Vô Thường

Chương 480: Tổn thương kinh mạch




Tuy sớm đã có dự cảm, sau khi cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất biến mất, Đường Phong cảm thấy vạn phần tiếc nuối, cảnh giới kia quá thần kỳ, cảm thụ cả buổi, đã làm cho Đường Phong lãnh hội cái gì gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất.

Đó chính là bản thân dung nhập một thể với thiên địa, sai khiến thiên địa linh khí dễ dàng, dùng thực lực bản thân, điều động thiên địa nguyên khí, nếu trong cảnh giới này, xuất ra bất kì chiêu thức nào cũng mạnh mẽ dị thường.

Bất quá cảnh giới này biến mất, nhưng Đường Phong cũng cảm ngộ được những tâm đắc khi khống chế thiên địa linh khí của mình, hơn nữa, Đường Phong phát hiện vô số âm hồn trong cương tâm, giống như có sinh mệnh lực.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, những âm hồn này có được là do Đường Phong cô đọng khi giết chết địch nhân, chúng không có bất kỳ tư tưởng nào, có thể nói chúng chính là từng đoàn năng lượng thể tụ tập lại, căn bản là tử vật, mà bây giờ, chúng đã có một tia sinh mệnh lực.

Hồi tưởng lại trận chiến trước khi hôn mê, khi đó bởi vì mình nổi giận, nhưng âm hồn trong đan điền này hình như cũng xảy ra biến hóa, chỉ có điều lúc đó hắn không có để ý, hiện tại đi thăm dò nhưng cũng chẳng biết nó đã xảy ra chuyện gì.

Bất quá Đường Phong cũng có chút minh bạch, cương tâm của mình, cũng không phải không dùng được, ngưng luyện ra những âm hồn này, tất có chỗ diệu dụng, trong lòng Đường Phong mơ mơ hồ hồ, cảm giác như mình đã chạm vào mấu chốt để cởi bỏ những mê hoặc về cương tâm của mình, nhưng lại không thể chọc thủng tầng chướng ngại kia, bất quá Đường Phong đã có nghĩ ra phương pháp, nếu như có thiến hành nghiệm chứng như đã nghĩ, ứng dụng cương tâm của mình trong chiến đấu, sẽ có tác dụng rất lớn.

Cho tới nay, Đường Phong đều vì cương tâm của mình không cách nào trợ giúp mình trong chiến đấu mà tiếc hận, cũng chỉ có tác dụng khắc chế tinh hồn Linh Khiếp Nhan, một khi đụng phải đối thủ, nó không cách nào cung cấp chiến lực cho hắn. Nếu như có thể giải quyết vấn đề này, thực lực bản thân của Đường Phong sẽ nâng lên một bước.

Chậm rãi mở to mắt, ngồi dậy chầm chậm.

Bạch Tùng Tùng ở bên cạnh kinh hô một tiếng:

- Đường công tử tỉnh rồi sao?

Bạch Tử Nho đang ngủ trên mặt bàn, mơ mơ màng màng, nghe được sư muội hô như vậy, trừng to mắt, nói:

- Cái gì? Cái gì?

Đường Phong nhìn hai người mỉm cười, vươn hai cánh tay ra, chỉ thấy trên hai tay mình, bôi lên một ít thuốc dán như bùn đen, hắn là có tác dụng chữa thương.

- Tạ ơn trời đất.

Bạch Tùng Tùng thở nhẹ một hơi.

- Đường công tử cuối cùng đã tỉnh lại.

Bạch Tử Nho cũng nói:

- Đường công tử trước tiên dưỡng thương, không được lộn xộn, dưỡng thương quan trọng hơn.

Bạch Tử Nho hiện tại không biết xưng hô thế nào với Đường Phong, chỉ có thể gọi theo sư muội.

- Không sao.

Đường Phong nhàn nhạt nói, hai tay lập tức rung lên, thuốc dán như bùn đen trên tay trực tiếp bị chấn nát bấy, chậm rãi rơi xuống đất, lộ ra một cánh tay hoàn hảo.

Bạch Tùng Tùng cùng Bạch Tử Nho há hốc miệng kinh ngạc, không nói nên lời.

Điều này..., điều này..., đây có phải là sự thật hay không? Ban ngày hai cánh tay này huyết nhục mơ hồ, đã tổn hại không thành bộ dáng gì cả, thuốc dán này là do bọn họ đắp lên, cho dù thuốc chữa thương của Bạch Đế thành có hiệu quả thế nào, cũng không thể có tác dụng thần kỳ như một màn trước mắt này.

Bạch Tử Nho ấp úng nói:

- Sư muội, có phải ta còn chưa tình ngủ hay không?

Bạch Tùng Tùng há hốc mồm, hoàn toàn không phản ứng trước câu hỏi của sư huynh.

Đường Phong cười một tiếng, đặt ngón trỏ lên miệng xì một phát, nói:

- Việc này không được truyền ra ngoài.

Hai người Bạch Tùng Tùng và Bạch Tử Nho gật đầu cùng một lúc.

Tốc độ thân thể của mình khôi phục thương thế quả thực làm cho người ta sợ hãi, Đường Phong tự nhiên không muốn người khác biết rõ, hai người Bạch Tùng Tùng và Bạch Tử Nho đều một lòng hướng về Bạch Tiểu Lại, bọn họ thấy được cũng không sao.

- Ta... Ta có thể sờ thử một cái hay không?

Bạch Tùng Tùng nhìn cánh tay Đường Phong, vẫn còn có chút không tin, phải sờ thử xem sao.

Đường Phong cười khổ một tiếng nói:

- Cứ tự nhiên.

Bạch Tùng Tùng sợ hãi đi về phía trước, vươn ngọc thủ, miết lên cánh tay Đường Phong một cái, tranh thủ lùi về phía sau thật nhanh, quả tim trong lồng ngực nhảy lên không ngừng.

- Thật sao?

Bạch Tùng Tùng lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lẩm bẩm nói:

- Đây còn là người không?

Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không đúng, le lưỡi nói:

- Đường công tử, ta không có ý này.

- Không có gì.

Đường Phong lắc đầu, từ trên giường nhảy xuống, đi đến bên giường Bạch Tiểu Lại, ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng. Sau lưng, Bạch Tử Nho kinh nghi nói thầm một tiếng:

- Đây chắc là bí pháp chữa thương, nếu không làm sao có thể khôi phục nhanh chóng như vậy.

Bạch Tiểu Lại ngủ rất an tường, cũng không có chút thần sắc thống khổ nào, nhưng chấn động cương khí trong thể nội nàng khi có khi không, có chút đứt quãng, giống như chính mình lúc chưa cảm nhận được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Đường Phong có chút kinh ngạc, tuy hắn phát hiện cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vừa rồi đã mất đi, nhưng mình vẫn có thể nhìn trộm cảnh giới cùng thuộc tính công pháp mà nàng tu luyện.

Giống như tất cả những điều này cứ như vậy hiện ra trước mắt hắn. Xem ra, phần nhãn lực này là năng lực còn sót lại sau khi hắn tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Chỉ có điều..., Lại tỷ rõ ràng vừa mới tấn thăng lên Thiên giai thượng phẩm, tiến bộ cực nhanh, vượt qua dự kiến của Đường Phong. Tách ra mới hai năm, Bạch Tiểu Lại có thể từ Thiên giai trung phẩm tấn thăng lên Thiên giai thượng phẩm, phần tư chất này quá xuất sắc.

Vươn tay ra, đặt lên cổ tay của Bạch Tiểu Lại, Đường Phong cẩn thận tra xét, chỉ có điều trong giây lát, sắc mặt Đường Phong âm trầm xuống, tức giận nói:

- Lão thất phu, ta muốn lấy mạng chó của các ngươi.

Bạch Tử Nho cùng Bạch Tùng Tùng cũng giật mình, không biết vì cái gì mà đột nhiên hắn lại nổi giận như thế, cẩn thận từng li từng tí không dám bước đến phía trước.

Đường Phong tức giận như vậy, cũng bởi vì Bạch Tiểu Lại.

Kinh mạch trong thể nội Bạch Tiểu Lại, tổn hại vài chỗ, một thân công pháp vận chuyện không thuân tiện, kinh mạch bị ngăn trở, cho nên xuất hiện tình huống cương khí chấn động khi có khi không.

Nếu hôm nay nàng tỉnh lại, thực lực không giảm đã là vạn hạnh, nhưng kinh mạch bị tổn thương, về sau tu luyện vĩnh viễn không cách nào tiến bộ, cũng có thể nói, mặc kệ Bạch Tiểu Lại tư chất tốt như thế nào, tu luyện khắc khổ cỡ nào, nàng vĩnh viễn chỉ có thể bảo trì cảnh giới hiện tại, hơn nữa, nàng không thể cùng người khác chiến đấu, một khi vận chuyển cương khí trong thể nội, sẽ làm nguy hại đến những kinh mạch hư tổn này, nhẹ thì cương khí tán dật, một thân thực lực mất hết, nặng thì cương khí tàn phá thân thể, trực tiếp bạo thể mà chết.

Biết được chuyện này, Đường Phong có thể không căm tức sao?

Thủy lưu chi lực mà Bạch Nguyệt Dung dùng để phong ấn thực lực Bạch Tiểu Lại lại, cũng không có giải trừ, đại khái nàng cũng biết tình huống này, cho nên không dám giải trừ, làm cho cương khí trong thể nội không thể vận hành, tự nhiên có thể bảo vệ nàng vô sự.