Vô Thường

Chương 469: Gặp lại bạch tiểu lại




Đường Phong đứng nhìn mỉm cười, đi đến ben cạnh bàn đặt bánh ngọt và rượu, nhịn không được lắc đầu thở dài.

- Đúng lúc đang đói, ăn chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi.

Âm thanh Đường Phong không lớn, cũng đủ để người nghe lén ngoài cửa nghe thấy.

Vừa nói vừa cầm một khối bánh ngọt đưa vào miệng, vừa cầm chén rượu nhỏ lên uống.

Bạch Tùng Tùng nhìn hắn từ trên xuống dưới, tuy hắn tín nhiệm ánh mắt của Tiểu Lại sư thúc, cảm thấy nam nhân của Tiểu Lại sư thúc vừa ý chắc nhân phẩm không quá kém, nhưng đêm dài yên tĩnh, cô nam quả nữ, trong nội tâm có chút bất an.

Khi nhìn thấy Đường Phong thản nhiên như thế, trong lòng cũng bình tĩnh lại một ít, bụng cũng có chút hơi đói khát, tối nay nàng cùng sư huynh tranh thủ đi ra ngoài lúc nửa đêm, gió lạnh gào thét, tiêu hao không ít thể lực. Nhìn thấy Đường Phong ăn uống ngon lành, nàng cũng muốn ăn.

Thời điểm nàng cầm một khối bánh ngọt lên ăn, Đường Phong lại lắc đầu, dùng ngón tay nhúng vào rượu viết mấy chữ lên mặt bàn:

- Ngươi không thể ăn, trong thức ăn có độc.

Thiếu chút nữa Bạch Tùng Tùng kêu lên một tiếng, nhịn không được che miệng của mình lại, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Đường Phong, nhúng tay vào rượu viết mấy chữ lên bàn:

- Làm sao ngươi biết? Nếu có độc, tại sao ngươi ăn vào lại không sao?

Đường Phong lại viết:

- Thể chất của ta khác xa thường nhân, một chút độc dược này không làm gì được ta.

- Đây là thứ độc gì?

Bạch Tùng Tùng nghĩ mãi không ra, tại sao tên Hàn thiếu gia hạ lại dùng phương pháp hạ độc để đối phó mình.

Sắc mặt Đường Phong cổ quái, nếu không giải thích rõ ràng sẽ rất phiền toái, nên vẫn nói ra tình hình thực tế.

- Xuân dược.

Sắc mặt Bạch Tùng Tùng lập tức hồng lên, nàng tự nhiên biết rõ ràng loại độc này có tác dụng gì, hơn nữa Hàn Hàng Trần sau khi trở về liền giam hai người trong cùng một căn phòng, còn muốn xảy ra chuyện gì chứ? Dụng tâm trong đó không nói cũng biết.

Bạch Tùng Tùng nuốt nước miếng một cái, kìm lòng không được nắm chặt cổ áo của mình, lách người qua một bên, cố tránh xa Đường Phong một tí.

Đường Phong cười khổ, tiếp tục viết:

- Độc này không ảnh hưởng đến ta, bất quá phải lừa gạt bọn hắn một chút, ta và ngươi đành phải diễn một vở kịch.

Hai người dùng ngón tay nhúng vào rượu viết chữ để trao đổi như vậy một lát, sắc mặt Bạch Tùng Tùng ửng đỏ, sau khi biết kế hoạch của Đường Phong nàng rất khó xử, nhưng muốn lừa gạt, chỉ có thể dùng biện pháp này.

Chỉ là Bạch Tùng Tùng có nghĩ thế nào cũng không thông, Hàn Hàng Trần mang mình và Đường Phong tới đây, chẳng lẽ chỉ muốn nhìn loại chuyện xấu xa này sao? Đối với hắn mà nói chẳng có chỗ tốt gì cả.

Nàng đương nhiên nghĩ không ra, Hàn Hàng Trần làm như vậy, chỉ muốn giáo huấn Đường Phong và Bạch Tử Nho mà thôi, Đường Phong dùng ánh khinh thường nhìn hắn, mà Bạch Tử Nho lại nói lời xúc phạm hắn và uy nghiêm của Hàn gia.

Đợi sau khi Đường Phong một mình ăn hết bánh ngọt và rượu trên bàn, hắn mới mở miệng nói:

- Tại sao lại nóng như vậy chứ?

- Bạch Tùng Tùng nhăn nhăn nhó nhó, mặt mũi kỳ quái, nhẹ giọng nỉ non nói:

- Đúng vậy a, nóng quá đi.

Qua một lát sau, đột nhiên Bạch Tùng Tùng quát to một tiếng:

- Ngươi muốn làm gì? Không được qua đây, ngươi là đồ cầm thú!

Âm thanh tranh đấu từ trong phòng truyền ra, ánh đèn dầu lờ mờ bị dập tắt, lập tức có tiếng va chạm thân thể vang lên, ngay sau đó, một tiếng rên rỉ thống khổ truyền ra.

Thị nữ vẫn đứng nguyên ngoài cửa nghe lén lúc này mới hé miệng cười cười:

- Tiện nghi cho tên sai vặt.

Cười trộm một tiếng, quay người rời đi, chuẩn bị đem chuyện này thông tri cho chủ tử của mình.

Trong phòng, Đường Phong cùng Bạch Tùng Tùng ngồi trên mặt đất, toàn bộ bàn ghế ngã xuống đất, hai người mặt đối mặt, Bạch Tùng Tùng véo lấy cánh tay của mình, trong lỗ mũi phát ra âm thanh phù phù hít hà.

- Đi, đã đi rồi.

Lỗ tai Đường Phong giật giât, mở miệng nói.

Bạch Tùng Tùng nhịn không được thở ra một hơi:

- Làm sao bây giờ?

- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải diễn thêm một vở kịch nữa.

- Vậy còn ngươi?

- Ta ngồi ở đây là được.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, Đường Phong an ổn tu luyện cả đêm, sáng ngày hôm sau cảm thấy tinh thần sảng khoái, Bạch Tùng Tùng thì ngược lại, một đêm không ngủ, hai con mắt đỏ bừng, trên hốc mắt thâm quầng, tinh thần uể oải.

Đường Phong dặn dò nàng vài câu, Bạch Tùng Tùng liên tục gật đầu.

Người thị nữ hôm qua đi đến đây mở cửa, chỉ phát hiện vẻ mặt Đường Phong nịnh nọt tươi cười nhìn nàng, trên mặt Bạch Tùng Tùng hai hàng nước mắt tuôn rơi, diềm đạm đáng yêu, càng thấy càng thương.

- Tối hôm qua thế nào rồi?

Thị nữ này mở miệng hỏi.

- Hắc hắc.

Đường Phong cũng không đáp lời, chỉ gượng cười.

Thị nữ oán trách liếc hắn, nhìn hai người nói:

- Trước rửa mặt đi, sáng nay thiếu gia muốn đi tìm thiếu thành chủ, muốn dẫn các ngươi đi theo.

Trong lòng Đường Phong khẽ động, liên tục gật đầu đồng ý.

Hắn hiện tại đã lẻn vào Bạch Đế thành, vốn muốn tìm cơ hội đi tìm Bạch Tiểu Lại, không nghĩ đến Hàn Hàng Trần lại dẫn hắn đi gặp nàng, cái này chẳng khác nào trời giúp ta.

Đợi đến lúc sắc trời đã sáng rõ, hai người Đường Phong và Bạch Tùng Tùng được một người dẫn đến gặp Hàn Hàng Trần, vị Hàn thiếu gia này nhìn Đường Phong cùng Bạch Tùng Tùng, nhịn không được cười lạnh liên tục.

Ánh mắt Bạch Tùng Tùng một mực nhìn vào Đường Phong, hơn nữa hai mắt sưng đỏ, chuyện gì xảy ra tối qua, không cần phải hỏi, Hàn Hàng Trần cũng biết tối qua hai người phát sinh chuyện gì.

- Tiểu tử, ngươi nên cảm tạ ta rồi! Nếu không có ta giúp đỡ, ngươi chẳng thể nào ôm được mỹ nhân xinh đẹp cỡ này cơ chứ.

- Các ngươi đi theo ta.

Hàn Hàng Trần cũng không nói nhảm, dẫn hai người Đường Phong cùng Bạch Tùng Tùng đi đến nơi ở của Bạch Tiểu Lại.

Cả Bạch Đế thành, ngươi theo đuổi Bạch Tiểu Lại nhiều vô số kể, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa để thanh niên tuấn kiệt nào vào mắt, càng chưa bao giờ chủ động gặp gỡ ai.

Nhưng buổi sáng hôm nay, đột nhiên Hàn Hàng Trần nghe thị nữ báo lại Bạch Tiểu Lại muốn gặp mình. Hàn Hàng Trần suy nghĩ một chút, cũng biết chuyện gì xảy ra.

Bản thân mình còn chưa có phần mặt mũi này, chỉ sợ nàng muốn gặp mình là bởi vì tối qua mình mang nữ tử Bạch Tùng Tùng này về đây, cho nên mới chịu làm thế. Dụng tâm của Bạch Tiểu Lại cũng vượt qua dự kiến của Hàn Hàng Trần, bất quá, khi dễ có gái này không phải là mình, mà là tên sai vặt kia, Bạch Tiểu Lại muốn trách tội cũng không thể trách tội lên đầu mình.

Hắn mang theo Đường Phong, thì ra là muốn Đường Phong làm con dê thế mạng, chịu lửa giận của Bạch Tiểu Lại.

Đi theo Hàn Hàng Trần đi xuyên qua Đông thành, đi tới giáp giới Xuân thành, khác với Đông thành một cảnh tuyết trắng, gió lạnh gào thét. Hoàn cảnh Xuân thành lại hoàn toàn bất đồng, khắp nơi đủ loại cây cỏ, trăm hoa đua nở, trong không khí phiêu đãng một cổ hương khí mùa xuân, gió xuân ấm áp thổi vào mặt, làm cho tâm hồn người ta thoải mái nhẹ nhàng.

Đường Phong tán thưởng không thôi, không khỏi bội phục thiên nhiên kỳ diệu. Hai nội thành cách nhau chỉ mấy dặm đường thế nhưng lại có mùa màng khác xa nhau, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì cảm giác rất thần kỳ.