Vô Thường

Chương 399: Sau trận chiến đấu




Nếu đã đụng tới một đám linh hồn ở chỗ này, như vậy mình và Âu Dương Vũ nhất định sẽ đánh một trận. Giống như mình không buông tha Linh Khiếp Nhan, Âu Dương Vũ cũng sẽ không buông tha cho khí linh bên trong thần binh Tàng Phong. Tuy nhiên, cao thủ Linh Giai không dễ đối phó như vậy, muốn dựa vào đánh lén thủ thắng hoàn toàn là người si nói mộng. Cho nên, đề thăng thực lực mới là đảm bảo lớn nhất.

- Đây chẳng phải là một tin tức tốt sao? Chí ít chúng ta đã biết tung tích của Bá Đạo. Thôn phệ nàng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đường Phong tiếp tục khuyên giải.

Linh Khiếp Nhan lúc này mới cười khẽ gật đầu:

- Giờ chúng ta đi xem thu hoạch của trận chiến này nào!

Đường Phong đưa mắt nhìn cương tâm, trên thân tiểu khô lâu, Phượng Kinh Thanh là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm. Đây là âm hồn cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đầu tiên lọt vào tay Đường Phong. Tất nhiên hắn gấp gáp muốn xem người này rốt cục có năng lực gì.

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Đường Phong đã chảy đầy nước miếng.

Thế nhưng, khi Đường Phong vừa nhìn thoáng qua đã lập tức nhận thấy có gì đó không thích hợp. Bởi vì trong số những điểm màu xanh trên người Tiểu Khô Lâu có bốn điểm hiện ra quang mang sáng ngời chói mắt. Bốn điểm màu xanh này so với của âm hồn Biên Vô Huyết còn sáng hơn một chút.

- Đây là…

Đường Phong hơi kiểm tra qua điểm bốn điểm màu xanh, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.

Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng mình chỉ cô đọng linh hồn của một mình Phượng Kinh Thanh. Mặc dù sau khi chiến đấu chấm dứt, mình cũng muốn cô đọng linh hồn của ba sát thủ Đại Tuyết Cung còn lại, nhưng lại không có cơ hội vì bị hôn mê tại chỗ. Nhưng hiện tại, ba âm hồn lẽ ra không thể tồn tại, nhưng đột nhiên xuất hiện ở cương tâm.

Một người sau khi bị giết, nếu sau nửa cảnh giờ không cô đọng âm hồn, sẽ vĩnh viễn không ngưng luyện được. Đường Phong biết mình không có khả năng mộng du chạy đi cô đọng ba âm hồn sát thủ Đại Tuyết Lâu kia. Vậy chuyện những điểm màu xanh này lại xuất hiện trước mắt mình thực ra là chuyện gì?

Hơi kiểm tra qua một chút ký ức trong những âm hồn này, bọn họ rõ ràng chính là ba sát thủ kia, không thể nghi ngờ.

- Phong ca ca, ca ca không nhớ rõ sao?

Linh Khiếp Nhan che miệng cười khẽ.

- Nhớ rõ cái gì?

Đường Phong ngạc nhiên hỏi.

Lúc này tiểu nha đầu mới đem chuyện tình sau khi Đường Phong hôn mê nói qua dăm ba câu. Sau khi nghe xong, Đường Phong im lặng không nói gì. Thật không ngờ mình trong trạng thái hôn mê lại theo bản năng cô đọng âm hồn của ba cao thủ Thiên Giai thượng phẩm kia.

Có thể nói đây là do chấp niệm, chính xác hơn là do tham niệm mà nên. Chỉ có tham muốn chiếm hữu mãnh liệt mới có thể làm được điều đó ngay cả trong lúc đang hôn mê.

Tuy nhiên, tất cả đã không còn quan trọng nữa. Vốn hắn cho là chỉ có một âm hồn của cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, bây giờ lại xuất hiện những bốn âm hồn. Đây là sự là một bất ngờ sung sướng.

Hơn nữa, qua việc vừa kiểm tra ký ức của bốn người, Đường Phong phát hiện trong bốn người bọn, không người nào chịu kém cỏi. Người có thực lực tương đối thấp nhất không nghi ngờ gì chinh là Phượng Kinh Thanh bị mình đánh lén. Bởi vì, tại Đại Tuyết Lâu hắn chỉ bài danh thứ sáu, còn lại ba người kia đều từ ba đến năm.

Đại Tuyết lâu là một tổ chức rất đặc thù trong Đại Tuyết Cung, tổng cộng chỉ có mười hai người. Thực lực của sáu sát thủ đầu tiên đều là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, sáu sát thủ tiếp theo cũng đạt tới trình độ Thiên Giai trung phẩm. Mỗi người đối với thủ đoạn và thủ pháp giết người đều có nghiên cứu đặc biệt của riêng mình. Có thể nói, mỗi người bọn họ đều giết người hàng loạt, hai tay dính đầy máu tanh.

Trong số sáu cao thủ Thiên Giai thượng phẩm này, vốn tên nam nhân rắn rết Tiếu Nhất Diệp bài danh đệ nhất. Nhưng một năm trước, hắn đã giả chết thoát ly Đại Tuyết Cung. Bây giờ chỉ còn lại năm người. Mà trong năm người này lại có tới bốn người chết tại Ô Long Bảo, chỉ còn lại một người duy nhất bài danh đệ nhị. Mặc dù thực lực người này so với Tiếu Nhất Diệp không kém bao nhiêu, nhưng hắn lại đang thi hành nhiệm vụ, không thể theo Tạ Tuyết Thần đến đây.

Nếu lần này hắn cũng tới, Ô Long Bảo hẳn là phải thua không cần nghi ngờ.

Bọn chúng cũng không phải là thái điểu. Tuy rằng trình độ không bằng hai đại sát thần, nhưng cũng là cao thủ đứng đầu. Nếu không, ba người kia hợp lực cũng không thể áp bách Đoạn Thất Xích như vậy.

Chỉ có điều, lần chiến đấu này, Đường Phong có thể nói là dốc hết toàn lực. Các loại thủ đoạn đánh lén âm hiểm, thậm chí có thể nói là đê tiện, giả dối, đều được thi triển, khiến đối phương không thể phòng bị, dẫn đến thân tiêu thần diệt (toàn quân bị diệt).

Có thể nói, bất luận là Phượng Kinh Thanh hay ba sát thủ đấu với đám người Đoạn Thất Xích, chỉ cần có người khám phá ra quỷ kế của Đường Phong hoặc hơi chút cẩn thận đề phòng Đường Phong, như vậy cuối cùng, Ô Long Bảo vẫn có khả năng bị thất bại.

Cương tâm chứa nhiều ký ức của bốn người này là một bảo tàng vô cùng khổng lồ. Đây chính là tinh hoa tu luyện cả đời của bốn cao thủ hàng đầu. Bên trong ý thức của bọn họ có rất nhiều chiêu thức và công pháp bí mật không truyền ra ngoài. Chỉ cần Đường Phong muốn, hoàn toàn có thể từ trong trí nhớ của bọn họ học được rất nhiều. Tuy nhiên, loại học hỏi này quá nửa là sẽ học không đến nơi đến chốn, chỉ có thể từ từ phỏng đoán, dùng kinh nghiệm tu luyện của bản thân để kiểm chứng, như vậy mới có thể có thu hoạch.

Bình ổn lại tâm tình kích động, Đường Phong và Linh Khiếp Nhan nói chuyện một chút, sau đó mới rút tâm thần ra khỏi cương tâm.

Chậm rãi mở mắt, Đường Phong vươn tay phải, xòe năm ngón tay, triệu hoán công pháp vận chuyển không gian mị ảnh. Từ năm ngón tay ầm ầm bốc lên lân tinh âm trầm.

Năm âm hồn này chính là âm hồn để Đường Phong duy trì không gian Mị Ảnh cho tới nay, trong đó bao gồm âm hồn mấy cao thủ Thiên Giai Cự Kiếm Môn.

Mà hiện tại, Đường Phong sẽ thay thế đại bộ phận bằng âm hồn mấy người này, chỉ để lại một mình Biên Vô Huyết. Dù sao trước kia giữa những âm hồn này, Biên Vô Huyết vẫn là người có thực lực cường đại nhất.

Những điểm màu lục trên năm đầu ngón tay chập chờn không ngớt, lúc sáng lúc tối bay phấp phới, thậm chí mơ hồ còn có tiếng gào khóc thảm thiết truyền ra, khiến người nghe sợ hãi.

Đường Phong nhớ tới lần đầu tiên mình mở không gian Mị Ảnh, bị những ma trơi này dọa cho hoảng sợ nhảy dựng.

Muốn thay thế những âm hồn duy trì không gian Mị ảnh cũng không khó. Trước đây Đường Phong cũng đã làm qua việc này, bây giờ làm lại tất nhiên là quen việc dễ làm. Trong năm người này, chỉ để lại một mình Biên Vô Huyết, bốn người còn lại đều bị thay thế bằng âm hồn sát thủ Đại Tuyết lâu.

Điểm màu xanh trên năm ngón tay trong nháy mắt trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Đường Phong chậm rãi vươn cánh tay, đặt năm ngón tay nằm ngang, ấn lên khoảng Hư Vô.

- Mở!

Cùng với một tiếng kêu trầm muộn, Đường Phong chậm rãi chuyển động bàn tay. Nhìn tình hình này, dường như một cánh cửa Hư Không được mở ra.

Một tia hắc ám sâu hút như có thể thôn phệ một ít ánh sáng trước mặt chợt lóe lên, quang mang màu xanh trên năm ngón tay Đường Phong bị đưa vào cương tâm.

Đường Phong lại duỗi ngón tay tại một điểm trước mắt mình, mở ra không gian Mị Ảnh, thò đầu vào bên trong xem xét.

- Haizzz! Thật nhiều bụi bặm chồng chất a…

Đường Phong nhịn không được cảm khái một tiếng. Không gian Mị Ảnh thực sự tăng lên không ít. Tuy nhiên, không gian Mị Ảnh vốn có cũng đã đủ lớn, hiện tại dù có tăng thêm một ít cũng chỉ là “thêu hoa trên gấm” mà thôi.

Hơn nữa, trong một khoảng không gian chỉ có Đường Phong mới có thể mở ra, ngoại trừ một đống ám khí bình thường có thể dùng đến, còn lại cơ bản đều là vật dụng sinh hoạt thường ngày.

Lúc trước khi đại náo khắp nơi trên địa bàn Cự Kiếm Môn, Đường Phong cũng cướp sạch sản nghiệp của ba tông môn kia, bên trong chất đống đồ vật, đại bộ phận đều là chuẩn bị cho lúc đó. Vàng bạc, châu báu… tất nhiên không thiếu, mỗi thứ đều giá trị cực cao. Ngoài ra, thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có, bình thường cũng không dùng đến.

Còn có vô số quần áo, đồ dùng hàng ngày, thực vật, nước ngọt và rượu. Những thứ đó ở chỗ này sẽ không sợ hư hại, cho nên, Đường Phong cũng không cần phải dọn dẹp.

Lại nhìn sang hai bên, còn có vô số dược liệu chồng chất như núi. Trong đó, Túy ngư thảo và Xà triền đằng được đặt ở vị trí đặc biệt dễ làm người khác chú ý. Hai dược liệu này là hai vị chủ dược dùng để luyện chế “Lung linh biến cương đan”.

Còn có một ít nội đan linh thú ngũ giai, lục giai, Hắc Bạch trân châu trong vỏ sò, và bốn bộ xương thú cực lớn…

Đường Phong buồn bực muốn chết! Ban đầu mang mấy bộ xương thú này về từ Khúc Đình Sơn cũng chỉ là do nhất thời động tâm, thế nhưng cho tới bây giờ cũng vẫn không biết rốt cuộc những bộ xương thú này có tác dụng gì, vẫn chỉ có thể để ở chỗ này.

Vốn định dọn dẹp qua khoảng không gian này một chút, nhưng do dự một lát, Đường Phong lại từ bỏ, ngại phiền phức.

Khi rời khỏi không gian Mị Ảnh, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra một vấn đề cần giải quyết. Đó là ám khí mình dùng bên ngoài đã mất đi không ít. Dù sao một năm qua, loại ám khí dùng một lần liền tiêu hao này bị ném đi khá nhiều. Đã đến lúc đi tìm Tiếu thúc rèn luyện miễn phí thêm một ít.

Tuy nhiên, hiện tại Tứ Nương không ở đây. Đường Phong thật sự có chút phiền muộn.

Nằm trên giường một hồi, chán chả buồn chết, Đường Phong chỉ có thể đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài. Hắn hiện tại vẫn còn rất yếu ớt, hơi động đậy một chút toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh.

Đi tới phòng ngoài, phát hiện một đám người vội vội vàng vàng, khí thế ngất trời. Ngay cả hai đại sát thần cũng bị Phi Tiếu Nhã phái ra ngoài, mang này mang kia, ngay cả Diệp cô cô cũng ở đây hỗ trợ.

Đường Phong tránh tầm nhìn của các nàng, miễn cho bị các nàng phát hiện lại lải nhải. Tìm một thị nữ hỏi vị trí của đám người Thiết Đồ, Đường Phong vội đi tới bên đó.

Nơi thương binh Ô Long Bảo nghỉ ngơi chính là dãy nhà trước đây Đường Phong từng ở, cách cũng không quá xa.

Sau khi đi được một quãng, đại khái là đã thích ứng với cường độ hoạt động hiện tại, Đường Phong cảm thấy tốt hơn không ít. Mặc dù đã qua một đêm, nhưng mùi máu tanh tràn ngập khắp Ô Long Bảo vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Dọc theo đường đi, Đường Phong gặp ai cũng đều thấy bọn họ hành sự vội vội vàng vàng. Hơn nữa, số hắc y nhân ở Ô Long Bảo so với trước đây đã giảm đi rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có một cỗ thi thể bị người ta khiêng qua trước mặt Đường Phong. Những người này, có người Đường Phong đã từng gặp mặt, có người hắn chưa thấy bao giờ.

Thật lâu sau, Đường Phong mới đến trước dãy nhà trước đây mình đã từng ở. Trong những phòng này, mỗi gian đều có hai người ở lại dưỡng thương. Qua một ngày một đêm cứu trị, tất cả mọi người sống sót đều được đưa tới chỗ này, số còn lại hoặc đã chết, hoặc không thể cứu sống cũng được Ô Long Bảo ban cho một cái chết thống khoái.

Trước khi tới đây, Đường Phong cũng đã mang theo những dược liệu cùng mấy thứ chai lọ lúc trước Bàng Dược Vương muốn mình thu lại, dung y phục bao lại cẩn thận.

Tìm qua vài gian nhà, cuối cùng Đường Phong thấy được thân ảnh Thiết Đồ ở trong một gian. Trên cổ Thiết Đồ quấn băng, toàn bộ cánh tay cũng đều là một mảng trắng xóa. Hơn nữa, cánh tay phải so với tay trái rõ ràng sưng lớn hơn vài vòng.

Thiết Đồ giống như một tòa tháp khổng lồ đứng trong phòng, chắn mất đại bộ phận ánh sáng của gian phòng. Khi Đường Phong vào trong nhà, thấy Cừu Thiên Biến nằm trên chiếc giường bên cạnh, sắc mặt tái nhợt.

Trong phòng, ngoại trừ hai người Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến, những người khác cũng đều ở đây. Bàng Dược Vương đang bận rộn rịt thuốc cho một người bệnh. Người này là một trong những tinh anh Ô Long Bảo, trên bụng có một lỗ thủng lớn. Tuy ngày hôm qua đã được xử lý qua một chút, nhưng lúc đó không có nhiều kim sang dược, tới hôm nay mới kiếm đủ dược vật đắp cho hắn.

Chậm trễ mất một ngày một đêm, miệng vết thương của tinh anh này đã có dấu hiệu sinh mủ, khiến trong phòng tràn ngập mùi vị buồn nôn.

- Không được cử động!

Bàng Dược Vương tức tối gầm lên một tiếng

- Ngươi cứ nhích tới nhích lui, lão phu làm sao chữa trị dược được!

- Mẹ kiếp! Một đao này không phải chém lên bụng ngươi. Thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

Tên tinh anh Ô Long Bảo thụ thương rên hừ hừ, lầm bầm. Đau đớn cùng cực khiến trán hắn nổi gân xanh, nắm tay xiết chặt vang lên tiếng xương lách cách.

- Đê lão tử cho ngươi một quyền ngất xỉu, khỏi lải nhải cả buổi.

Thiết Đồ ở một bên nhịn không được quát, chủ yếu là do mùi của tên thương binh phát ra khiến người khác khó có thể chịu được.

- Đừng!

Tên thương binh lập tức nằm yên ổn trở lại

- Ta bất động là được chứ gì!