Vô Thường

Chương 542: Lão phu nhớ rõ khuôn mặt của súc sinh ngươi




Nhìn qua nhiều Thiên giai cao thủ như vậy, cam đảm của đám người Chung gia mất hết. Tâm tư muốn chạy trốn cũng đã có, nhưng lại bị đám người Bạch Đế thành bao vây, có thể bỏ trốn sao?

Một Thiên giai cao thủ của Chung gia đổ mồ hôi lạnh, giật mình nói:

- Chậm động thủ, nếu các ngươi giết chúng ta, trưởng bối Chung gia chúng ta sẽ không buông tha cho các ngươi!

- Không buông tha chúng ta?

Dương Xuân cười ha hả, âm thanh lạnh lùng nói:

- Không buông tha chúng ta? Bằng vào hai tên Linh giai Chung gia của các ngươi? Hôm nay bọn họ còn khó bảo toàn, bọn họ có tâm tư chiếu cố các ngươi sao? Chịu chết đi!

Vừa dứt lời, Dương Xuân dứt khoát thi triển Xuân Huy Kiếm Pháp, đánh về phía đám người Chung gia.

Những người khác cũng sợ mình chậm chạp không thể giết địch, đông loạt xông lên.

Trong nháy mắt, hơn mười Thiên giai của Bạch Đế thành đã bao vây đám người Chung gia lại.

Lập tức có tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ trong nháy mắt, đã có hai ba người chết trong tay cao thủ Bạch Đế thành, tử trạng vô cùng thê thảm, vết thương toàn thân, không biết bị người ta chọc mấy kiếm, nện mấy quyền.

Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại cũng vây quanh đám Thiên giai thượng phẩm Chung gia , tố chất tâm lý của Thiên giai cao thủ không tệ, mặc dù bị địch nhân vây quanh, những sắc mặt vẫn tỉnh táo như cũ, tùy thời tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Đường Phong, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nghĩ thầm chỉ là một tên Thiên giai hạ phẩm, dám ngăn cản mình, quả nhiên là Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Phượng nhổ lông không bằng gà.

Trong nháy mắt hắn liền hạ quyết tâm, lấy Đường Phong là nơi đột phá, nếu không thể bắt giữ, thì giết hắn cho hã giận, nếu là có thể bắt giữ, lấy hắn làm con tin uy hiếp đám người này, khi đó còn tốt hơn.

Bộc phát thực lực toàn thân, miễn cưỡng ngăn cản những người khác vây công, thổ ra ít nhất ba lít máu(vãi, nhiều máu quá), bất quá vẫn miễn cưỡng ngăn cản được người khác vây công, lập tức đánh một chưởng về phía Đường Phong, chiêu thức không hoa mỹ, bàn tay biến thành chảo, ý đồ bắt giữ Đường Phong.

Đường Phong sững sờ, trong lòng cười lạnh liên tục, trên mặt bất động thanh sắc, thời điểm tên kia sắp bắt được Đường Phong, Đường Phong đảo tay thành quyền, quyền phong đánh vào giữa bàn tay hắn.

Chỉ nghe một tiếng vang truyền đến, người nọ cảm thấy trước mặt có một cổ lực mạnh mẽ đánh tới, đáng hắn lui về phía sau, bay giữa không trung liền bị một kiếm chém vào cổ.

- Tại sao? Làm sao có thể chứ?

Đến chết người này vẫn không hiểu, hiện tại mình là Thiên giai thượng phẩm, tại sao lại bị Thiên giai hạ phẩm một quyền đánh bay. Coi như hắn giờ phút này bị thương, không đạt tới đỉnh phong, nhưng cũng không phải Thiên giai hạ phẩm có thể chống lại chứ?

Hắn không nghĩ đến, tuy Đường Phong là Thiên giai hạ phẩm, nhưng tốc độ và lực lượng lại không căn nhắc theo lẽ thường, cho dù so với cao thủ Thiên giai Thượng phẩm, cũng muốn vượt qua một đường, huống chi, Thiên giai thượng phẩm chết trong tay Đường Phong không phải không có, Hàn gia đại trưởng lão cùng ngũ trưởng lão, là do Đường Phong giết.

Trước khi Đường Phong bị Chung Sơn đánh trúng một quyền, hiện tại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu không trực tiếp đánh nát cánh tay của hắn không phải không thể.

Cuộc chiến của Thiên giai, không duy trì bao lâu, chừng thời gian một chén trà, đám Thiên giai của Chung gia bị giết không còn, mà bên Bạch Đế thành chỉ có mấy người bị vài vết thương nhẹ.

Dù sao cao thủ Thiên giai thượng phẩm trước khi chết phản công, cũng không thể khinh thường, nhiều khi có thể bị bọn họ kéo chôn cùng, cho nên mới hao phí thời gian dài như vậy, về phần những người bị thương, nhất thời sơ ý khi đánh chết đám người Chung gia nhưng không trả giá quá lớn.

Âm hồn hơn mười Thiên giai Thượng phẩm cũng bị Đường Phong ngưng luyện ra, làm lớn mạnh thực lực của mình. Bất quá, Đường Phong hiện giờ không cần dùng loại phương thức này gia tăng thực lực, từ khi hắn tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đã không cần vận công, công pháp liền tự chủ vận chuyển, thiên địa linh khí liên tục bị hắn hút vào thân thể hắn, công pháp tự vận chuyển hút vào đan điền. Một ngày hay hai ngày có thể chưa có hiệu quả gì, nhưng nếu liên tục tích lũy, Đường Phong không cần tu luyện cũng có thể tăng thực lực của mình nhanh hơn bất cứ kẻ nào.

Huống chi, tài nguyên tu luyện trong tay Đường Phong quá nhiều, vô số linh thạch, linh đan diệu dược, còn có Bạch Đế Bí Cảnh có linh khí sung túc đầy đủ, tùy tiện lấy ra cũng có thể làm cho vô số người đỏ mắt.

Sở dĩ cô đọng, là do thói quen mà thôi, huống chi, hắn đã kết thù với Chung gia, còn có Đường gia, hắn phải thu thập tin tức tìn báo, âm hồn của những người này là lựa chọn tốt nhất.

Bên này chiến đấu hoàn tất, ánh mắt mọi người chuyển dời về bên chiến trường của năm vị Linh giai, thời điểm nhìn lại đã thấy mặt đất dưới chân họ đã hóa thành bụi phấn, làm cho bọn họ hít một hơi lãnh khí.

Phạm vi trong phương viên vài dặm, hóa thành một đống hoang tàn, bầu trời rực lửa, tuyết rơi lất phất, thỉnh thoảng có sấm sét vang dội, âm thanh va chạm dồn dập.

Mà địa phương kia, tất cả kiến trúc vốn có bị đánh thành bụi phấn, quang cảnh xung quanh điêu tàn , địa thế biến đổi.

Hiện nay, năm vị Linh giai va chạm không ngớt, bất quá hai Linh giai Chung gia đang rơi xuống hạ phong, Chung Ảnh coi như tốt, thân pháp hắn rất nhanh, nhanh như gió, dù đánh không lại sự liên thủ của Đường Đỉnh Thiên và Lôi Tẩu, trên người cũng không bị thương.

Chung Sơn ngược lại, hắn không có tốc độ như vậy, tuy một thân phòng ngự được xưng vô địch, nhưng vô địch thật sao? Trước mặt là ba thanh thần binh, tất cả phòng ngự đều là chê cười. Toàn thân Chung Sơn rách nát, hình dung tiều tụy, đã đến tình trạng dầu cạn đèn tắt, máu tươi trong khóe miệng trào ra không ngừng, trên người có vài đạo vết thương rất rõ ràng, trước ngực có một miệng vết thương đông thành băng dài nửa xích, chính kiệt tác của Thủy Hàn Kiếm, mà trên bả vai của hắn bị chọc thủng, máu tươi từ trong lỗ thủng tràn ra không ngừng, đây khẳng định là công lao của Khấp Huyết Thần Thương, về phần cánh tay bị cháy nham nhỏ, hẳn là vết thương do Lôi Tẩu cầm Thiên Lôi Thần Mộc đánh lén.

Đứng ở nơi đó, Chung Sơn có cảm giác lung lay sắp đổ, thực lực so với ngày thường, hiện tại chỉ có thể xuất ra bảy tám phần, càng đánh càng vô lực.

- Đi!

Chung Sơn cưỡng ép vận lực toàn, nhìn Chung Ảnh hô:

- Hôm nay chúng ta không phải đối thủ, phần cừu oán này, ngày sau sẽ tính toán!

Chung Ảnh nghe thấy liền không dám chậm trễ, hôm nay địch mạnh ta yếu, tiếp tục đánh đã không còn ý nghĩa. Bất quá Linh giai cao thủ muốn chạy trốn, người khác muốn ngăn cản cũng không dễ dàng. Chung Ảnh đánh ra một chiêu rồi lui lại, đứng ở một nơi cách đó trăm trượng, trước khi đi trên mặt của hắn đã không còn nụ cười như trước nữa, trong mắt chỉ có cừu oán vô tận cùng phẫn nộ. Chung Sơn cũng đánh một chiêu, mặc kệ tất cả, liền bỏ chạy.

Đường Đỉnh Thiên tranh thủ lúc nhàn rỗi nhìn về phía đám người Bạch Đế thành, lại nhìn Đường Phong, ánh mắt hai người chạm nhau một cái, ngay sau đó, Đường Đỉnh Thiên đâm ra một thương, phong kín đường lui của Chung Sơn.

Rơi vào đường cùng, Chung Sơn bứt ra thật nhanh, cải biến phương hướng chạy trốn.

Vừa đánh vừa lui, vừa vặn lui đến chỗ đám người Bạch Đế thành. Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, Đường Phong đã thoát đi, bởi vì vừa rồi hắn từ trong ánh mắt của Đường Đỉnh Thiên đọc hiểu một tin tức, đó chính là hắn sẽ đem Chung Sơn bức đến bên này, giao cho mọi người Bạch Đế thành liên thủ vây khốn.

Thế nhưng không phải tất cả đều hiểu ý của hắn, Đường Đỉnh Thiên cũng không trông cậy vào người khác có thể hiểu, chỉ cần đám người Bạch Đế thành chỉ cần ngăn trở một chút là được, việc còn lại là của hắn.

Nhưng Đường Phong hiểu, là hiểu thấu, hắn đã nhìn ra ý tứ Đường Đỉnh Thiên biểu đạt bằng ánh mắt.

Cho nên hắn mới làm ra phản ứng trước nhất, vọt tới bên người Chung Sơn. Hiện giờ Chung Sơn bị thương rất nặng, một lòng chạy trốn, không quản chuyện khác. Thẳng đến khi Đường Phong vọt tới trước mặt hắn, thời điểm Độc Ảnh kiếm đâm vào người hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

- Ngươi cũng muốn cản ta!

Chung Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, tức đến thổ huyết, tiện tay một trảo bắt lấy Độc Ảnh kiếm, trường kiếm đẳng cấp Thiên binh, vậy mà không thể làm hắn bị thương mảy may. Lập tức kéo mạnh về phía hắn, vốn định kéo Đường Phong đến giáo huấn một chút, chẳng ngờ Đường Phong buông tay, còn ném cả thanh Thiên binh đi, giống như thanh Thiên binh này chẳng là gì ném đi cũng chẳng tiếc, Chung Sơn lỡ đà kéo lại, hắn bị chính lực đạo của mình làm ảnh hưởng đến bộ pháp.

Tốc độ Đường Phong bạo phát, một vòng tàn ảnh vây quanh Chung Sơn, Tịch Diệt Chỉ, đánh vào các yếu huyệt trên người hắn.

- PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC!

Âm thang liên tiếp truyền đến, trong chốc lát, Đường Phong đã điểm ba mươi sáu chỉ, điểm vào ba mươi sáu yếu huyệt trên người Chung Sơn, sau đó nhanh chóng thối lui về phía sau.

Cho tới giờ này, mặt đất xung quanh Chung Sơn như bị người ta xới qua, sâu hơn nửa xích, không biết Đường Phong phải xoay quanh hắn bao nhiêu vòng để có thể làm ra hiệu quả thị giác đến như vậy.

Chung Sơn ngạc nhiên, nhưng không cảm giác được trên người mình có gì không đúng cả, chỉ cần đánh chết Đường Phong, hắn có thể cao chạy xa bay.

Dưới cơn tức giận, Chung Sơn cầm theo Độc Ảnh kiếm, bước chân xê dịch, bay lên không trung chuẩn bị bỏ chạy, trận chiến này Chung gia tổn thất thảm trọng, bản thân mình bị thương, đoán chừng không tu dưỡng vài tháng thì không thể khôi phục, mười Thiên giai thượng phẩm mà hắn mang tới đã chết hết, mà thu hoạch, chỉ là một thanh Thiên binh! Đây là mua bán lỗ vốn cỡ nào?

- Muốn đi?

Một tiếng gầm truyền đến, Khấp Huyết Thần Thương lập tức lại biến ảo thành Giao Long, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh đến trước mặt Chung Sơn.

Mặt Chung Sơn hiện ra vẻ tham lam, cũng bất chấp định luật thép là thần binh đã nhận chủ thì không ai sử dụng được, thầm nghĩ đem Khấp Huyết mang đi, mang về Chung gia, đến lúc đó nghĩ biện pháp giết chết Đường Đỉnh Thiên, như thế, Khấp Huyết sẽ biến thành vật vô chủ, khi đó người Chung gia sẽ có cơ hội chiếm được.

Dù sao hai Linh giai xuất môn, một chút chỗ tốt cũng không kiếm được. Chung Sơn suy tính như vậy. Tiếng leng keng do binh khí va chạm vang lên, Độc Ảnh kiếm va chạm với Khấp Huyết thương, ý đồ hóa giải thế công của Khấp Huyết, khi hắn đang vận công, mới phát hiện kinh mạch toàn thân của mình đau nhức vô cùng.

Mà những địa phương đau nhức, chính là những vị trí mà tên Thiên giai hạ phẩm vừa nãy điểm trúng!

Đây là công phu gì? Chung Sơn đã bị kinh hồn tán đảm.

Tịch Diệt chỉ, không tổn thương da thịt, chuyên đánh kinh mạch, lúc trước Đường Phong dùng chiêu này đối phó Âu Dương Vũ, đâm trên trăm chỉ, mới có thể đưa một ít Khô Làn Xà vào trong thể nội Âu Dương Vũ. Bất quá khi đó Âu Dương Vũ hoàn hảo không tổn hao gì, khi đó Ẩu Dương Vũ không bị thương, mà Chung Sơn bây giờ chính là nỏ mạnh hết đà, ba mươi sáu chỉ, cũng đủ ảnh hưởng đến kinh mạch của hắn. Tuy nói không thể phong kín kinh mạch của hắn, ngăn chặn cương khí lưu thông, nhưng những gì hiện ra trước mắt chính là hiệu quả mà Đường Phong muốn thấy.

Kinh mạch đau nhức, cương khí toàn thân Chung Sơn không thể vận hành theo ý muốn, Chung Sơn đang muốn vận lực rời đi, nhưng hiện tại hắn không thể mượn lực, làm hắn lâm vào thế bị động.

Khấp Huyết Thần Thương biến ảo Giao Long đâm vào thân thể hắn, chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, cánh tay đang cầm Độc Ảnh bị đánh nát, thịt nát và máu tươi hòa vào nhau, Độc Ảnh bị đánh bay lên không trung, sau đó rơi xuống đất. Chung Sơn kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, ngã xuống đất, dùng ánh mắt hung ác nhìn Đường Phong nói:

- Nghiệt súc, Lão phu nhớ rõ khuôn mặt của súc sinh ngươi, ngày sau sẽ có hồi báo!

Những lời này thật sự là không có lực uy hiếp gì, Đường Phong cười hì hì nhìn hắn, khiêu khích nói:

- Còn nhiều thời gian, thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, ta còn đợi được, chỉ sợ già khọm như Chung Sơn trưởng lão không thể đợi được đến lúc đó, tại sao không giải quyết ân oán trong hôm nay?

Chung Sơn đâu dám cùng Đường Phong đấu võ mồm, mắt thấy Khấp Huyết Thần Thương biến ảo Giao Long đánh một đòn hồi mã thương, vội vàng tháo chạy.

Ở bên kia, thân thể mập mạp Chung Ảnh đã giết trở lại, bắt lấy cổ áo Chung Sơn cấp tốc đào tẩu, trong nháy mắt liền không thấy đâu.

- Hai lão gia hỏa chạy đi đâu!

Lôi Tẩu phẫn nộ quát một tiếng, cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm đuổi theo.

Ngược lại Đường Đỉnh Thiên cùng Tuyết Nữ, không có truy kích. Bởi vì bọn họ biết rõ, tốc độ Chung Ảnh như gió, tuy còn mang theo Chung Sơn, nhưng sức nặng của một người không thể ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, hiện tại có đuổi theo cũng không kịp. Linh giai cao thủ muốn chạy trốn, không có thực lực áp đảo, ai có thể ngăn được?

- Đáng tiếc.

Đường Đỉnh Thiên thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về hướng Chung Sơn chạy thoát, tiếc hận không thôi. Bất quá Chung Sơn đã mất một tay, nếu ngày sau gặp lại, hắn đã không còn là đối thủ của mình, xem như bớt đi một kình địch.

Đường Phong đi tới nhặt Độc Ảnh đang nằm dưới đất lên, khẽ cười một tiếng nói:

- Muốn đoạt binh khí của thiếu gia, làm gì có chuyện tốt như vậy?

Cầm chuôi Thiên Binh, Chung Sơn bị Tịch Diệt Chỉ của Đường Phong ngăn cản, nếu không phải như vậy, hắn cũng không mất một cánh tay. Quay đầu nhìn Đường Đỉnh Thiên, hai người trầm mặc một lát rồi đột nhiên cười to, cười rất thoải mái, đắc chí.

- Hai người các ngươi cười gì vậy?

Tuyết Nữ nhìn Đường Đỉnh Thiên lại nhìn Đường Phong, không hiểu ra sao.

- Không có gì.

Đường Đỉnh Thiên chậm rãi lắc đầu, Đường Phong cũng không trả lời, chỉ cười mà không nói.

Nhưng hai người cũng biết, hai người cười rất thân mật khăng khít, Đường Đỉnh Thiên liếc một cái, chỉ có Đường Phong xem hiểu, nếu không phải như vậy, chỉ sợ hôm nay Chung Sơn cũng không bị thương nặng như vậy.

Trong nhất thời, vô luận Đường Phong hay Đường Đỉnh Thiên, trong lòng đều tuôn ra một cổ cảm giác thân thiết, loại cảm giác không cần ngôn ngữ, chỉ liếc nhìn một cái người khác cũng hiểu, đây là do huyết dịch trong thân thể cộng minh!

Ta đi xem Lại tỷ.

Đường Phong nói một tiếng sao đó hướng Lại tỷ đi tới, bởi vì giờ phút này Lại tỷ đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, lo lắng hắn có bị thương hay không.