Vô Thường

Chương 467: Hắn chính là trời




Vừa rồi hắn cầm chỗ tốt của Đường Phong, nên hiện tại hắn cũng cho Đường Phong chút sắc mặt tốt, trong giọng nói của hắn đã nhu hòa một chút, lời này cũng ẩn chứa chút hương vị này trong đó.

- Ta đã rõ.

Đường Phong mỉm cười, ôm quyền nói:

- Đa tạ hai vị.

Hắn lại liếc nhìn Bạch Đế thành một cái thật sâu, Đường Phong quay người ly khai.

Lại tỷ đang ở bên trong, lại có rất nhiều nam nhân khác đánh chủ ý lên người nàng, Đường Phong sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, dù hắn cường ngạnh xông vao, có thể mang Bạch Tiểu Lại đi. Nhưng nội tình Bạch Đế thành phi thường hùng hậu, nếu không hắn cũng không dứt khoát quay người rời đi. Cho nên hắn muốn vụng trộm lẻn vào Bạch Đế thành.

Nếu là như vậy, một khi bị người ta phát hiện, chỉ có chết! Nam nhân của mình bị giết, chẳng phải Bạch Tiểu Lại sẽ rất thương tâm.

Bạch Tùng Tùng đưa tay ngăn cản, nói:

- Đường công tử, xin dừng bước.

Đường Phong sững sờ, quay đầu lại hỏi:

- Tùng Tùng cô nương có gì chỉ giáo?

Bạch Tùng Tùng đi tới gần Đường Phong, đứng cách hắn ba trượng, mở miệng nói:

- Ngươi muốn nhân trời tối tìm cơ hội tiến vào Bạch Đế thành phải không?

Đường Phong cười cười, không trả lời, nhưng kết quả đã rõ ràng.

Bạch Tùng Tùng dậm chân một cái nói:

- Chẳng biết dùng từ gì để hình dung ngươi bây giờ, dám cả gan làm loạn.

Nàng trầm ngâm một lúc, lúc này mới nói khẽ:

- Ngươi đưa lỗ tai lại đây, ta nói cho ngươi con đường chính xác.

Đường Phong vui mừng quá đổi, đưa lỗ tai lại gần.

Sau một lát, Đường Phong mới thở ra một hơi, nói:

- Đại ân hôm nay của Tùng Tùng cô nương, Đường Phong nhớ kỹ, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.

- Chỉ cần ngươi đối đãi tốt với Tiểu Lại sư thúc là được, chớ để nàng thương tâm. Đi mau.

Bạch Tùng Tùng khoát khoát tay.

Đường Phong gật gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.

Sau lưng, Bạch Tử Nho nhìn bóng lưng Đường Phong rồi đi, nói:

- Sư muôi, sao lại giúp hắn, vạn nhất hắn hắn để lộ ra, lúc đó ta chúng ta chết chắc,

- Ngươi mới nhận đồ từ tay người ta, nếu ta không giúp hắn, chẳng phải là quá vô tình vô nghĩa hay sao?

Bạch Tử Nho sững sờ, sắc mặt lúng túng nói:

- Nguyên lai sư muội đã sớm biết.

- Lấy đồ vật ra đây.

Bạch Tùng Tùng vươn bạch thủ ra, trừng mắt nhìn Bạch Tử Nho. Bạch Tử Nho thò tay lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, tự tay đeo cho sư muội.

Mặt mày Bạch Tùng Tùng lập tức hớn hở, đung đưa chiếc vòng ngọc trong tay, nói:

- Thật đẹp mắt, ánh mắt Đường Phong thật không tệ.

Bạch Tử Nho hét lớn:

- Sư muội, đây chính là quà ta tặng cho ngươi, không có quan hệ gì đến tên tiểu bạch kiểm kia hết.

Đường Phong theo đường cũ đi ra ngoài, cảm nhận lực chú ý của những trạm gác ngầm ẩn trong đống tuyết đang đặt trên người hắn, làm như không thấy, theo lời của Bạch Tùng Tùng mà đi, trèo lên một ngọn núi cao vút tận mây.

Vị trí cụ thể của các trạm gác ngầm xung quanh Bạch Đế thành, Bạch Tùng Tùng cũng không rõ lắm, nếu nói có vị trí buông lỏng, thì chính là đỉnh núi phía sau Bạch Đế thành, bởi vì bay qua ngọn núi này chính là vách đá dựng đứng, tuyết đóng quanh năm và có băng đá, nếu từ trên vách núi nhảy xuống, sẽ xuất hiện ở phía sau Bạch Đế thành, nếu đi về phía trước vài dặm, đã có thể tiến vào Bạch Đế thành.

Bởi vị tại đây địa thế hiểm yếu, cho nên không có người lẻn vào từ nơi này, căn bản không tồn tại trạm gác ngầm.

Bạch Tùng Tùng chỉ điểm cho Đường Phong con đường này, cũng muốn hắn biết khó mà lui, nhưng Đường Phong lại không có ý tứ muốn lùi bước, từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra một bó dây thừng, kết nối chúng lại với nhau, cột vào thân một cây đại thụ.

Giờ phút này, trong Bạch Đế thành, tại nơi ở của Bạch Tiểu Lại, có hai nữ tử đang ngồi, một người trong đó là Bạch Tiểu Lại, chỉ hai năm không thấy, nàng gầy đi một ít, trong đôi mắt ẩn chứa một tia phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, ngồi đối diện nàng, là một thiếu phụ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, một thân cung trang, đẹp đẽ quý giá dị thường.

Người này chính là tỷ tỷ Bạch Tiểu Lại, thành chủ hiện tại của Bạch Đế thành, Bạch Nguyệt Dung.

Hai người ngồi đối diện với nhau, nhìn vào mắt của nhau, trên khuôn mặt Bạch Nguyệt Dung hiện lên vẻ cưng chiều cùng thương tiếc, có chút không dám nhìn thẳng muội muội của mình.

- Tỷ tỷ.

Rốt cuộc Bạch Tiểu Lại cũng mở miệng nói chuyện, trong âm thanh mang theo một tiếng chia xót nói:

- Tại sao ngươi lại gạt ta?

Bạch Nguyệt Dung vỗ nhẹ đôi má Bạch Tiểu Lại, nói khẽ:

- Chẳng lẽ muội không biết ta cũng muốn tốt cho muội sao?

- Nếu muốn tốt cho ta, cho ta đi ra ngoài, ta muốn đi tìm hắn.

Bạch Tiểu Lại lẳng lặng nói ra.

- Hừ, nam nhân đều là một lũ vong ân phụ nghĩa, đã hai năm các ngươi không gặp mặt nhau, làm biết trong lòng của hắn hiện giờ có ngươi hay không? Huống chi, hắn là một tên ma đầu giết người như ngóe, tuổi nhỏ hơn ngươi, xuất thân thấp hèn, không môn đăng hộ đối, vì sao ngươi lại nhớ mãi không quên, tương lai ngươi tiếp nhận vị trí thành chủ Bạch Đế thành, không thể làm việc theo ý muốn của bản thân.

- Ta không muốn làm thành chủ Bạch Đế thành, vị trí này tỷ tỷ làm là được rồi. Hơn nữa cho tới bây giờ ta chưa từng quan tâm đến xuất thân của hắn, hắn cũng không phải là ma đầu, người bị hắn giết, đều là người đã chọc tới hắn.

Bạch Tiểu Lại không khỏi hồi tưởng lại một màn huyết tinh lúc trước, tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng thân ảnh lẻ loi một mình ngăn cản đại quân 2500 người trước mặt, vẫn làm cho nàng si mê.

- Tỷ tỷ, hơn một năm trước, ngươi nói hắn bị Tiền môn chủ Vạn Thú Tông giết chết, ta muốn đi báo thù cho hắn, ngươi đã ngăn ta lại, nói thực lực ta không đủ.

Bạch Tiểu Lại lại nói:

- Ta bế quan tu luyện, hôm nay thực lực đạt tới Thiên giai thượng phẩm. Lại nghe bên ngoài đồn đại về hắn, ngươi biết khi ta biết khi ta biết tin này, vui vẻ biết bao nhiêu không?

- Vì sao ngươi lại chấp mê bất ngộ như vậy?

Trên mặt Bạch Nguyệt Dung có chút thất vọng.

- Tỷ tỷ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như năm đó nam nhân kia tới tìm ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Bạch Tiểu Lại nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ của mình.

- Tuy ta không biết năm đó đã phát sinh chuyện gì, chưa từng gặp mặt nam nhân kia lần nào, nhưng ta biết rõ, ngươi thay đổi, cũng bởi vì hắn, lúc trước ngươi không phải như bây giờ.

- Đừng nói nữa.

Bạch Nguyệt Dung đứng dậy, bộ ngực phập phồng, giống như nhớ lại chuyện năm đó, trong lòng chua xót.

- Hắn không có khả năng trở về tìm ta, trong lòng của hắn chưa bao giờ có ta.

Nhưng, nếu năm đó nam nhân kia quay về tìm mình, mình nhất định sẽ rất vui vẻ.

Xoay người, Bạch Nguyệt Dung nhìn Bạch Tiểu Lại nói:

- Lời ước hẹn hai năm trước của các ngươi, hiện tại đã đến, nếu trong vòng một tháng hắn không xuất hiện tại Bạch Đế thành, ngươi hãy quên hắn đi, hảo hảo tu luyện cho tốt, đợi ngày tiếp nhận vị trí thành chủ Bạch Đế thành từ ta.

- Nếu như hắn đến?

Ánh mắt Bạch Tiểu Lại sáng quắc.

- Hắn dám đến sao?

Khóe miệng Bạch Nguyệt Dung hiện ra một nụ cười lạnh.