Vô Thường

Chương 476: Một chiêu trọng thương




Bạch Nguyệt Dung nhịn không được lui về phía sau một bước, từ sát cơ trong đôi mắt, nàng giống như đang nhìn thấy một con Man Hoang hung thú từ trong ngủ say tỉnh lại, muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, từ thân thể hắn tản ra khí tức hung tàn thô bạo, làm cho một Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong như nàng và tất cả mọi người ở đây tim đập chân run.

Thế nhưng vì tính mạng của muội muội mình, Bạch Nguyệt Dung chỉ có thể tiến lên phía trước, xuất ra một lọ thuốc, lấy ra một hạt đan dược, ấn vào trong miệng Bạch Tiểu Lại.

- Muội muội, ngươi yêu hắn như vậy sao?

Hai mắt Bạch Nguyệt Dung mông lung đẫm lệ, nhẹ giọng mở miệng hỏi, nhìn muội muội như hoa như ngọc của mình, nàng liền nhớ lại chính mình năm đó, chỉ có điều muội muội hạnh phúc hơn mình, năm đó hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mà bây giờ, nhìn hai người bọn họ nàng rất hâm mộ.

Nghe lời nói của tỷ tỷ, Bạch Tiểu Lại cười, nhìn Đường Phong chậm rãi nói:

- Phụng Nhật Nguyệt minh, chiêu Thiên Địa giám, khiếu Sơn Hà làm chứng, kính Quỷ Thần làm bằng, năm tháng không thể hủy diệt ý chí, gian nan vất vả không làm phai mờ tình ta, đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia lìa. Câu hỏi của tỷ tỷ, ta đã trả lời thuyết phục, tỷ tỷ đã minh bạch rồi chứ?

Lời nói của Bạch Tiểu Lại rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như hiện tại, mỗi câu mỗi chữ đều lọt vào tai của tất cả mọi người, trong lòng mọi người rung động không thôi.

Nữ nhân ở đây, Hạ Thì Vũ cùng Thu Dịch Túy như mê say, hốc mắt đỏ lên, suýt nữa rơi lệ, cũng may thực lực của họ cao thâm, định lực không tầm thường, lúc này mới nén được tâm tình của mình. Mà Hạ Chỉ Mộng đang dựa vào bờ vai Hạ Thì Vũ khóc đến lê hoa đái vũ, tiếng khóc không dứt, giống như tiểu hài tử đang khóc.

Bạch Nguyệt Dung cũng rơi lệ, mỉm cười gật đầu:

- Ta minh bạch.

- A Phong, ta mệt mỏi quá, ta muốn ngủ một chút.

Hơi thở Bạch Tiểu Lại dồn dập, hai mắt chậm rãi khép lại, khóe miệng vẫn treo một nụ cười hạnh phúc mỹ mãn, bàn tay nhỏ vuốt ve Đường Phong rũ xuống.

Hai giọt nước mắt từ trên đôi má Đường Phong nhỏ xuống gương mặt trắng bệch của Bạch Tiểu Lại.

Nước mắt đàn ông chưa rơi, vì chưa đạt tới mức thương tâm.

Bàn tay run rẩy Bạch Nguyệt Dung đặt lên tay Bạch Tiểu Lại, cẩn thận xem xét một lúc, lúc này mới yên lòng lại, nhìn Đường Phong nói:

- Thụ nội thương, không nguy hiểm đến tính mạng.

Có một câu mà Bạch Nguyệt Dung không dám nói cho Đường Phong nghe, chính là kinh mạch Bạch Tiểu Lại bị tổn thương không ít, cho dù ngày say khôi phục lại, chỉ sợ thực lực sẽ hạ thấp.

Đây là kết cục tốt nhât. Cũng may lúc đó Đường Phong đã ngăn cản được công kích hủy thiên diệt địa của ba tên Hàn gia trưởng lão.

Nếu là một người bình thường, nhờ Đường Phong có bảo hộ, cũng sẽ bị ba cổ cương khí kia xé thành bụi phấn.

Ba tên Hàn gia trưởng lão ra tay ngoan độc, hoàn toàn vượt qua dự kiến của Bạch Nguyệt Dung, huống chi, lấy thực lực Thiên giai của bọn họ liên thủ một kích đánh một thiếu niên Địa giai thượng phẩm.

Mặc dù trong lòng hối hận, Bạch Nguyệt Dung cũng chỉ có thể đem buồn bực nuốt vào trong bụng.

Bạch Nguyệt Dung nói xong câu đó, lại phát hiện Đường Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ lên giống như máu tươi, dùng ánh mắt cừu hận nhìn mình, trong đôi mắt chứa chớp động sát cơ vô hạn và phẫn nộ, lại phối hợp với khóe miệng Đường Phong tràn đầy máu tươi, dung mạo vốn tuấn tú bỗng trở nên vô cùng dữ tợn khủng bố.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Bạch Nguyệt Dung cười khổ một tiếng.

- Nếu ngươi không phải thân tỷ tỷ của Lại tỷ, ta dùng một chưởng đập chết ngươi.

Từ trong yết hầu Đường Phong phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức đứng dậy.

Thân thể cao ngất chậm rãi thẳng lên, sát cơ mạnh mẽ tán phát ra ngoài, kéo lên kéo lên lại kéo lên... Không khí lập tức đông lại, chấn động từ dưới chân Đường Phong lóe lên, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.

Trung tâm cương khí Tiểu Khô Lâu cũng cảm nhận được phẫn nộ của Đường Phong, run rẩy kịch liệt, Trên cốt cách Tiểu Khô Lâu âm hồn bay lượn, giống như có tánh mạng, vây quanh cốt cách trắng noãn của Tiểu Khô Lâu, hợp thành một dây lưng lụa màu xanh.

Sau một khắc, cốt cách trên người Tiểu Khô Lâu hoạt động, phát ra tiêng răng rắc, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, từ trung tâm cương tâm truyền tới.

- Không tốt.

Linh Khiếp Nhan ẩn núp trong hạch tâm cương tâm nhảy lên, vội vàng lui ra khỏi trung tâm cương tâm, trốn vào trong Bất Phôi Giáp, thân thể nhỏ nhắn xin xắn run lên.

Những âm hồn kia, cho tới nay đều là đồ ăn của nàng, khi nàng bị Đường Phong chọc giận sẽ đem chúng ra ra trút giận, nhưng vừa rồi, những âm hồn kia kết hợp lại với nhau, sinh ra một cỗ lực lượng chống lại nàng, không, lực lượng vượt qua cả nàng, nếu không phải nàng chạy nhanh, nói không chừng đã bị vô số âm hồn kia thôn phệ. Tuy tinh hồn Linh Khiếp Nhan cường đại, cũng sẽ bị thôn phệ như thường, từ đó có thể biết, sau khi kết hợp những âm hồn kia cường đại cỡ nào.

Đến cùng đã phát sinh chuyện gì? Linh Khiếp Nhan suy nghĩ mãi vẫn không thông.

Linh Khiếp Nhan không rõ, những người khác càng không rõ. Cả nơi này hiện tại bị một cổ âm phong bao phủ, âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên không dứt bên tai mọi người, làm cho tâm thần không yên, địa phương này giống như đại ngục, phàm là người bị âm phong ảnh hưởng, không ai không nổi da gà toàn thân.

Không đơn giản chỉ có cảm giác âm lãnh, còn có hương vị huyết tinh giết chóc từ trên người Đường Phong tản ra, một cảm giác âm trầm, cuồng bá, hai chúng khí tức này kết hợp hoàn mỹ với nhau, làm cho người ta phải chùn bước.

Hàn Đông biến sắc, hoảng sợ nói:

- Tiểu tử này quả nhiên đã nhập ma, tranh thủ thời gian giết hắn.

Đây không phải khí tức mà người tu luyện chính đạo có thể phát ra, chỉ có người trong lòng chỉ có giết chóc tràn ngập mới có.

Hàn Đông mới mở miệng, ba tên Hàn gia trưởng lão không dám lãnh đạm, phân ra ba hướng, sau đó xông về phía Đường Phong.

- Ai dám động đến hắn.

Bạch Nguyệt Dung quát lên một tiếng, bàn tay trắng nõn huy động liên tục, ba cổ thủy lưu khí kình từ bàn tay phát ra, bay về phía ba tên trưởng lão.

Nếu Đường Phong chết, với tính tình của muội muội mình, nói không chừng sẽ tự vẫn theo hắn, Bạch Nguyệt Dung đã sai một lần, thời điểm này có thể phạm sai lầm tiếp theo nữa không?

Âm thanh Hàn Đông lạnh lùng vang lên:

- Thành chủ, chuyện tới nước này mà ngươi vẫn che chở cho hắn sao?

Vừa nói, một lao tới, đón lấy ba đạo công kích của Bạch Nguyệt Dung thay cho ba tên trưởng lão.

Thủy lưu ở giữa không trung lập tức đông thành băng trụ, rơi xuống mặt đất, đây là công lao của Hàn Băng Kình mà Hàn Đông tu luyện được.

Bạch Nguyệt Dung mặc kệ không hỏi, nhìn chằm chằm vào Hàn Đông nói:

- Đông thành chủ muốn ra tay với ta sao?

Trong lúc nói chuyện, ba tên trưởng lão đã đánh tới trước mặt Đường Phong, Đường Phong cười dài một tiếng, nói:

- Ba lão bất tử, đả thương Lại tỷ, hôm này chính là tử kỳ của các ngươi.

Đối mặt với liên thủ một kích của ba người, Đường Phong không chút sứt mẻ, hai tay mở ra, lòng bàn tay toát ra hai luồng năng lượng cầu làm cho tâm mọi người ở đây rung động không thôi, một đoàn màu xích hồng, một đoàn màu u lam.

Hai đạo năng lượng cầu này lớn nhỏ như hai trái đu đủ, bên trong ẩn chứa năng lượng khủng bố đến cực điểm.

Lập tức, hai tay Đường Phong hợp lại, hai người năng lượng nhanh chóng hợp lại, thủy hỏa giao hòa, chấn động do hai luồng năng lượng này phát ra làm cho mọi người rung động không thôi.

Ba tên Hàn gia trưởng lão vừa vọt tới trước mặt Đường Phong, cảm nhận cổ ba động này, sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi, tranh thủ thời gian thu chiêu chuẩn bị lui về phía sau.

Nhưng đã trễ, thời điểm bọn hắn vừa mới kịp phản ứng, quang cầu trên tay Đường Phong được đẩy ra, giống như trước kia, quang cầu vừa rời tay liền biến mắt không thấy nữa.

- Đi đâu?

Tất cả mọi người há hốc mồm, bời vì trong cảm giác hơn mười Thiên giai cao thủ ở đây, quang cầu giống như vô duyên vô cớ biến mất, nhưng Đường Phong làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không phải hành động sấm to mưa nhỏ, mọi người tin tưởng đây là một sát chiêu.

Đường Phong không để cho bọn họ thất vọng, quang cầu biến mất trong nháy mắt kia, ba tên Hàn gia trưởng lão còn kia kịp thối lui đã kêu lên thảm thiết, trên người bọn hắn, bộc phát ra một đoàn ánh sáng chói mắt. Oanh một tiếng thật lớn, cả Thiên Địa cũng run lên nhè nhẹ.

Không ai thấy rõ đã phát sinh chuyện gì, đoàn ánh sáng kia bao trùm lên thị giác của tất cả mọi người, khi bọn họ cảm giác được bên trong, khí tức ba tên Hàn gia trưởng lão đã biến mất một, hai còn lại yếu ớt đến cực điểm.

Đợi khi ánh sáng tán đi, thị giác khôi phục, sắc mặt tất cả mọi người trầm xuống, bời vì bọn họ chứng kiến một màn không thẻ tin được.

Ba tên Hàn gia trưởng lão mớ vừa rồi uy phong lẫm lẫm, giờ phút này toàn bộ uể oải nằm trên mặt đất, một người trong đó lồng ngực bị xuyên thủng, đã chết không thể chết lại, hai người còn lại đều thở hổn hển như đang hấp hối, bản thân bị trọng thương, huyết nhục mơ hồ.

Mọi người lúc này có chung một cảm giác chính là kinh hãi, tròng mắt Hàn Đông run lên kịch liệt.

Đây là chiêu gì? Uy lực lớn đến nổi ba Thiên giai trưởng lão cũng không đỡ được, mặc dù trong đó có một Thiên giai thượng phẩm, hai còn lại đều là Thiên giai trung phẩm, đều là Thiên giai, không phải đám hoa cỏ bên đường Hoàn giai Huyền giai a.

Nhìn trên mặt đất, một chết hai trọng thương, đây là chiêu thức mà Địa giai thượng phẩm có thể thi triển sao?

Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, có thể nói đây là át chủ bài bá đạo nhất khi Đường Phong sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn, hiện tại hắn không cách nào khống chế hoàn mỹ Băng linh lực và Hỏa linh lực, thi triển chiêu thức này bản thật sẽ gặp nguy hiểm, một khi đánh vỡ cân đối trong cơ thể, không cần người khác động thủ, Đường Phong cũng sẽ bạo thể mà chết.

Nhưng cho tới bây giờ, Đường Phong đã thi triển ra chiêu thức sát thủ, dùng thực lực Thiên giai thượng phẩm, nhất thời nửa khắc cũng không thể làm gì được ba tên dám làm tổn thương Lại tỷ. Cho nên chỉ có thể mạo hiểm, xuất ra chiêu này.

Mấy tháng trước, Linh giai cao thủ Âu Dương Vũ dùng một kích toàn lực mới có thể ngăn cản chiêu này, sau đó bị Đường Phong dọa chạy, lúc ấy Đường Phong xuất ra Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, chỉ có thể bằng một nửa bây giờ.

Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, ba Thiên giai cao thủ có thể ngăn cản sao? Một chết hai trọng thương đã là kết cục tốt nhất, nếu Đường Phong có thể khống chế được chiêu này, trực tiếp lấy mạng bọn họ dễ như trở bàn tay.

Sắc mặt Hàn Đông tái nhợt, sắc mặt đám trưởng lão ba nhà Dương, Hạ, Thu cũng rất khó coi, lấy thực lực Thiên giai mà bọn họ vẫn hay kiêu ngạo lúc trước, bị một Địa giai đánh cho không có lực hoàn thủ, trong nội tâm sẽ rất khổ sở.

- Đùng đùng đùng.

Ba tiếng trầm muộn vang lên, làm cho mọi người từ trong tâm tình khiếp sợ bừng tỉnh, chỉ thấy hai tay Đường Phong không ngừng phát nổ, mỗi một lần nổ, một đạo máu tươi bắn ra, nhưng thân thể vẫn đứng nguyên tại chõ, không nhúc nhích.

Trong lòng mọi người hiểu ra, đây không phải thực lực thuộc về hắn, nhất định mượn nhờ bí pháp, mới có thể thi triển ra một chiêu có uy lực như vậy, lại nói, dùng thực lực nhỏ yếu thì triển ra chiêu thức cường đại, tình huống bây giờ đã là tốt nhất, nhẹ thì kinh mạch toàn thân bị phế, nặng thì thân vẫn hồn vong.

Ba tức thời gian ngắn ngủi, hai cánh tay Đường Phong bạo liệt mấy chục lần, máu tươi chảy xuống, cả người biến thành huyết nhân.

Lúc nãy điều động thực lực quá nhiều, nhiều đến mức Đường Phong không thể thừa nhận được, lại không thể giải phóng toàn bộ, thành ra năng lượng phản phệ tàn phá thân thể hắn.

Nhìn vào thì thấy rất thê thảm, sau khi bạo liệt, toàn bộ năng lượng dư thừa tán đi, làm cho Đường Phong rất khoan khoái dễ chịu một ít, về phần kinh mạch, Đường Phong hoàn toàn không lo lắng, trên thế giới này không có thứ gì có thể làm hư tổn kinh mạch của hắn, chỉ cần kinh mạch không tổn hao, thực lực hắn sẽ không bị ảnh hưởng.

- Ma đầu, nạp mạng đi.

Hàn Hàng Trần một mực ở bên cạnh xem kịch vui, thấy Đường Phong chỉ dùng một chiêu trọng thương ba vị trưởng lão, một màn này làm cho hắn sợ hãi sâu sắc, nhưng bây giờ, thảm trạng của Đường Phong rơi vào trong mắt hắn, cho là hắn nỏ mạnh hết đà, hơn nữa bản thân mình có thực lựu Thiên giai hạ phẩm, thừa dịp này ra tay đánh chết đối phương, tiêu diệt hậu hoạn, thuận tiện báo thù cho mấy tên Hàn gia trưởng lão.

Mắt thấy Hàn Hàng Trần ra tay đánh lén, người của các gia tộc khác nhíu mày một cái, dù sao Hàn Hàng Trần cũng là hậu sinh vãn bối, bọn họ không thể xuất thủ ngăn cản, chỉ có thể nhìn Đường Phong hóa giải như thế nào mà thôi.

- Ta đã trở lại.

Thời điểm Hàn Hàng Trần xông tới, mập mạp Thu Phong không biết từ nơi nào lóe lên, thân thể tròn vo giống như thịt viên đột nhiên xuất hiện, ra tay sau lại đến trước, ngăn ở trước mặt Đường Phong, hắn phất tay không tròn núc ních đánh về phía Đường Phong, nói:

- Mập mạp ta đến hàng yêu trừ ma.

Hàn Hàng Trần đánh ra một chưởng mãnh liệt, vốn tràn đầy tin tưởng lấy đi tính mạng Đường Phong, thế nhưng Thu Phong đột nhiên ngăn cản trước mặt, bất đắc dĩ thu hồi vài phần lực đạo, một chưởng đánh lên Thu Phong.

Mập mạp kêu một tiếng thảm thiết, lăn trên mặt đất, thời điểm bò dậy nhe răng trợn mắt một hồi, thấy Hạ Chỉ Mộng thương yêu kêu lên không dứt.

- Mập mạp chết bầm, ngươi muốn làm gì?

Khuôn mặt Hàn Hàng Trần lạnh lùng nhìn hắn nói, vừa rồi nhìn thù Thu Phong muốn công kích Đường Phong, nhưng thật ra là dùng thân thể của mình ngăn cản công kích cho Đường Phong, chỉ có điều động tác quá xảo diệu, làm cho Hàn Hàng Trần cũng không dám chắc chắn là hắn muốn cứu Đường Phong hay giết Đường Phong.

Vẻ mặt Thu Phong như đưa đám nói:

- Ta không có làm gì ngươi a, tại sao ngươi vô duyên vô cớ đánh ta một chưởng?

Những thớ thịt trên mặt hắn run lên, hai con mắt cơ hồ không thể nhìn thấy, bộ dáng xem ra rất vô tội đáng thương.

Mà lông mày người Thu giai nhăn lại, có chút không thích nhìn Hàn Hàng Trần.

Thu Phong tự xưng là mập mạp, đây là do chính bản thân hắn xưng hô, có thể Hàn Hàng Trần theo đó mà kêu là mập mạp chết bầm, điều này là không đúng. Luận bối phận cùng niên kỷ, Thu Phong vẫn là sư huynh của Hàn Hàng Trần. Sao có thể mở miệng liền kêu là mập mạp chết bầm?