Vô Thường

Chương 51: Ra giá




Lâm Nhược Diên mở bản vẽ nhìn lướt qua, thấy ba chữ thật to phía trên “Lạc tiên hồng” thương khung hữu lực, bút tẩu du long, trông ngược hẳn với vẻ hào hoa phong nhã của Đường Phong.

Tiếp tục nhìn xuống, nụ cười trên môi của Lâm Nhược Diên nhanh chóng bị thu lại, gương mặt xinh đẹp trở nên chăm chú vô cùng, phượng mâu xinh đẹp quét hết một lượt trên dưới của bản vẽ, không bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nào.

Nhìn thấy Lâm Nhược Diên lộ ra thần thái thế này, Bạch Tiểu Lại cũng hiếu kỳ nghiêng đầu qua nhìn, vì nàng và Lâm Nhược Diên chỉ cách nhau một cái bàn trà, chỉ nhìn lướt qua một cái Bạch Tiểu Lại cũng bị nội dung bên trên làm cho khiếp sợ, chén trà trên tay thiếu chút nữa cũng rơi xuống.

Đây là bản thiết kế của một bộ phận vô cùng tinh vi, dù chỉ có một bộ phận mà thôi nhưng thiết kế lại tinh diệu vô cùng.

Lâm Nhược Diên thu lại bản vẽ trên tay, nhìn Đường Phong hỏi:

- Còn một nửa đâu?

Bản vẽ Lạc tiên hồng này Đường Phong cũng chỉ mới vẽ có một nửa mà thôi, phần quan trọng nhất Đường Phong vẫn chưa vẽ ra, dù sao cũng là dùng để buôn bán, vạn nhất vẽ ra toàn bộ rồi, cô cô lại phán một câu:

- Thứ này ta lấy đi nghiên cứu!

Tới lúc đó Đường Phong chỉ còn nước khóc không ra nước mắt.

Đường Phong cũng không vội trả lời, ngược lại còn cười hì hì hỏi:

- Cô cô, vụ làm ăn này có làm được không?

Lâm Nhược Diên oán trách nói:

- Với cô cô mà còn tính chuyện buôn bán sao?

- Cô cô nói sai rồi.

Đường Phong khoát tay,

- Vụ làm ăn này là con làm với Thiên Tú, nhưng nếu cô cô muốn, chỉ cần nói một tiếng con sẽ dâng lên toàn bộ.

Lâm Nhược Diên liếc Đường Phong một cái, vừa rồi nàng cũng khá là kích động, bản thiết kế này tuy chỉ có một nửa, nhưng nàng cũng nhìn ra được đó không phải là ám khí bình thường, mà là cơ quan tinh xảo rất giàu uy lực.

Nếu dùng đúng cách, tuyệt đối có thể khiến thực lực Thiên Tú đại tăng.

Nhưng mà bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Đường Phong tận lực đem mình và Thiên Tú tách ra, hiển nhiên là có ý nghĩa khác ẩn bên trong.

Lặng lẽ nhìn Bạch Tiểu Lại, chỉ thấy nàng ta cúi đầu nhấp trà, bất động thanh sắc.

Lâm Nhược Diên liền hiểu ra, trong suy nghĩ của nàng, Đường Phong không có khả năng có được bản thiết kế ám khí thần kỳ như thế này.

Đường Phong từ nhỏ lớn lên tại Thiên Tú, ngay cả Tĩnh An thành cũng chưa từng đến, làm sao có bản lĩnh tìm được bảo bối thế này? Như vậy chỉ một lời giải thích, bản thiết kể này là Bạch Tiểu Lại cho hắn.

Xem ra, mình vẫn xem nhẹ mức độ coi trọng Đường Phong của Bạch Tiểu Lại.

Lâm Nhược Diên trong lòng vui mừng nhưng không lộ ra mặt, nghiêm túc nói:

- Việc này quá trọng đại, cô cô phải cùng tông chủ và những vị trưởng lão khác thương nghị một chút, nhưng cô cô có thể khẳng định một điều, chỉ cần con có toàn bộ bản vẽ, vụ làm ăn này tuyệt đối có thể làm! Con chờ một lát, ta đi mời tông chủ tới.

Nói xong liền cầm nửa bản vẽ kia trực tiếp lao vào trong màn mưa, ngay cả dù cũng không cầm, vận chuyển một thân cương khí, đem những giọt mưa bức ra xa người mình một thước, triển khai thân pháp, trong nháy mắt đã không thấy đâu.

Đợi Lâm Nhược Diên đi rồi, Bạch Tiểu Lại mới nghi hoặc nhìn Đường Phong, nàng hiện tại rất nghi ngờ có phải Đường Phong này có quan hệ với Thiên Công sơn trang hay không, loại cơ quan tinh diệu thế này, trong thiên hạ cũng chỉ có Thiên Công sơn trang mới có thể thiết kế được.

Sau một nén nhang, bên ngoài Yen Liễu các lại truyền đến tiếng bước chân, Thiên Tú tông chủ Bạch Tố Y cùng bốn vị trưởng lão đều đến đủ, năm người lấy Bạch Tố Y dẫn đầu mau chóng bước vào phòng, dù Bạch Tố Y đã tận lực khắc chế cảm xúc của mình, nhưng Đường Phong vẫn nhìn ra trên mặt nàng có chút kích động.

Bạch Tiểu Lại thân phận cao quý, ngoài trừ Lâm Nhược Diên ra những người còn lại khi đi vào đều chào hỏi Bạch Tiểu Lại vài câu, Bảo Nhi cùng Mộng Nhi dâng hương trà, đợi mọi người ngồi xuống hết, Bạch Tố Y trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:

- Phong Nhi, bản vẽ này của ngươi từ đâu mà có?

Vừa nói lại như vô tình nhìn Bạch Tiểu Lại một cái, Bạch Tố Y hiển nhiên cũng từ Lâm Nhược Diên nghe được một chút tin tức, cho rằng bản vẽ này là Bạch Tiểu Lại cho Đường Phong.

- Từ đâu có được thì mọi người không cần quan tâm, ta một không trộm cắp, hai không cướp bóc, ta chỉ là muốn bán bản vẽ này cho Thiên Tú kiếm chút tiền sinh hoạt thôi.

Đường Phong thản nhiên nói.

- Thiên Tú nuôi ngươi mười lăm năm nay, đây là cách ngươi báo ân sao?

Kể từ sau khi Tần Tiểu Uyển mất tích tới nay, Dịch Nhược Thần lúc nào cũng lo lắng không thôi, hơn nữa nàng vốn cũng không thích Đường Phong, lúc này đây vì nể mặt Bạch Tiểu Lại nên không lên án Đường Phong vong ân phụ nghĩa, chỉ trào phúng một câu.

- Vậy theo ý của Dịch sư thúc, có phải Đường Phong nên cung kính dâng lên toàn bộ sơ đồ mới phải hay không?

Đường Phong cười lạnh một tiếng.

- Thiên hạ cũng không có bữa ăn nào miễn phí! Nếu không phải ta vẫn nghĩ đến Thiên Tú, hôm nay cũng sẽ không đưa bản vẽ này ra! hơn nữa, là cô cô nuôi ta mười lăm năm chứ không phải Thiên Tú!

- Không biết lớn nhỏ!

Dịch Nhược Thần vỗ bàn đứng dậy,

- ngươi có biết Yên Liễu các mà ngươi ở là đất của Thiên Tú hay không?

Bạch Tố Y khoát tay ngăn lại nói:

- Hôm nay đến đây là để bàn bạc chuyện làm ăn với Phong Nhi, những chuyện khác không cần nói.

Thân là Tông chủ, tuy Bạch Tố Y cũng không thích Đường Phong, nhưng nàng biết, những lời Đường Phong nói tuy khó nghe nhưng đều là sự thật.

Bản thiết kế ám khí kia tinh diệu tuyệt luân, một khi hoàn thành nhất định uy lực vô cùng, nếu không phải vì Đường Phong lớn lên tại Thiên Tú, có một cô cô là Thiên Tú trưởng lão, cũng sẽ không đưa ra bản thiết kế này.

Dựa vào bản thiết kế này, Đường Phong tùy tiện đầu nhập vào thể lực nào đó cũng sẽ được hậu đãi hơn nhiều, so với bị người coi thường ở Thiên Tú chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa Đường Phong hiện tại cùng muội muội của Bạch Đế thành chủ có quan hệ rất tốt, ngày sau nói không chừng còn có thể trở thành người của Bạch Đế Thành, dù chỉ là khả năng, nhưng Bạch Tố Y vẫn không thể tùy tiện xem nhẹ.

- Phong Nhi, vậy thì ngươi muốn Thiên Tú phải trả bao nhiêu để đổi lấy bản thiết kế này?

Bạch Tố Y ôn nhu hỏi.

Đường Phong nhíu mày suy nghĩ, trầm giọng nói:

- Ta vốn chỉ muốn chút tiền. Nhưng những lời Dịch sư thúc ban nãy đã nhắc nhở ta, ăn nhờ ở đậu thật sự không tốt chút nào, nên ta bây giờ đổi chủ ý!

- Không cần tiền?

Bạch Tố Y nhướng mày, nếu Đường Phong đòi tiền thì còn đơn giản một chút, tuy ràng thế lực của Thiên Tú không quá lớn nhưng tiền tài vẫn dư dả đôi chút, nhưng nếu Đường Phong không cần tiền mà muốn thứ khác, Bạch Tố Y không khỏi lo lắng hắn muốn được đằng chân lân đằng đầu.

Dù sao bản tính của Đường Phong trước đây cũng không tốt lắm.

- ngươi đây là cố tình muốn lên giá!

Nhược Thần tức tối quát.

- Không phải, là giao dịch sòng phẳng mà thôi!

Đường Phong cười:

- Tiền thì ta vẫn muốn, dù sao thì điệt nhi hiện tại không một xu dính túi.

- ngươi muốn bao nhiêu?

Bạch Tố Y hỏi.

Đường Phong giơ lên một ngón tay.

- Mười vạn?

Bạch Tố Y nghĩ thầm giá này cũng không cao, tiểu tử này cũng không đến nỗi.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu.

- Một trăm vạn?

Bạch Tố Y trầm mặt.

Bạch Tiểu Lại vừa nhấp một ngụm trà thơm vào miệng, nghe tới con số này cũng không nhịn được “Phốc” một tiếng liền phun ra toàn bộ, quay đầu nhìn Đường Phong đầy vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này cũng quá ác độc rồi, một bản thiết kế dù tốt hơn đi nữa thì một trăm vạn cũng là một con số hơi quá đáng.