Vô Thường

Chương 565: Bốn người đi, chiến đấu hăng hái đến bình minh




Chỉ trong thời gian ngắn ngủi khoảng một chén trà nhỏ, cảm giác xương cốt toàn thân giống như rã rời, đánh phải mở miệng hướng Phi Tiểu Nhã cầu cứu.

Nghe Mạc Lưu Tô nói những lời này, Phi Tiểu Nhã cũng lấy lại tinh thần, lau lau nước mắt trên mặt, nghĩ thầm bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng là nữ nhân của hắn, mình trộm gà không được còn mất nắm thóc, coi như tiện nghi cho nha đầu Lưu Tô.

Nghĩ tới đây, cung chủ đại nhân mới chậm rãi đi đến bên người Đường Phong, thò tay ôm eo hắn, nói khẽ:

- Phu quân nghe lời, không nếu giày vò nha đầu Lưu Tô, đến lượt Tiểu Nhã rồi.

Cũng may tuy Đường Phong ý thức không rõ, nhưng giống như nghe hiểu những lời này, phối hợp buông Mạc Lưu Tô ra, ôm lấy Phi Tiểu Nhã ấn lên giường, để Mạc Lưu Tô bên cạnh hăng hái chiến đấu.

Cung chủ đại nhân cuối cùng đã cảm nhận được thống khổ cùng khó chịu mà Mạc Lưu Tô chịu đựng, lúc bắt đầu thân thể giống như bị xé rách, tiểu tặc này hoàn toàn không thu liễm lực đạo, giống như dưới thân hắn không phải là nữ tử như hoa như ngọc, mà là một cục sắt.

Mỗi lần hắn húc tới đều dùng toàn lực, giống như hắn đang dùng đại chùy nện lên cục sắt.

Nước mắt cung chủ đại nhân không ngừng chảy xuống, hai tay vì dùng sức quá mức, móng tay cũng đã bấm vào phần lưng Đường Phong, nhưng cung chủ đại nhân cũng cởi mở hơn Mạc Lưu Tô, tiếng rên không đình chỉ mà vang lên liên tục, làm cho Yên Liễu Các gà chó không yên.

Hai nha đầu Bảo Nhi Mộng Nhi trốn trong phòng, sắc mặt đỏ bừng, dùng chăn mền che lấy đầu, dùng sức bịt lỗ tai, nhưng âm thanh này vẫn bay vào trong tai các nàng, làm cho các nàng trằn trọc, không cách nào ngủ được.

Tứ Nương một bên dụ dỗ tiểu Manh Manh ngủ, một bên thấp giọng chửi bới:

- Đêm hôm khuya khoắt không cho người ta ngủ, đạo đức suy đồi, táng tận thiên lương, đồ khốn nạn!

Linh Khiếp Nhan mặc một bộ áo trắng, dưới ánh trăng, thân thể nho nhỏ đứng trên nóc nhà, ánh trăng sáng sau lưng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười lạnh:

- Ngày mai sẽ tìm ngươi tính sổ!

Qua một canh giờ, cung chủ đại nhân đã có chút không chịu nổi, tiểu tặc kia khai thủy động đến bây giờ vẫn chưa đình chỉ, Phi Tiểu Nhã cảm giác thân thể của mình chết lặng, cái gì đau, cái gì thoải mái, hoàn toàn không cảm giác thấy nữa.

Trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống! Cho tới hôm nay Phi Tiểu Nhã mới chính thức lĩnh hội chân lý của câu này.

Tốt là có người ở bên cạnh chia sẻ một chút! Phi Tiểu Nhã quay đầu nhìn chung quanh, thấy Mạc Lưu Tô suy yếu nằm bên cạnh vẫn chưa nhúc nhích...

Xem ra không ai có thể chia sẻ với nàng một chút rồi, Phi Tiểu Nhã hối hận muốn chết, sớm biết như vậy nàng đã không bỏ nhiều dược vật như vậy, đều do Thang Phi Tiếu, nói tiểu tặc này thể chất đặc thù, cho nên bảo mình cho nhiều vào, nào biết chuyện biến thành thế này.

Nếu tiếp tục như vậy, thậm chí Phi Tiểu Nhã hoài nghi mình có thể bị Đường Phong giày vò đến chết hay không.

Bị giày vò thế này đến chết, chẳng phải đây là chuyện mà người ta sẽ cười đến rụng răng hay sao?

Thời điểm tứ cố vô thân, cửa phòng bị một cước đá văng, ngay sau đó, Bạch Tiểu Lại kẹp toàn thân đầy băng hàn chi khí xuất hiện ngoài cửa, điện quang toàn thân bốc lên, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:

- Các ngươi đang làm cái gì?

Đêm nay Lại tỷ bị tức giận không nhẹ, khi nàng nhận được phong thư, cho rằng Phi Tiểu Nhã thật sự gọi nàng ra ngoài quyết đấu. Kết quả ra khỏi Thiên Tú, đi đến địa điểm ước định chờ nửa canh giờ, vậy mà Phi Tiểu Nhã không tới.

Bạch Tiểu Lại cảm thấy có chút không đúng, vốn định trở về Thiên Tú tìm Phi Tiểu Nhã hỏi rõ, đúng lúc này, hai đạo bóng đen xuất hiện đánh lén nàng.

Vô duyên vô cớ bị người đánh lén, tuy bóng đen kia không có sát tâm, nhưng Bạch Tiểu Lại muốn biết hai bóng đen kia là ai, có mục đích gì. Vì vậy đuổi theo hai bóng đen kia về hướng bắc.

Thời điểm cách Tĩnh An thành cả trăm dặm, cuối cùng Lại tỷ cũng đuổi kịp hai bóng đen kia.

Nàng không nghĩ tới, hai bóng đen này chính là Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích.

Bạch Tiểu Lại buồn bực muốn chết, hèn gì hai bóng đen kia có chút quen thuộc, nguyên lai là hai gia hỏa này. Sau khi thấy rõ khuôn mặt hai ngừoi, Bạch Tiểu Lại biết chắc đây là quỷ kế của Phi Tiểu Nhã.

Không đợi Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích mở miệng giải thích, liền vội vàng vàng quay trở về Thiên Tú.

Nữ nhân dụ mình rời khỏi Thiên Tú tông, khẳng định trong lòng có ý đồ bất chính với Đường Phong, làm sao mà Bạch Tiểu Lại không đoán được tâm tư của nàng chứ.

Trở lại Thiên Tú, còn chưa tới Yên Liễu Các, còn cách chừng trăm trượng, Bạch Tiểu Lại đã nghe được tiếng kêu bi thảm của Phi Tiểu Nhã, nào dám lãnh đạm, triển khai thân pháp đi đến trước của Đường Phong, một cước đá văng cửa phòng.

Nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng Bạch Tiểu Lại chua xót, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, mình vừa ly khai không lâu, nữ tử kia đã không biết xấu hổ ăn vụng A Phong rồi.

Không chỉ như thế, nha đầu Lưu Tô không mảnh vải che thân nằm xụi lơ bên cạnh Đường Phong, vừa nhìn là biết gặp nạn.

- Các ngươi... Các ngươi... Tức chết ta.

Bạch Tiểu Lại tức giận dậm chân một cái, cũng không biết nên nói cái gì.

Răn dạy bọn hắn? Chuyện cũng đã làm rồi, răn dạy có ít gì? Để mặc cho bọn họ? Nhưng khi nhìn trạng thái của A Phong, hình như có chút không thích hợp, hẳn là bị hạ xuân dược.

Cửa phòng mở ra, cho dù Phi Tiểu Nhã hào sảng cỡ nào cũng ngượng ngùng không chịu nổi, may mắn trong Yên Liễu Các hiện tại trừ Đường Phong ra không có bất luận nam nhân nào khác, Tiếu thúc cùng Đoạn thúc sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã chạy đi Tĩnh An thành uống rượu.

Tiếu thúc bị Tứ Nương quản giáo quá lợi hại, cho nên khó có cơ hội được đi ra ngoài vào buổi tối, cho nên muốn đi ra ngoài tìm vui.

- Tiểu Lại tỷ tỷ.

Phi Tiểu Nhã giống như nhìn thấy cứu tinh, căn bản không để ý đến lời nói của Bạch Tiểu Lại, vẫy tay với nàng, bi thảm kêu lên:

- Cứu mạng ah!

Bạch Tiểu Lại vốn đang tràn đầy tức giận, nhưng khi Phi Tiểu Nhã hô một tiếng, trong lòng liền mềm nhũn, có chút tức giận, một chút kinh ngạc, sau đó thở dài, quay người đóng kỹ cửa phòng.

Cũng không dám nhìn, càng không muốn nhìn bộ dạng của Đường Phong và Phi Tiểu Nhã, quay đầu qua chỗ khác hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Phi Tiểu Nhã không thể nói tỉ mỉ, chỉ nói:

- Cho hắn uống thuốc, liền biến thành như bây giờ, Tiểu Lại tỷ tỷ ta không được, ngươi cứu ta nhanh lên.

- Đáng đời!

Bạch Tiểu Lại tức giận nói, hai đầu lông mày tràn đầy do dự.

Thấy Bạch Tiểu Lại không có động tác, Phi Tiểu Nhã khóc lên, âm thanh rầu rĩ nói:

- Tiểu Lại tỷ tỷ, sau này tất cả mọi người đều là nữ nhân của hắn, sớm hay muộn có gì khác nhau, ngươi cũng không muốn bị ta và Lưu Tô nha đầu chiếm vị trí thứ nhất chứ?

Bạch Tiểu Lại sắc mặt đỏ bừng, bị Phi Tiểu Nhã lời nói của Phi Tiểu Nhã làm cho mê loạn, cắn răng nói:

- Ngươi cho rằng Bạch Tiểu Lại ta sẽ quan tâm những chuyện này sao?

Ta chỉ quan tâm A Phong, hắn hôm nay chưa tới mười tám tuổi, phá đồng thân sớm như vậy, đối với tu luyện ngày sau của hắn không có lợi, ngươi thật là...

Phi Tiểu Nhã bị Bạch Tiểu Lại nói làm xấu hổ không chịu nổi, cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện tầm nhìn của mình chênh lệch với Bạch Tiểu Lại, tuy hai người đều cho rằng Đường Phong chính là nam nhân trọng yếu nhất của mình, đều hi vọng hắn tốt, nhưng mình lại không có tầm nhìn sâu xa như Bạch Tiểu Lại.

- Ta sai rồi.

Phi Tiểu Nhã ủy khuất nói.

- Qua hôm nay, Tiểu Lại tỷ tỷ muốn răn dạy Tiểu Nhã thế nào cũng được, hiện tại phải giúp hắn bình tĩnh trở lại a.

- Bỏ đi!

Bạch Tiểu Lại thở dài, một bên cởi quần áo, một bên thấp giọng dò hỏi:

- Hắn như vậy... Đã bao lâu rồi?

- Không sai biệt lắm... Một giờ.

- Quá hồ đồ.

Bạch Tiểu Lại muốn tiếp tục răn dạy, nhưng ngữ khí yếu nhược hơn nhiều, bởi vì dù nàng tự phụ thế nào đi nữa, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn bảo trì tấm thân xử nữ.

Trước kia khi thân cận nhất với Đường Phong cũng chỉ là va chạm da thịt, chưa phát triển đến bước này.

Nếu như Đường Phong chủ động, nàng còn có thể tiếp nhận. Nhưng hiện tại, chính nàng tự cởi quần áo, dẫn đường cho Đường Phong. Loại chuyện này với nàng mà nói, chính là khảo nghiệm với nàng.

Nàng cũng là nữ nhân, làm sao mà không thẹn thùng chứ? Nhưng vì Đường Phong, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua.

Không mất bao lâu, Bạch Tiểu Lại đã cởi sạch quần áo trên người, một tay che ngực, một tay che thân, cắn chặt môi, chầm chậm đi tới bên giường.

Mạc Lưu Tô nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng khôi phục một ít khí lực, chiếc giường thật sự quá nhỏ, nàng liền quấn chăn lại nhường vị trí.

Trong ba nữ nhân, chỉ có Phi Tiểu Nhã bị giày vò không còn khí lực thẹn thùng, còn lại Mạc Lưu Tô cùng Bạch Tiểu Lại, không ai dám nhìn thẳng đối phương.

Ánh mắt nhị nữ lơ đãng va chạm một cái, vội vàng bỏ qua một bên.

- A Phong, đến lượt Lại tỷ rồi...

Bạch Tiểu Lại nằm bên cạnh Phi Tiểu Nhã, dẫn dắt thân thể Đường Phong, âm thanh có chút run rẩy nói ra.

Đường Phong lại đổi người.

...

Rạng sáng ngày mới, thời điểm Tiếu thúc cùng Đoạn thúc toàn thân đầy mùi rượu trở về Yên Liễu Các, phát hiện vành mắt tất cả mọi người trong Yên Liễu Các đỏ bừng.

Nhìn thấy vành mắt Tứ Nương, thâm quằng rất lớn, đang rửa mặt cho tiểu Manh Manh.

Bảo Nhi đang bưng một chậu quần áo bẩn, đang muốn mang đi giặt, không ngờ đụng phải nha đầu Mộng nhi, hai nha đầu ngã xuống đất, một chạm mạnh xuống đất, cùng hét thảm một tiếng.

- Chuyện gì thế?

Tiếu thúc ngạc nhiên nói:

- Bộ tối qua ngủ không ngon sao, đi đứng phải cẩn thận chứ.

Tứ Nương liếc Tiếu thúc, âm trầm nói:

- Ngủ ngon? Cả đêm có người kêu to bên tai, lão nương có thể ngủ được sao?

Tiếu thúc trố mắt:

- Cả đêm?

Tứ Nương xoa xoa cái trán, nói:

- Mới yên tĩnh được một hồi.

Tiếu thúc không khỏi giơ ngón tay cái lên:

- Phong thiếu quá mạnh a! Quả thật không phải người thường có thể so sánh.

- Lão Thang, tối hôm qua ngươi đi đâu, tại sao cả đêm không về?

Tần Tứ Nương lạnh lùng nhìn hắn hỏi.

Thang Phi Tiếu dứt khoát chỉ vào Đoạn Thất Xích nói:

- Uống rượu với lão Đoạn, hắn lôi kéo ta đi, tình nghĩa huynh đệ nhiều năm, hắn muốn đi, ta phải phụng bồi.

Đoạn Thất Xích: "..."

Tứ Nương không dây dưa chuyện này, nàng biết rõ không thể quản nam nhân chặt quá, cũng phải cho hắn chút mặt mũi, tối qua Tiếu thúc đi uống rượu hay đi tìm cô nương khác, Tứ Nương cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

Ngươi cho hắn mặt mũi, sau này hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, dục cầm cố túng mới là vương đạo, đây là tâm đắc của Tứ Nương, dù hắn ở ngoài có náo loạn cỡ nào, nhưng hắn sẽ luôn trở về nhà. Hơn nữa ngày bình thường hắn không ra ngoài làm loạn.

Ban ngày, cả Yên Liễu Các đều im ắng, động tác của tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ quấy rầy ai đó. Hơn nữa mọi người vô tình hay hữu ý đều tránh gian phong của Đường Phong.

Dù sao người trong phòng bị giày vò cả đêm, cần phải nghỉ ngơi.

Đến lúc chạng vạng tối, trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích ngồi trong sân, đưa mắt nhìn về phía phòng của Đường Phong, ánh mắt nhìn rất chăm chú.

Đoạn thúc nói:

- Lão Thang, ngươi đoán trong phòng có mấy người?

Thang Phi Tiếu đưa ngón tay lên, chắc chắc nói:

- Bốn!

- Nói như vậy, Tiểu Lại cô nương...

- Còn phải hỏi sao?

Thang Phi Tiếu cười lạnh.

- Tất nhiên cũng dính độc chưởng của Phong thiếu rồi. Ai, thật sự là hâm mộ Phong thiếu muốn chết, nếu lão Thang có thể như vậy một lần, cho dù chết cũng cam tâm ah!

- Không phải tối hôm qua ngươi...

- Tối hôm qua ngươi nằm mơ, cái gì cũng không phát sinh, chúng ta chỉ uống rượu thôi.

Sắc mặt Thang Phi Tiếu nghiêm túc đến cực điểm.

Trong phòng Đường Phong, ngọc thể hiển hiện trên giường, tình hình chiến đấu thảm thiết, trong phòng tràn ngập khí tức và hương vị mê loạn.

Đường Phong đã tỉnh lại được nửa canh giờ, sau khi nhìn rõ màn trước mắt, thiếu chút nữa đã giật mình, bởi vì hắn hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì.

Nhìn thấy thân thể trần truồng của Lại tỷ và Phi Tiểu Nhã nằm bên cạnh mình, Đường Phong còn có thể tiếp nhận, dù sao bất luận là Lại tỷ hay cung chủ đại nhân, hắn đã sớm xem là nữ nhân của mình.

Nhưng khi nhìn thấy Lưu Tô sư tỷ nằm bên cạnh, thiếu chút nữa ba hồn bảy vía của Đường Phong bay ra ngoài.

Cái này... Rốt cuộc là như thế nào? Tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì?

Nằm trên giường đau khổ suy tư, nhưng hắn có làm thế nào cũng không nhớ được, trí nhớ trong đầu chỉ dừng lại khi ăn chén chè hạt sen và bị Phi Tiểu Nhã đẩy vào trên giường, sau đó... Trống rỗng.

Vì cái gì Lưu Tô sư tỷ và Lại tỷ cũng bị cuốn vào chuyện này?

Không tốt chính là, trong ngực hắn đang ôm một người, không phải ai khác chính là Lưu Tô sư tỷ.

Gần trong gang tấc, khí tức trong phòng không cách nào che dấu hương khí trên người sư tỷ, khoảng cách gần như thế, sư tỷ đang ngủ cũng nhíu chặt lông mày, thân thể đầy đặn như con mèo nhỏ rúc vào trong lòng ngực của mình, làm cho hắn rất đau lòng.

Đường Phong không dám động, dù hắn đã tỉnh nửa canh giờ, vẫn bảo trì tư thế này đến giờ, yên lặng ôm nàng.

Sư tỷ đang nằm trên cánh tay phải của mình, phía bên phải chính là Phi Tiểu Nhã đang ngủ, cung chủ đại nhân khi ngủ có hương vị ngọt ngào, trên tuy trên mặt vẫn còn chút thống khổ, nhưng không biết đang mơ cái gì, khóe miệng đang mỉm cười.

Bên trái chính là Lại tỷ, tiếng hô hấp nhẹ nhàng, Đường Phong đã biết rõ đó là Lại tỷ, một tay của Lại tỷ đang để lên hông của hắn, bộ ngực co giãn mèm mại đang dán vào trên lưng của hắn, làm cho người ta sinh ra mơ tưởng.

Thân thể Đường Phong, không tự chủ làm ra phản ứng. Tối hôm qua đã xảy ra cái gì, hắn hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng bây giờ, chỉ cần là một nam nhân bình thường, chỉ sợ đều khó có thể giữ được tỉnh táo.

Vì cái gì mà buổi tối hôm qua thiếu gia lại đần độn, u mê vượt qua chứ? Đường Phong nghĩ tới điều này liền hối hận muốn chết.