Trong mười mấy năm qua, trên bờ vai Bạch Nguyệt Dung đã gánh chịu áp lực quá lớn, dù nàng không lập nhiều công lao lớn, nhưng cũng không phạm sai lầm. Đến lúc này, Hàn gia phản loạn, làm cho Bạch Đế thành bị tổn thất thảm trọng, ngũ đại gia tộc thiếu đi một nhà, trong nội tâm Bạch Nguyệt Dung tràn đầy tự trách, trách mình không thể có năng lực đánh giá thế cục.
Trước kia nàng không có người phó thác, chỉ có thể tự mình chống đỡ vị trí này, nhưng hiện tại, muội muội mình đã tìm được nam nhân tốt, cho nên nàng muốn đem Bạch Đế thành phó thác cho Đường Phong. Tuy Đường Phong tuổi không lớn lắm, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, có những chuyện nữ nhân không thể làm được như nam nhân, hơn nữa tư chất của hắn rất cao, sau một thời gian nữa sẽ trưởng thành, thành một cao thủ tuyệt đỉnh, cũng không sợ đám thủ hạ không nghe lời.
Có thể nói, trước đó nàng đã có cách nghĩ này, mà bây giờ Bạch Đế Ấn lại trong tay Đường Phong, về tình về lý, Bạch Đế thành sẽ giao lại cho hắn.
Nghe Bạch Nguyệt Dung nói lời này, Đường Phong sợ hãi cả kinh, vội vàng khoát tay nói:
- Thành chủ, việc này không được, Đường Phong vốn không có tâm ngấp nghé Bạch Đế Ấn, lúc ấy nó đột nhiên chui vào trong cơ thể ta, tiến vào trong đan điển của ta, làm cách nào cũng không thể lấy ra, hơn nữa, Đường Phong tuổi nhỏ, chưa có kinh nghiệm quản lý một thế lực lớn như thế này, không cách nào đảm đương được trách nhiệm trọng đại này, xin thành chủ rút lại lời vừa nói, nếu không Đường Phong sẽ chạy trốn.
Nói giỡn, mình dù sao cũng là người ngoài, nếu thật sự làm thành chủ Bạch Đế thành, người của tứ đại gia tộc nhất định sẽ không phục, đừng nhìn bọn họ hiện tại mở miệng một tiếng kêu Đường thiếu hiệp, nhìn thấy mình tất cung tất kính, nhưng nếu mình ngồi lên vị trí kia, không ai dám bảo đảm trong lòng bọn họ nghĩ gì, làm cái gì.
Làm thành chủ Bạch Đế thành, cũng chưa chắc là phong quang, chỉ nhìn Bạch Nguyệt Dung làm thành chủ mười mấy năm mà thân hình tiều tụy như vậy, Đường Phong xem đó mà làm gương. Đứng đầu một thế lực lớn rất hao tâm tổn trí, làm sao bằng mình bây giờ, trường kiếm quét ngang, khoái ý ân cừu?
Bạch Nguyệt Dung cười khổ một tiếng nói:
- Việc này tạm thời không đề cập tới.
Thái độ Đường Phong kiên quyết như thế, nàng cũng không muốn ép buộc nữa, quay đầu nhìn hài cốt Bạch Khang Nhân, vành mắt lại là đỏ lên, run giọng nói:
- Đường Phong, Tiểu Lại, các ngươi cùng ta đưa hài cốt phụ thân nhập thổ a.
- Ân.
Bạch Tiểu Lại gật gật đầu.
Bạch Khang Nhân thân là tiền nhiệm thành chủ Bạch Đế thành, hôm nay đã tìm được hài cốt, vốn phải làm tang lễ thật lớn, nhưng tình huống Bạch Đế thành hôm nay, không cách nào làm được chuyện này.
Còn nữa, Bạch Nguyệt Dung cũng không thể đem tin tức Đường Phong tìm được hài cốt của Bạch Khang Nhân lộ ra, bởi vì tất cả mọi người biết rõ, Bạch Đế Ấn mất tích theo Bạch Khang Nhân, hiện tại hài cốt Bạch Khang Nhân đã tìm được, vậy Bạch Đế Ấn đâu?
Một khi bị người ta truy ra tin tức Bạch Đế Ấn, đến lúc đó chỉ vô duyên vô cớ tăng thêm phiền phức cho Đường Phong mà thôi.
Đường Phong tín nhiệm Bạch Nguyệt Dung, đem chuyện Bạch Đế Ấn nói cho Bạch Nguyệt Dung biết, nếu không hắn sẽ mang tiếng bất nghĩa.
Đường Phong đem hài cốt thu hồi vào trong Mị Ảnh không gian, đi theo hai tỷ muội Bạch gia ra phía sau Tuyết Sơn, tìm một địa phương an tĩnh vắng vẻ.
Lập tức, ba người cùng đào một hố to, Bạch Nguyệt Dung tự mình mang theo Tuyết Mộc sinh trưởng vạn năm trong Tuyết Thánh Sơn làm tài liệu, làm một bộ quan tài tốt nhất, đem di thể Bạch Khang Nhân bỏ vào.
Không đến nửa ngày, trước mặt ba người xuất hiện một mộ phần.
Nhìn qua phần mộ không có bia đá, Bạch Nguyệt Dung cùng Bạch Tiểu Lại quỳ xuống bái lạy, khóc lóc nghẹn ngào một hồi.
Đường đường tiền nhiệm thành chủ Bạch Đế thành, sau khi chết hậu lễ cũng bỏ đi, nhưng hôm nay, hôm nay mộ phần cũng chẳng có bia đá, ngay cả danh phận cũng không có, chẳng có gì ngoài một nắm mộ, đãi ngộ này còn không bằng với rất nhiều bình thường.
Đường Phong cũng có chút áy náy, lại nói, nhạc phụ đại nhân của mình sau khi chết lại bị đãi ngộ như vậy, hoàn toàn bởi vì Bạch Đế Ấn đã bị mình lấy, nếu không phải như vậy, Bạch Nguyệt Dung sẽ thỉnh hắn nhập phần mộ tổ tiên trong Bạch Đế thành, chứ sao để hắn không danh không phận nhập thổ ở đây.
Thời điểm hai tỷ muội khóc, Đường Phong không dám tiến lên quấy rầy, đợi các nàng hồi phục cảm xúc, lúc này mới tiến lên bái ba bái. Lúc gặp mặt Bạch Khang Nhân, xác thực phải nói là sau khi hắn chết, khi đó hắn chỉ còn lại một đám thần thức để bảo hộ Bạch Đế Ấn, nhưng vị nhạc phụ đại nhân này cho Đường Phong cảm giác cũng không tệ, hơn nữa hắn đem Bạch Đế Ấn giao cho mình, làm cho mình đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, về tình về lý, đều phải bái lạy.
Hai tỷ muội Bạch gia quỳ trước phần mộ phụ thân cả ngày, Đường Phong cũng đứng cả ngày, đến khi trời tối, Đường Phong mới kéo được hai người rời đi. Bạch Nguyệt Dung còn rất nhiều chuyện phải làm, tuy nhiên muốn ở lại với Bạch Khang Nhân, nhưng không thể không đi.
Sau khi trở về, Bạch Nguyệt Dung lập tức phát ra mệnh lệnh, đem nơi an táng của Bạch Khang Nhân, trở thành cấm địa của Bạch Đế thành, không cho phép bất cứ ai đi vào đó, Tất cả mọi người đều không hiểu có chuyện gì, nhưng không có ai hỏi thăm. Chỉ là một cái cấm địa mà thôi, hơn nữa chỗ đó căn bản không có gì huyền bí.
Chuyện nơi đây đã xong, Đường Phong liền muốn cáo từ, Bạch Nguyệt Dung giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, mở miệng nói:
- Đường Phong cùng Tiểu Lại các ngươi chờ bình minh ngày mai hãy đi, hiện tại Bạch Đế thành không có gì, các ngươi ở lại cũng chẳng giúp được gì.
Đường Phong sững sờ, mở miệng nhìn Bạch Nguyệt Dung nói:
- Thành chủ...
Bạch Nguyệt Dung xoa xoa vành mắt có chút đỏ lên, nhìn hắn cười nói:
- Như thế nào? Nhạc phụ đại nhân cũng đã gọi rồi, tại sao không kêu một tiếng tỷ tỷ? Nếu ngươi đã muốn lấy Tiểu Lại làm vợ rồi, chẳng lẽ ngày sau chúng ta gặp mặt, ngươi vẫn xưng hô với ta là thành chủ sao?
Đường Phong nghe vậy ngượng ngùng vô cùng, vò đầu nói:
- Vậy Đường Phong liền mặt dày gọi một tiếng... Nguyệt Dung tỷ!
- Đúng rồi.
Bạch Nguyệt Dung thoả mãn gật đầu.
Bạch Tiểu Lại rúc vào trong ngực Bạch Nguyệt Dung, thấp giọng nói:
- Ta ở lại.
Ngay lúc này, Bạch Tiểu Lại làm sao có thể nhẫn tâm mặc kể bỏ tỷ tỷ ở lại chứ, cho nên dù muốn cùng Đường Phong rời đi, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy.
- Ngươi ở lại làm cái gì?
Bạch Nguyệt Dung bóp mũi nàng.
- Chuyện ở Bạch Đế thành ngươi không giúp được gì, lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta, chỉ tăng thêm phiền não cho ta, lúc phụ thân mất tích, không phải chúng ta đã sớm liệu tới tình huống này rồi sao? Hiện giờ chúng ta cũng không cần quá thương tâm, chỉ cần sống tốt, chính là hồi báo tốt nhất với phụ thân, lần này Đường Phong tới Bạch Đế thành tìm ngươi, trải qua thiên tân vạn khổ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để hắn tay không mà về?
- Nhưng mà...
- Đi đi, cùng hắn rời khỏi chỗ này, cũng không được quay trở lại, sau này ngươi có nhớ nhà, muốn tìm tỷ tỷ, hãy trở lại. Ngày mai cũng đừng đến từ biệt ta, lúc hừng đông hãy trực tiếp rời đi, ta sẽ chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt cho các ngươi.