần tàng bảo đồ không hoàn chỉnh.

Còn tàng bảo đồ của mình đã thu thập được ba mảnh, còn cần bảy mảnh nữa, cho dù vậy cũng còn xa.

Bây giờ đã tới thời gian nên xuất thủ, trải qua năm ngày giết chóc và đấu loại, đệ tử gia tộc nhỏ có thực lực thấp gần như đều đã bị loại khỏi Vân Liên Sơn, có thể đứng đến bây giờ đại thể đều là người có một chút thủ đoạn, mà trên tay bọn họ đại khái cũng giống mình tích lũy được không ít thẻ bài và mảnh tàng bảo đồ nhỏ. Mặc kệ gặp phải ai sợ rằng cũng có thu hoạch không nhỏ.

Hít sâu một hơi, từ chỗ ẩn thân nhảy xuống, triển khai thân pháp, Đường Phong chạy như bay vào trong núi non trùng điệp, tìm kiếm con mồi mà mình muốn hạ thủ.

Hiện tại, trong tám trăm dặm ở Vân Liên Sơn, còn có chí ít là ba trăm người, muốn tìm kiếm tung tích người khác cũng không phải là một việc khó.

Chạy như bay về phía trước không đến nửa canh giờ, Đường Phong dừng cước bộ, nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi chuyển hướng chạy như bay qua bên phải.

Hắn nghe được có tiếng đánh nhau từ bên kia truyền đến, nghĩ có lẽ là hai đệ tử tộc Trang gia đang chiến đấu với nhau. Loại tọa sơn quan hổ đấu là chuyện mà Đường Phong tất nhiên sẽ không muốn bỏ qua. Tốt nhất là hai người liều mạng, cả hai cùng bị thương, để mình kiếm một tiện nghi mới tốt, tránh cho mình còn phải động thủ.

Trong lòng ôm một chút ảo tưởng, Đường Phong rất nhanh liền tiếp cận tới chiến trường, không thấy người chiến đấu, nhưng nghe được một vài tiếng roi gào thét truyền đến, thỉnh thoảng còn vọng tới những tiếng cười tràn ngập sự quyến rũ và yêu kiều một nữ nhân, còn có tiếng hổn hển, tiếng gọi ầm ĩ của nam tử.

Sao khéo như vậy? Đường Phong cũng không nghĩ mình vừa mới chuẩn bị xuất thủ, tự nhiên lại đụng phải một người quen.

Tiếng roi này, tiếng cười quyến rũ này, sự yêu kiều này hình như là do nữ đệ tử mèo hoang Chung Lộ của Bố gia mới có thể phát ra. Toàn bộ Linh Mạch Chi Địa sợ là không có người khác.

Đường Phong nhớ kỹ, ba tháng trước khi mình mới vừa vào Linh Mạch Chi Địa đã đụng phải nàng. Khi đó thiếu chút nữa mình còn định giết nàng, sau lại nhất thời mềm lòng không hạ thủ được. Đêm hôm đó khi, Chung Lộ vì ham muốn tinh thần thiên nguyên quả của Đường gia đã trực tiếp đánh nhau với Đường Phong. Việc đó cũng cách bây giờ hơn hai tháng rồi.

Lần trước cùng đi với đám Đường Long tới Chung Linh cốc gây rối, Đường Phong cũng không gặp nàng. Căn cứ vào điều tra trước đó biết được, lúc đó nàng làm việc bất lợi, bị Chung Bố Sở phạt đi tới sau núi diện bích. Nếu không phải như vậy, chỉ sợ đêm hôm đó nàng cũng sẽ giống những người khác hương tiêu ngọc vẫn.

Di chuyển qua một rừng cây, tất cả mọi việc trước mắt đều có thể nhìn rõ được.

Trong cuộc đang có hai người có không thể giao chiến, trên mặt đất đã có một tử thi, nhìn dáng dấp giống như bị trường tiên thắt cổ.

Một người mặc y phục màu đỏ như lửa, vóc người đầy đặn, dáng vẻ của một đại mỹ nữ, dùng hồng tiên ba trượng biến thành dây treo cổ, thắt cổ đối thủ mình thông qua các đốt ngón trường tiên. Người này chính là Chung Lộ, chỉ có điều hiện tại gặp nàng, nàng đã không còn ăn mặc bạo lộ giống như trước nữa. Tuy rằng y phục hiện tại tương đối kín đáo, nhưng giơ tay nhấc chân, vẫn lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.

Vô Cực Mị Công vừa được thi triển ra, một cái nhăn, một nụ cười cũng lộ ra sự hấp dẫn, khiến đối thủ của nàng phải mềm lòng.

Cũng không biết đối thủ của nàng là đệ tử nhà ai, thực lực cũng đạt tới cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm. Tuy cảnh giới của hắn tương đồng với Chung Lộ, nhưng sức chiến đấu thực sự lại kém hơn một bậc. Hơn nữa, tâm thần cũng không kiên định, thường xuyên bị nụ cười và sự quyến rũ của Chung Lộ khiến phân tâm, dĩ nhiên chiêu thức càng lúc càng lực bất tòng tâm.