Vô Thường

Chương 520: Truy tinh cản nguyệt




Hàn đại trưởng lão sững sờ, rồi cất tiếng cười ha hả, ngay cả đám người Hàn gia sau lưng lão cũng không nhịn được cười.

Những lời này quả thật quá mức buồn cười, một tên tiểu tử mười bảy tuổi cho dù có thêm Bạch Nguyệt Dung thì có thể chống đỡ được nhiều cao thủ của Hàn gia như vậy sao? Chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết hắn rồi.

- Ngươi đã muốn vậy thì lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội, miễn cho người khác nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi có bản lĩnh cứ đến đây mà giết ta!

Hàn đại trưởng lão vừa dứt lời, thân thể Đường Phong đột nhiên biến mất, đến lúc hắn xuất hiện thì đã vọt tới bên người mấy người Dương Xuân rồi.

Giờ phút này, Đường Phong căn bản không cần quan tâm khách khí cái gì nữa, một tay chụp lấy Hạ Vũ, một tay chụp lấy Thu Dịch Tuý trực tiếp ném các nàng vào trong Bạch Đế Cảnh rồi nhẹ nhàng điểm một chưởng lên lưng Dương Xuân đẩy hắn vào trong, đồng thời truyền âm nói:

- Vào bên trong nếu đụng phải một tên nam tử khôi ngô thì cứ báo tên của ta ra!

Mấy người Dương Xuân chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã ngã vào trong Bạch Đế Cảnh.

Trong nhát mắt ba vị thành chủ đã không thấy đâu nữa.

Cả đám người Hàn gia đều biến sắc, bởi vì tốc độ Đường Phong vừa thể hiện khiến người ta quá sợ hãi. Mặc dù bọn họ đều là Thiên giai cao thủ nhưng cũng chỉ có thể thấy được một thân ảnh mơ hồ mà thôi, thậm chí có vài Thiên giai hạ phẩm ngay cả một chút tàn ảnh cũng không thấy.

Tiếng cười của bọn chúng lập tức bị cắt ngang, giống như có ai đó đột nhiên siết chặt cuống họng vậy, mồm miệng đều há to, mắt trợn lên.

Đôi mắt Hàn đại trưởng lão loé lên tinh quang, mở miệng khen:

- Hảo thân thủ, vậy mà đã tới Thiên giai rồi!

Đường Phong vừa động thủ, cương khí chấn động không thể ẩn giấu được nữa, với sức quan sát của Hàn đại trưởng lão tự nhiên có thể nhìn ra cảnh giới của Đường Phong.

- Tốc độ lại có thể đạt tới mức như vậy sao?

Trong lòng Hàn đại trưởng lão cũng thầm khiếp sợ, tốc độ cỡ này so với bản thân hắn toàn lực bộc phát còn nhanh hơn không ít. Tên tiểu tử này rốt cuộc là tu luyện như thế nào? Chẳng lẽ thiên tư của hắn đạt tới mức yêu nghiệt như vậy sao?

- Dùng loại tốc độ này, nếu như ngươi vừa rồi tới đánh lén lão phu, nói không chừng cón có thể khiến lão phu luống cuống chân tay một hồi, nếu vận khí tốt còn có thể đả thương được ta!

Hàn đại trưởng lão nói ra một câu khiến đám người Hàn gia càng thêm khiếp sợ, nhãn lực của bọn họ không tốt được như Hàn đại trưởng lão, cho nên không thể xác định được tốc độ bạo phát vừa rồi của Đường Phong có bao nhiêu khủng bố.

- Đáng tiếc ngươi lại dùng tốc độ đi cứu người trước! Ngươi tưởng rằng ném bọn chúng vào đó thì chúng an toàn sao?

- Ta nói bọn họ có thể thì bọn họ có thể!

Đường Phong trở lại bên người Bạch Nguyệt Dung, lặng lẽ truyền âm:

- Bạch thành chủ, đợi lát nữa chiến đấu bộc phát ngươi chỉ cần tự bảo vệ mình là được, tận lực chống đỡ thời gian dài một chút tự nhiên sẽ có người tới cứu chúng ta!

Bạch Nguyệt Dung bất động thanh sắc, tuy không biết người tới cứu viện Đường Phong nói là ai nhưng tốt xấu gì cũng có một chút hi vọng.

- Phái người tiến vào trong, những người trong Bạch Đế Thành có thể sống nhưng ba người kia phải chết!

Hàn đại trưởng lão tỉnh táo phát ra mệnh lệnh, nhưng hắn không hề biết làm như vậy là để cho mấy tên cao thủ Hàn gia đi vào đó là đi trên tuyệt lộ!

Bên trong Bạch Đế Cảnh, Lôi Tẩu đang lẳng lặng chờ Đường Phong tới tiếp hắn đi. Nếu đột nhiên có một đống người nhảy tới trước mặt hắn, hắn chỉ cần vung Thiên Lôi Thần Mộc kiếm lên thì ... ài, xong rồi!

Nghe Hàn đại trưởng lão ra lệnh, một đám cao thủ Hàn gia động thân hình cấp tốc tiến vào trong Bạch Đế Cảnh.

Mấy người Dương Xuân hiện giờ thân thể suy yếu, nhưng dù sao đều là Thiên giai thượng phẩm, nếu bức bách bọn họ thì họ không phải không có lực đánh một trận, cho nên đám cao thủ Hàn gia đi vào hơi nhiều một chút cố gắng đạt tới tình trạng không hao tổn gì mà có thể giết được ba người Dương Xuân.

Tình huống quỷ dị lại phát sinh, hơn mười cao thủ của Hàn gia vậy mà đều có thể đi vào Bạch Đế Cảnh. Chuyện này trước đây là căn bản không thể có, mỗi một lần bốn vị thành chủ mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn tối đa cũng chỉ có thể đi vào mười người mà thôi, sau khi mười người vừa đi vào thì cửa vào sẽ lập tức đóng lại.

Nhưng hiện tại cũng không có ai đi quan tâm tình tiết nhỏ nhặt này. Bởi vì khi đám người Hàn gia động, Đường Phong cũng động.

Vẫn là loại tốc độ khiến người ta kinh hãi lúc nãy, Đường Phong lao vào trong đám người Hàn gia, tay vung lên, vốn là trên tay không có gì đột nhiên lại nhiều ra một thanh trường kiếm màu sắc diễm lệ.

Trường kiếm vung lên, một đạo hào quang như tấm lụa tinh mỹ phóng tới phía trước, không chỉ như thế, trong kiếm quang còn ẩn ẩn có một cổ sương mù đen kịt dày đặc, mùi tanh tưởi cũng toả ra bốn phía.

Một kiếm này trực tiếp từ giữa đám cao thủ Hàn gia chém ra, vừa vặn chém ngay ngực một tên Thiên giai thượng phẩm cao thủ.

Hàn gia Thiên giai trưởng lão có khoảng hai mươi người, nhưng đạt tới Thiên giai thượng phẩm cũng chỉ có năm vị bổn gia trưởng lão mà thôi, theo thứ tự bài danh là từ đại trưởng lão tới ngũ trưởng lão năm người.

Trong đó, ngũ trưởng lão đã bị Đường Phong giết chết trong Bạch Đế Cảnh, bốn người còn lại thì có hai người vừa rồi đã lao vào trong Bạch Đế Cảnh, đoán chừng kết cục cũng không thể nào tốt được.

Mà tên xui xẻo vừa bị Đường Phong chém trúng chính là tên trưởng lão còn lại, tứ trưởng lão.

Thiên giai thượng phẩm cũng không phải quả hồng mềm có thể tiện tay bóp nát. Trong lúc nguy cấp, tứ trưởng lão mạnh mẽ bộc phát ra một thân cương khí thủ hộ bên ngoài thân thể.

"Oanh!" một tiếng, tứ trưởng lão vốn đang đứng vững như thái sơn không nhịn được run rẩy một hồi, hộ thân cương khí lập tức bị đánh nát, thân hình cũng không tính là cao lớn của hắn giống như một trái banh bị đánh bay ra ngoài.

Mà chỗ hắn vừa đứng, không khí bị một nhát chém này làm cho mắt thường cũng thấy được chấn động liên hồi, từng vòng khuyếch tán ra ngoài.

Người đang ở giữa không trung, tứ trưởng lão há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bay ra một đoạn đụng phải vòng kiến trúc bên ngoài đục thành một cái hố sâu cực lớn,

Một kích lại có thể bá đạo như vậy?

Hơn nữa cái này là lực đạo chỉ dùng kiếm chém ra, nếu như là dùng nắm đấm uy lực còn có thể khủng bố hơn.

Tròng mắt của tứ trưởng lão kịch liệt đảo loạn, căn bản không thể tin được một kích tiện tay đánh ra của một tên tiểu tử mới mười bảy tuổi lại bá đạo như vậy. Nhưng sự thật đúng là như thế, hắn không muốn tin cũng không được.

Loại tốc độ và lực đạo bạo phát ra cỡ này, hơn nữa còn là ra tay đánh lén khiến cho một cao thủ Thiên giai thượng phẩm như hắn cũng phải mất đi một nửa năng lực chiến đấu, chỗ ngực đoán chừng cũng gãy mấy cái xương sườn. Hiện tại hắn cũng không cảm thấy quá đau đớn mà chỉ có sự sỉ nhục tràn ngập.

Hắn cũng còn một chút may mắn là bản thân phản ứng nhanh, lúc kiếm quang chém xuống hắn đã ngưng tụ ra một cái hộ thân cương khí, nếu không dưới uy lực một kích có thể chém nát hộ thân cương khí của Thiên giai thượng phẩm cao thủ kia cũng có thể sẽ chém thân thể hắn thành hai khúc!

Tứ trưởng lão may mắn nhặt về một mạng, mà đám cao thủ Hàn gia kia cũng mất luôn tinh thần. Kiếm quang và hộ thân cương khí của tứ trưởng lão vừa biến mất thì cương khí tán loạn lưu lại đã đem đoàn sương mù màu đen cuốn lên bắn ra khắp nơi.

Vài tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên:

- Có độc, trong màn sương mù này có độc, nhanh tránh ra!

Thế nhưng đã trễ rồi, phạm vi bao trùm của đoàn sương mù này quá lớn, những người này đã phản ứng chậm một nhịp. Đã có không ít người hít phải khí độc, trong nháy mắt những người này liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ù tai hoa mắt, bước chân không khỏi lảo đảo.

Cũng may nhân số của họ cũng tương đối nhiều, những người đang tránh đi cũng không quên kéo theo người bên cạnh. Trong chốc lát, đám Hàn gai cao thủ liền chạy tứ tán ra xung quanh.

Đường Phong đang muốn chém tiếp một kiếm thì bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm phẫn nộ:

- Tiểu tử ngươi dám?

Khi thanh âm này vừa vang lên, Đường Phong liền cảm thấy trong đầu mình ong lên một cái, một cổ hàn ý lạnh thấu xương ập tới, Đường Phong không dám chậm trễ, dưới chân khẽ động hai ba bước đã trở về bên cạnh Bạch Nguyệt Dung.

Một thanh trường kiếm bình bình đạm đạm cắt qua chỗ Đường Phong vừa đứng lúc nãy, chặt đứt đôi tàn ảnh hắn lưu lại ở đó. Hàn khí lạnh như băng trực tiếp đem phạm vi gần đó đều đóng băng lại.

Hàn đại trưởng lão ra tay rồi. Khuôn mặt của hắn lúc này không còn vẻ thong dong như trước nữa mà thay vào đó lại lửa giận ngập trời.

Vừa rồi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn cũng không kịp cứu viện, Đường Phong chém ra một kiếm, tứ trưởng lão bay ra ngoài, những người còn lại bị độc khí quấy nhiễu chạy tứ tán, tất cả những chuyện này cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi. Hắn có thể ngăn cản Đường Phong chém ra kiếm thứ hai cũng đã là rất giỏi rồi.

Sau khi bức lui Đường Phong, Hàn đại trưởng lão lạnh lùng liếc nhìn xung quanh thì thấy tứ trưởng lão đang khoanh chân ngồi chữa thương, sắc mặt tái nhợt, đoán chừng không thể trong thời gian ngắn có thể khôi phục được. Còn những người khác cứ ba năm người tụ lại một chỗ, sắc mặt khó coi đến cực điểm, một tia khí tức màu đen chạy lòng vòng dưới da mặt bọn họ, rõ ràng la hiện tượng bị trúng độc.

Những độc chất này cũng không nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ tạm thời ngăn cản bọn hắn thi triển thực lực thôi.

Vốn cao thủ lưu lại cũng không bao nhiêu, hiện giờ lại thiếu đi một nửa, làm sao mà Hàn đại trưởng lão không tức giân?

- Ai còn có thể động thủ thì đi chế trụ Bạch nha đầu kia cho ta, đợi lão phu giết tên tiểu tử này rồi tính tiếp. Nhớ kỹ, không được khinh địch!

Hàn đại trưởng lão hít sâu một hơi khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt ban đầu, mở miệng ra lệnh cho đám người Hàn gia.

- Vâng!

Bốn năm tên Thiên giai cao thủ lập tức hướng Bạch Nguyệt Dung tấn công, chỉ có mấy người này căn bản không thể đánh chết được Bạch Nguyệt Dung, bởi vì bọn chúng đều là Thiên giai trung phẩm và Thiên giai hạ phẩm, tuy nhân số chiếm ưu thế nhưng dù gì Bạch Nguyệt Dung cũng là Thiên giai thượng phẩm cao thủ. Nhất phẩm áp chế cũng đủ để nàng tư bảo vệ mình, vân khí tốt thì còn có thể giết sạch đám người này!

Bất quá nhiệm vụ mấy người này chỉ là tạm thời ngăn cản Bạch Nguyệt Dung cho nên chỉ cần thủ không cần cố công, chỉ cần không lộ ra sơ hở gì thì không cần phải lo lắng về tính mạng.

Trong tràng lập tức chỉ còn lại hai người Hàn đại trưởng lão và Đường Phong giằng co, một người tuy già nhưng vẫn cương mãnh, một người trẻ tuổi nhuệ khí phừng phừng.

Hàn đại trưởng lão vừa ngưng tụ hàn băng cương khí trong cơ thể vừa nói:

- Lần đánh lén vừa rồi, ngươi nếu tấn công những tên Thiên giai trung phẩm hay Thiên giai hạ phẩm có lẽ còn có thể giết được một hai người! Không giống như hiện giờ, ngay cả một người cũng không giết được!

- Không! Ta chính là muốn kết quả như vậy!

Đường Phong lắc lắc đầu cười nói.

Hàn đại trưởng lão sững sờ, lập tức tỉnh ngộ, gật gật đầu nói:

- Hảo, tính toán rất tốt, hảo thủ đoạn, rất can đảm!

Xác thực, nếu như vừa rồi Đường Phong công kích một tên Thiên giai trung phẩm hay Thiên giai hạ phẩm nào đó, như vậy tên tứ trưởng lão sẽ không bị tổn hao gì, đến lúc đó một tên Thiên giai thượng phẩm cao thủ như hắn cũng đã đủ để kiềm chế Bạch Nguyệt Dung, phối hợp thêm những người khác thì liền có thể thoải mái chế trụ nàng rồi.

Mà hiện giờ, tuy Đường Phong một người cũng không giết được nhưng lại tạo cho Bạch Nguyệt Dung một cục diện cân bằng.

- Chuyện cho tới bây giờ mà người còn có tâm tư lo cho người khác sao? Xem ra lão phu đã đánh giá thấp ngươi rồi!

Hàn đại trưởng lão cười lạnh một tiếng, thân hình thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Đường Phong, giơ cao trường kiếm ẩn chứa phô thiên cái địa hàn ý lên, lạnh lùng nói:

- Ngươi nên cân nhắc một chút xem thử có thể tiếp lão phu được mấy chiêu!

Một kiếm cắt xuống, Đông Kiếm nhất thức Thiên hàng hàn sương điểu phi tuyệt!

Kiếm vừa tới nhưng Đường Phong đã mất bóng, lập tức Hàn đại tưởng lão cảm giác sau lưng có một cổ nhuệ khí đánh úp lại, mục tiêu ngay hông hắn. Hàn đại trưởng lão cũng không quay đầu, trở tay một kiếm đâm tới. Hàn khí từ trong thân kiếm bành trướng đánh ra vài chục trượng xa, hơi nước trên dọc đường đi đều bị đóng thành băng tinh.

Thân ảnh Đường Phong đột nhiên lại xuất hiện bên phải Hàn đại trưởng lão, sau đó lại lập tức loé lên biến mất. Hàn đại trưởng lão muốn truy kích thì bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm thấp:

- Truy tinh cản nguyệt!

Lập tức vô số đạo phi đao được rót vào cương khí khổng lồ phô thiên cái địa không chút kẽ hở bắn tới trước mặt hắn.

Hai mắt Hàn đại trưởng lão khẽ híp lại, Đông Kiếm lập tức biến thành thủ thế. Ngạo tuyết mai ngạo vu tuyết khu ma tà!

Đồng thời thần hình hắn nhanh chóng lắc lư sang hai bên trái phải liên tục.

Một chiêu này là thủ chiêu vô cùng cường hãn, lợi dụng kình khí của hàn băng huy động kiếm chiêu bố trí bên thân mình một vòng phòng ngự kín đáo không kẽ hở. Đường Phong lúc trước đã từng thấy ngũ trưởng lão thi triển qua một lần, chỉ là lúc này đồng dạng một chiêu thức nhưng do Hàn đại trưởng lão thi triển ra uy lực mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, năng lực phòng ngự tăng hẳn một trình độ.

Phi đao nhanh chóng phóng tới, tiếng đinh đinh đang đang vang lên liên hồi bên tai. Mỗi một tiếng vang lên đều là do trường kiếm trong tay Hàn đại trưởng lão đánh rơi một chuôi phi đao tạo ra. Thanh âm này nối thanh âm kia dồn dập liên tục.

Hơn nữa, cho dù Hàn đại trưởng lão muốn tránh như thế nào, những chuôi phi đao này đều liên tục không dứt đánh tới người hắn, phảng phất như vô cùng vô tận. Càng quỷ dị hơn là lộ tuyến công kích của những chuôi phi đao này rất kỳ dị, thỉnh thoảng có một vài chuôi lại từ giữa không trung cải biến phương hướng tập kích, thậm chí còn có chuôi tập kích từ sau lưng nên rất khó phòng bị.