Vô Thường

Chương 598: Chung gia bất diệt, đường gia bất tồn




Chiến đến sau nửa đêm, năm ngươi của Chung gia liền cấp tốc lui lại. Bởi vì mục đích của bọn hắn chỉ là kéo dài Linh giai cao thủ của Đường gia thôi, không cần thiết phải liều mạng.

Mà chiến đấu giữa những Thiên giai kia lại không được bình thản như vậy. Rất nhiều người bị thương, không ít người tử vong. Đêm qua Đường gia tổn thất bảy vị Thiên giai cao thủ, Chung gia lại càng thảm hại hơn, chết mất mười lăm, trọng thương vô số! Dù sao đây cũng là địa bàn của Đường gia, vì vinh quang thủ hộ gia tộc nên những cao thủ của Đường gia một người so với một người càng thêm hung ác. Còn người của Chung gia tới đây lại không được liều mạng như vậy, hai bên đối lập như vậy đương nhiến chiến đấu phải rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.

Đánh xong một trận này, thế cục vững vàng giữa Đường gia và Chung gia trong suốt hai mươi năm qua lại lần nữa bị phá tan, hai nhà giờ lại chính thức trở lại cục diện không chết không ngớt.

Bất quá cũng không sao cả. Hai mươi năm trước hai đại gia tộc đã như thế, lúc ấy chẳng qua vì Bố gia và Trang gia ra mặt hòa giải nên mới tạm thời cân đối lại thôi, mặc kệ có chuyện tối qua hay không thì hai nhà vẫn là cừu địch.

Nhìn thấy Đường Phong đi ra, Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô ân cần hỏi thăm:

- Phong nhi, Tử Thư nói tối qua thân thể của ngươi không được khỏe? Giờ thế nào rồi?

- Đã không có việc gì rồi.

Đường Phong khoát tay, ngồi xuống bàn bên kia.

- Hai người tối qua không bị thương gì chứ?

Diệp Dĩ Khô lắc đầu:

- Không có. Những người kia của Chung gia cũng không muốn cùng chúng ta liều mạng.

Đường Đính Thiên thở dài nói:

- Chỉ có điều. . . Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đã mất...

- Nếu linh quả bị người khác cướp mất thì cũng thôi đi, là do thực lực của Đường gia ta không đủ. Ghê tởm nhất vẫn là Đường Chính, vậy mà lại làm ra chuyện tự hủy hoại danh tiết bực này, giết hại huynh đệ.

Đường Đính Thiên càng nói càng phẫn nộ, oán hận nện một quyền lên mặt bàn. Một cái bàn tốt làm bằng gỗ Đàn Tử lập tức bị đánh cho nát bấy. Diệp Dĩ Khô tay mắt lanh lẹ, chộp lấy tách trà trước khi nó rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Đường Chính nếu tính là thì cũng là thế hệ cùng thời với ông nội của Đường Đính Thiên. Chỉ có điều giờ phút này Đường Đính Thiên phẫn nộ đến cực điểm, làm gì còn xưng hô hắn theo lễ tiết nữa? Gọi thẳng kỳ danh đã là may lắm rồi, nếu đổi là lại người khác thì không biết đã mắng thành cái dạng gì nữa

- Ai cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện này. Tri nhân tri diện bất tri tâm, một chữ lợi không biết đã làm hại biết bao nhiêu người.

Diệp Dĩ Khô lắc đầu thở dài.

Quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm. Bởi vì lúc ấy Đường Duệ mặc dù phỏng đoán được Đường gia có nội gian, hơn nữa thân phận của nội gian này cũng không thấp, nhưng cũng không hề đặt nghi ngờ lên người Đường Chính, hắn hoài nghi là một số người khác thôi. Đường Chính năm nay đã 120 tuổi, một nửa thân thể đã muốn về với đất rồi, cần Tinh Thần Thiên Nguyên Quả để làm gì chứ? Không ngờ lại làm ra lựa chọn khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi, lại là tên nội gian bị mọi người phỉ nhổ kia.

- Phong nhi, vốn cái linh quả này ngươi hẳn có một quả, chỉ là hôm nay. . . Ai!

Đường Đính Thiên có chút áy náy nhìn qua Đường Phong, hắn thiếu Đường Phong thật sự nhiều lắm. Hắn vốn vẫn một mực không biết dùng gì để bù đắp, lúc này linh quả của Đường gia lại thành thục, Đường Đính Thiên cảm thấy vô cùng vui mừng bởi vì con mình cũng có thể được phân một quả. Nhưng giờ linh quả đã bị Đường Chính cướp đi nên hắn mới cảm thấy vừa phẫn nộ vừa đau lòng như vậy.

- Cha, mẹ.

Đường Phong ho nhẹ một tiếng, lén lút phóng cảm giác ra đến mức lớn nhất. Sau khi xác định chung quanh không có bất cứ người nào lúc này mới nhẹ giọng mở miệng nói:

- Kỳ thật hài nhi có một việc muốn nói với các ngươi.

Chuyện này có thể dấu bất kì ai. Đường Phong vốn cũng không định nói ra những thấy mặt mũi Đường Đính Thiên tràn đầy vẻ áy náy như vậy Đường Phong cũng không nỡ dấu diếm họ nữa.

Phát giác được thần sắc của Đường Phong có chút khác thường, hai người Diệp Dĩ Khô và Đường Đính Thiên không khỏi nhìn về phía hắn, Diệp Dĩ Khô nói:

- Phong nhi, tuy rằng với tư cách là cha mẹ thì chúng ta hy vọng ngươi sẽ nói với chúng ta bất cứ chuyện gì. Những mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu cảm thấy thật sự khó mở miệng thì cứ giữ trong lòng, chúng ta sẽ không trách ngươi đâu.

Là một người mẫu thân, Diệp Dĩ Khô không thể nghi ngờ đã rất chu đáo.

- Phong nhi, có phải ngươi đã vừa ý Lục tỷ của ngươi rồi không hả?

Đường Đính Thiên nói ra một câu có chút không hợp thói thường.

- Ta thấy ngươi mấy ngày gần đây cũng rất hay tiếp xúc với nha đầu đó... Tuy rằng là đường tỷ đệ, nhưng ngược lại cũng có thể đề thân. Chỉ là không biết lão Tứ có nguyện ý không thôi, Điểm Điểm chính là cục thịt trong lòng hắn. Nếu cười nàng về, chậc chậc, phỏng chừng Điểm Điểm sẽ phải chịu thiệt thòi lớn trước mặt hai nữ nhân kia của ngươi. . . Diệp tử, ngươi véo ta làm gì?

- Cha, ngươi đã quá đa tâm rồi.

Đường Phong không khỏi liếc mắt.

- Vậy chuyện Phong nhi ngươi muốn nói đến cùng là chuyện gì?

Đường Đính Thiên ân cần hỏi thăm.

- Kỳ thật sự tình chính là thế này.

Đường Phong cũng không biết nên mở miệng thế nào nên dứt khoát trực tiếp lấy hộp ngọc từ trong Mị Ảnh không gian ra, sau đó chậm rãi hé mở.

Ngay lúc sáu miếng linh quả tỏa ra hào quang như ngôi sao sáng chói trên bầu trời đập vào mắt Diệp Dĩ Khô và Đường Đính Thiên thì chén trà trên tay Diệp Dĩ Khô liền rơi xuống mặt đất, trở nên nát bấy còn Đường Đính Thiên thì lại há hốc cả mồm ra.

- Đây không phải là. . .

Đường Đính Thiên kinh ngạc đến cực điểm nhìn qua Đường Phong.

Đường Phong tranh thủ đóng hộp ngọc nhét vào lại Mị Ảnh không gian, gật đầu nói.

- Ân, đây chính là sáu miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đã bị Đường Chính cướp đi .

- Thế nhưng Phong nhi, thứ này sao lại rơi vào tay ngươi? Còn Đường Chính đâu?

Diệp Dĩ Khô nghi hoặc khó hiểu.

Bọn hắn đương nhiên sẽ không tin con mình cấu kết làm việc xấu với Đường Chính, làm ra cái chuyện tán tận lương tậm kia. Nhưng linh quả trước mắt lại không thể nào giải thích được, ngoại trừ đoạt được trên người Đường Chính ra, căn bản không có khả năng nào khác

Đường Phong hắng giọng một cái, kể lại đơn giản mọi chuyện tối qua một lần. Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô nghe xong liền trợn mắt há mồm.

- Phong nhi ngươi nói là Đường Chính đã đoạt được linh quả trốn ra khỏi Đường Gia Bảo, sau đó lại bị năm vị Thiên giai thượng phẩm của Chung gia chặn đường, song phương đại chiến một hồi, còn người thì trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi?

Đường Đính Thiên sửa sang những tin tức vừa nghe được lại một lần.

- Đại khái chính là như vậy.

Đường Phong gật gật đầu. Mặc dù nói cuối cùng là hắn dùng sức một người giết chết Đường Chính, nhưng cũng nhờ vào phúc của mấy vị Thiên giai Chung gia, bằng không cũng không thắng lợi nhẹ nhàng như vậy. Bất quá việc này hắn lại không dám nói ra sợ Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô lo lắng. Ngay cả chuyện về Chung Lộ hắn cũng che dấu lại.

- Ha ha ha ha!

Đường Đính Thiên bắt đầu cất tiếng cười to

- Số phận của Phong nhi ngươi quả thật khó lường. Bất quá lời ngươi nói ta chỉ tin được một nửa, nói thật đi, tối qua ngươi không phải chỉ ngồi xem bọn họ đánh nhau đấy chứ?

- Khục. . . Ta cũng có động thủ đánh một hồi, sau đó đoạt được vật này.

Đường Phong gãi gãi mặt.

Diệp Dĩ Khô hiếu kỳ nói:

- Phong nhi, thực lực của ngươi bây giờ đạt đến trình độ nào rồi?

Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ta cũng không rõ lắm. Tuy rằng chỉ là Thiên giai hạ phẩm, nhưng theo thực thế thì ta lại có thể đánh thắng được cả Thiên giai thượng phẩm.

Lời này vẫn có chút nói giảm bớt rồi. Loại Thiên giai thượng phẩm bình thường như Chung Lộ thì Đường Phong có thể chiến thắng một cách dễ dàng. Còn như Tiếu thúc thì Đường Phong phỏng chừng cũng phải hao phí chút tay chân mới được.

- Nghiệt tài a!

Đường Đính Thiên cảm khái nói.

Diệp Dĩ Khô lập tức trừng mắt liếc hắn một cái.

- Có người nào lại đánh giá con mình như vậy sao?

Đường Đính Thiên cười hì hì:

- Bất kể nói thế nào thì thứ này đổi tới đổi lui cuối cùng cũng quay về với Đường gia, Phong nhi ngươi đã vì Đường gia lập được công lớn a! Đúng rồi Phong nhi, ngươi muốn xử lý thứ này thế nào?

- Ý của người là gì?

Đường Phong hỏi.

Đường Đính Thiên nghiêm sắc mặt:

- Mặc dù nói lời này có chút không hợp nhưng ý của cha là vật này đã do ngươi cướp về vậy thì phải do ngươi xử lý. Ngươi muốn dùng thế nào là việc của người, lớp trẻ của Đường gia không chiếm được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả là do bọn hắn không có phúc khí. Huống chi tư chất của ngươi xuất sắc hơn bọn hắn rất nhiều, giá trị của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả đối với ngươi còn lớn hơn bọn hắn một chút. Nói khó nghe thì trong hàng đệ từ trẻ tuổi ngoại trừ Đường Tuấn ra, những người khác không có tư cách dùng thứ này.

Sau khi Đường Phong nghe xong gánh nặng trong lòng liền được giải khai. Hắn còn lo trong lòng Đường Đính Thiên sẽ lấy gia tộc làm trọng, muốn mình trả lại linh quá. Bất quá hiện giờ xem ra Đường Đính Thiên hiển nhiên là một lòng nghĩ cho Đường Phong.

Đang nói chuyện, từ xa xa lại truyền đến tiếng bước chân. Một nhà ba người liền nhìn nhau, nói lảng sang chuyện khác.

Không bao lâu, thân ảnh của Đường Tử Thư liền xuất hiện trong sân, thần thái cung kính nói:

- Ngũ thúc, gia chủ bảo các ngươi qua đó.

Đường Đính Thiên đứng lên nói:

- Tốt, giờ chúng ta sẽ qua ngay đây.

Chuyện tối qua thật sự đã náo tới mức quá lớn. Tuy rằng phong ba đã bình tĩnh lại nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, giờ gia chủ triệu hoán đại khái là vì chuyện xử lý hậu sự rồi.

Trên đường tiến đến Đường gia đại điện, Đường Tử Thư tranh thủ hỏi thăm tình huống thân thể Đường Phong một chút. Dù sao thì tối qua Đường Phong cũng dùng lý do đau bụng để lẻn đi mà. Sau khi biết được hiện giờ Đường Phong hết thảy đều khỏe mạnh, Đường Tử Thư cũng yên tâm.

Đi vào Đường gia đại điện, hai người Đường Phong và Đường Tử Thư đứng ở hàng cuối cùng. Trong đại điện người đã chật kín hết chỗ, hai người Đường Duệ và Đường Ngạo ngồi ngay ngắn ngay giữa ghế chính, sắc mặt hậm hực. Ai nấy đều thấy được tâm tình của hai vị gia chủ hiện giờ không tốt, cho nên đại điện hiện giờ có rất nhiều người nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện cả.

Chờ qua giây lát, khi người đã đến không sai biệt lắm Đường Ngạo mới chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, mở miệng nói:

- Sự tình đêm qua chắc hẳn mọi người cũng đã biết. Chung gia vì muốn đoạt linh quả của Đường gia nên đã dốc toàn lực gia tộc đến Đường Gia Bảo của ta làm loạn. Đệ tử Đường gia ta trong vòng một đêm chết mất bảy người! Chung gia tuy rằng cũng có tổn thất nhưng không thể nào vãn hồi tính mạng của đệ tử Đường gia được!

Nộ khí trên mặt Đường Ngạo bùng phát, âm điệu dõng dạc:

- Chung gia tuy đáng giận, nhưng nội gian trong gia tộc lại càng thêm đáng chết! Đường Chính thân là trưởng lão của gia tộc, vậy mà lại cấu kết với Chung gia, kẻ thù truyền kiếp của Đường gia ta sát hại hai vị trưởng lão khác trong tộc, cướp đi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, nay chẳng biết đã đi đâu, nhân thần cộng phẫn, thiên lý nan dung! Hôm nay liền gạch tên Đường Chính khỏi gia phả, trục xuất gia tộc! Ngày sau phàm là đệ tử của Đường gia ta, gặp phải Đường Chính giết không tha!

- Chung gia mưu đồ linh quả, giết đệ tử ta, thù này bất cộng đái thiên! Phàm là đệ tử Đường gia ta gặp phải người Chung gia, giết không tha!

Mấy câu này rơi xuống, trong toàn bộ đại điện sát khí liền bộc phát. Đường Ngạo lần này đã thật sự nổi giận rồi. Dù sao ngay cả một trưởng lão đã 120 tuổi cũng có thể làm phản, thật khiến mặt mũi của Đường gia mất sạch. Mà ngươi khởi xướng chuyện này, Chung gia, đương nhiên cũng là đối tượng khiến Đường Ngạo thống hận rồi.

Nguyên một đám đệ tử của Đường gia trong đại sảnh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt phát ra từng hồi răng rắc. Đêm qua Đường gia chết mất bảy thiên giai, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút quan hệ với bọn họ nên bọn họ đương nhiên muốn báo thù rồi

Đường Đính Thiên lén lút liếc nhìn Đường Phong. Thấy Đường Phong vẫn nhu thuận đứng đó, như lão tăng nhập định, lỗ mùi hô hấp đều đặn. Đường Đính Thiên cảm thấy rất tự hào.

Đường Ngạo hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:

- Hai mươi năm trước Chung gia đã từng mưu đồ một kiện vũ khí của Đường gia ta, hai nhà đại chiến, tử thương vô số. Là Đường gia ta bận tâm đến cục diện của toàn bộ linh mạch chi địa nên mới nhẫn nhục nhượng bộ. Hai mươi năm sau, Chung gia không biết hối cải lại lần nữa đột kích, thủ đoạn ti tiện thật khiến người tức lộn ruột! Ta muốn tất cả các ngươi nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua! Muốn các ngươi nhớ rõ đệ tử Đường gia bị Chung gia giết chết! Khắc tên của bọn họ vào sâu trong xương cốt của các ngươi, thù này bất cộng đái thiên, Chung gia bất diệt. . . Đường gia bất tồn!

- Chung gia bất diệt, Đường gia bất tồn!

Mấy trăm người bị sự oán hận của Đường Ngạo cảm nhiễm, cả đám đỏ mặt tía tai hô lên, nốc nhà của đại điện cũng thoáng trở nên run rẩy

- Có đi mà không trả thì thật là phi lễ!

Đường Ngạo cười lạnh một tiếng:

- Chung gia khi người quá đáng, Đường gia ta cũng nên đáp trả bọn hắn một chút, để cho bọn hắn biết rõ Đường gia cũng không phải dễ khi dễ như vậy!

Lời vừa nói ra, chẳng những Đường Phong ngẩn cả người, mà toàn bộ người trong đại điện cũng vậy.

Lời này của gia chủ là có ý gì? Qua ba tháng nữa là đã đến gia tộc đại chiến rồi, chẳng lẽ gia chủ lại chọn ngay lúc này để khai chiến với Chung gia sao?

Mọi người chỉ nghi ngờ được một lát thì Đường Ngạo đã công bố đáp án. Quả thật đúng như mọi người suy đoán, Đường Ngạo muốn khai chiến với Chung gia.

- Tối nay, binh phát Chung Linh cốc! Ta muốn Chung gia. . . Gà chó không yên!

Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có câu "gà chó không yên" kia của Đường Ngạo đang không ngừng vang lớn, tất cả mọi người hô hấp đều khó khăn, không ít người trẻ tuổi trái tim đang kích động nhiệt huyết dâng trào.