Vô Thường

Chương 344: Chế tạo bè gỗ




Càng là ở chung với nàng lâu dài, Đường Phong càng phát hiện ra mị lực của nàng, loại mị lực này không đơn giản là bên ngoài, mà bên trong càng mang tới cho Đường Phong lực hấp dẫn cực lớn. Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, Đường Phong người trong nhà biết chuyện nhà mình, mấy ngày nay luôn tận lực lảng tránh không tiếp xúc với đối phương, thế nhưng trên một hòn đảo đơn độc như thế này, tổng cộng chỉ có hai người, cho dù lảng tránh như thế nào cũng không có khả năng cả ngày không gặp mặt.

Hiện tại được rồi, sắc trời đã trong xanh rồi, khí trời chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần chế tạo bè gỗ rời khỏi địa phương này, tự nhiên có thể không quan tâm tới loại sinh hoạt xấu hổ vừa qua.

Biết được Đường Phong muốn đi tìm tài liệu chế tạo bè gỗ, sắc mặt Phi Tiểu Nhã trở nên quấn quít, nhãn thần cũng tràn đầy ý tứ giãy dụa.

Thân thể của nàng đã sớm bình phục, sinh hoạt nơi này để nàng rất hưởng thụ, để nàng lưu luyến không muốn trở về, bởi vì có Đường Phong ở bên. Thế nhưng nàng cũng không phải là tiểu cô nương nữa rồi, nàng thủy chung không quên được gánh nặng trên vai chính mình, chỉ bất quá đôi khi nàng so sánh gánh nặng này với Đường Phong, Phi Tiểu Nhã càng khuynh hướng chọn điều sau, vì vậy trong thời gian tại Băng Hỏa Đảo nàng vì Đường Phong hoàn toàn quên đi bản thân mình.

Hiện tại đối phương đã an toàn rồi, cảm tình giữa chính mình và hắn đã có bước phát triển nhất định, Phi Tiểu Nhã tự nhiên phải lo lắng những chuyện khác, ví dụ như giết chết Tạ Tuyết Thần báo thù.

Tuy rằng trong lòng rất không muốn, thế nhưng Phi Tiểu Nhã biết chính mình còn nhiều thời gian, nơi này không phải địa phương chính mình có thể tùy ý ở lại, càng không phải là thời khắc để chính mình bốc đồng.

Thời gian dài như vậy vẫn không hề có tin tức, đám người Mang chấp sự sợ rằng đã cho là chính mình chết rồi. Nếu như tin tức này truyền tới Đại Tuyết Cung mà nói, Phi Tiểu Nhã không biết Tạ Tuyết Thần sẽ làm như thế nào.

Cho nên nàng phải nhanh chóng trở về Ô Long Bảo tọa trấn rồi. Chỉ cần nàng có mặt, cho dù Tạ Tuyết Thần có lòng muông dạ thú như thế nào đi nữa cũng không dám làm xằng làm bậy. Hắn sẽ cố kỵ thân phận và lực ảnh hưởng của chính mình tại mức độ nhất định.

Thời điểm nghe được Đường Phong muốn ra ngoài tìm kiếm tài liệu, Phi Tiểu Nhã chỉ thoáng suy tư một lúc, cuối cùng lý trí đã chiến thắng xung động, cũng không giả bộ thương thế chưa lành, từ trên giường đứng lên nói:

- Ta với ngươi cùng đi!

- Thế nhưng thương thế của nàng…

Đường Phong nhíu mày nói.

- Đã không có gì đáng ngại!

Phi Tiểu Nhã đáp:

- Ngươi không phải là muốn rời khỏi nơi này sớm một chút hay sao? Hai người chung quy nhanh hơn so với một người, huống chi… Ngươi biết chế tạo bè gỗ như thế nào sao?

Đường Phong gật đầu:

- Đại khái hiểu một chút.

- Ta so với ngươi biết nhiều hơn!

Đôi con mắt đẹp của Phi Tiểu Nhã trừng lên nhìn:

- Ta trước đây trong ụ tàu đã nhìn qua rất nhiều người chế tạo bè gỗ.

- Vậy cùng đi!

- Uhm, ngươi đi ra ngoài trước, ta mặc quần áo…

Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng nói, y phục nàng đang mặc hiện tại rất rộng, nếu như muốn ra ngoài, tự nhiên không thể mặc một chút quần áo như vậy, trước tiên phải mặc quần áo đã khô của chính mình mới được.

Lại nói tiếp, Phi Tiểu Nhã ở trong sơn động này đủ thời gian nửa tháng không hề ra ngoài rồi, cũng là bởi vì nửa tháng vừa qua trời mưa to, vừa ra ngoài nhất định không thể tránh được bị ướt, về phương diện khác chính là nàng đang giả bộ bị thương, không dám đi ra ngoài.

Đường Phong ở bên ngoài chờ đợi suốt một nén hương, lúc này Phi Tiểu Nhã mới mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, Đường Phong gật đầu nhìn nàng, nói:

- Đi thôi, trước đó ta phát hiện trong phiến rừng cây bên kia có một ít cây cối thích hợp chế tạo bề gỗ, không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Dưới sự dẫn đường của Đường Phong, hai người nhẹ nhàng tìm được phiến rừng cây kia, mỗi một thân cây đại khái lớn chừng ba ngón tay, nếu như chặt xuống vừa vặn dùng để chế tạo bè gỗ.

Bất quá cả hai đều không có công cụ chặt gỗ, thậm chí ngay cả binh khí cũng không có, vốn là Đường Phong có hai kiện vũ khí, một là thiên binh Toái Tinh bị hỏa tinh hòa tan, một thanh cương binh nhuyễn kiếm đã đưa cho Hà Hương Ngưng rồi, dẫn tới tình trạng hắn hiện tại căn bản không hề có thứ gì đó có thể lợi dụng để chặt cây.

Nếu như sớm biết như vậy, nói thế nào Đường Phong cũng phải lưu giữ trong không gian mị ảnh một ít binh khí.

Dù sao trước đó đã giết chết nhiều người, mặc kệ là Thiên Tú hay là địa bàn Cự Kiếm Môn trước kia, binh khí rơi trên mặt đất có thể tùy ý nhìn thấy được. Thế nhưng đây chỉ là binh khí bình thường nhất, Đường Phong chưa từng coi trọng liếc mắt nhìn qua, tự nhiên càng không tốn khí lực cúi người nhạt nhạnh.

Bất quá loại sự tình này không thể làm khó được Đường Phong và Phi Tiểu Nhã.

Hai người chỉ cần dồn cương khí vào song chưởng, chế tạo ra cương phong đã có thể sánh ngang với đao phong chất lượng rất tốt rồi, Đường Phong chỉ cần dùng một chút lực, trực tiếp chém đứt một cây, vết chém san bằng trơn truột, chỉ nhìn qua căn bản không khác biệt nhiều so với dùng vũ khí chặt bỏ.

Trái lại Phi Tiểu Nhã càng thêm khoa trương, nàng hình như không cần vận dụng cương khí, hai bàn tay nhỏ bé chỉ nhẹ nhàng huy động, thậm chí không hề tiếp xúc với những thân cây, cách xa tới mấy trượng đã có thể chém đứt thành hai đoạn.

Âm thanh cây đổ ầm ầm vang lên, lấy Phi Tiểu Nhã làm trung tâm, trong vòng phương viên vài chục trượng, tất cả cây cối hầu như dùng một lúc từ một độ cao vào góc độ gãy rạp, nghiêng sang một bên, yếu đuối giống như đậu hũ. Về phần bản thân nàng, mặt không đỏ tim không đạp nhanh, ngay cả thần sắc cũng không hề biến hóa nửa điểm.

Đường Phong cảm thấy thổn thức, nghĩ thầm cách biệt giữa Thiên giai và Địa giai vô cùng rõ ràng, cương khí trong cơ thể chính mình đã đủ ngưng thực rồi, tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng lâu như vậy, hỗn độn linh khí thu được cũng không phải là vứt đi, thế nhưng trước mặt Phi Tiểu Nhã vẫn có cảm giác học trò gặp sư phụ.

Chênh lệnh giữa Thiên giai và Địa giai to lớn như vậy? Đường Phong không khỏi nhớ tới thời điểm tại Thiên Tú Lại tỷ đã từng nói cho chính mình, Thiên giai tuyệt đối là một cao độ Đường Phong không thể địch nổi, là tồn tại đỉnh cao nhất. Cho dù một cao thủ Thiên giai hạ phẩm cũng có thể thoải mái chiến thắng hai mươi đối thủ Địa giai thượng phẩm, chênh lệnh trong đó từ ví dụ này có thể thấy được.

Thu thập tâm tư của chính mình, Đường Phong nói:

- Như vậy là đủ rồi sao?

Phi Tiểu Nhã lắc đầu:

- Còn ít lắm, đây chỉ là hơn phân nửa tài liệu mà thôi, muốn chở hai người, cần phải kiếm thêm một chút nữa.

Đường Phong nghe vậy gật đầu, ra sức chặt chém, hắn ngược lại không cảm thấy chính mình kém hơn Phi Tiểu Nhã một bậc, chỉ là người có chỗ mạnh, có chỗ yếu, hắn thực đúng là chưa hề có kinh nghiệm gì về việc chế tạo bè gỗ, so sánh mà nói, Ngọc nhi nếu đã từng nhìn thấy nhiều người chế tạo thuyền trong ụ tàu, tự nhiên là kinh nghiệm phong phú hơn một ít.

Chặt đủ bốn năm mươi cây tương đối bằng nhau, lại vận chuyển toàn bộ chúng tới bờ cạnh biển, lúc này công tác thu thập tài liệu chế tạo bè gỗ mới hoàn tất.

Vận chuyển đống cây này đều là do Đường Phong và Phi Tiểu Nhã cùng làm với nhau, vốn Đường Phong có điểm chủ nghĩa nam nhân quấy phá, bản năng cho rằng những chuyện tốn sức như thế này đương nhiên do chính mình gánh chịu, thế nhưng Phi Tiểu Nhã không chịu, nàng muốn cả hai người đồng cam cộng khổ, tự nhiên cần phải cùng nhau trải qua tất cả mọi chuyện, cho dù là chuyện này đối với nàng mà nói không hề có bất cứ điểm độ khó nào, cho dù là một người cũng có thể vận chuyển toàn bộ mà không hề mệt mỏi, thế nhưng nàng vẫn muốn góp một phần lực.

Tài liệu vận chuyển xong, chỉ nghỉ ngơi một chút, hai người lại tiếp tục chiến đấu hăng hái.

Đường Phong chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là chế tạo một bè gỗ mà thôi, cư nhiên có nhiều chú ý như vậy. Bè gỗ đơn giản có vài loại, loại buộc chặt, loại bản, hoặc là độc mộc.

Hai người vốn không có kỹ thuật, cũng không hề có kinh nghiệm thực chiến qua, Đường Phong dựa vào suy đoán tưởng tượng cách chế tạo bè gỗ, mà Phi Tiểu Nhã chỉ là từng nhìn thấy qua, vì vậy tự nhiên không khiêu chiến loại độc mộc yêu cầu độ khó cao hơn nhiều, hai người muốn làm chính là loại bè gỗ buộc chặt.

Lợi dụng những y phục trước mắt buộc chặt đống cây cối đã chuẩn bị xong từ trước, bè gỗ đủ để chống đỡ trọng lượng của hai người, đồng thời cần phải có đủ không gian, để hai người có thể đặt trên bè gỗ một ít đồ dùng sinh hoạt hàng này, ví dụ như nước ngọt và thực vật…

Nếu không thì Đường Phong trống rỗng biến ra nước ngọt và thực vật trên biển, khẳng định sẽ bại lộ mí mật không gian mị ảnh.

Có vài thứ, một mình bản thân biết là được rồi, dưới tình huống không cần thiết phải bại lộ bí mật, Đường Phong không muốn bại lộ bất cứ bí mật nào của riêng bản thân mình.

Sau khi vận chuyển bó củi xong, công việc tiếp theo phải làm chính là tu bổ rồi. Phải chế tạo những cây gỗ thô thành bộ dáng kích cỡ không sai biệt nhiều, còn cần phải chặt bỏ toàn bộ cành lá vỏ cây, lúc này mới thuận tiện buộc chặt chúng một chỗ.

Hai người vận chuyển chưởng đao, tỉ mỉ tu chỉnh từng khối gỗ một, để chúng tận lực biến thành cùng một loại quy cách.

Không thể không nói, tuy rằng hai người có một thân thực lực cường đại, thế nhưng thời điểm bắt tay vào làm việc này vẫn có độ khó không nhỏ, nguyên nhân không gì ngoài việc hai người mới chế tạo bè gỗ lần đầu tiên, chưa bao giờ có bất cứ kinh nghiệm gì khác, nhất là Phi Tiểu Nhã, cho dù đã hiểu rõ bất quá chỉ là chế tạo một bè gỗ đơn giản mà thôi, cũng là dùng một lần duy nhất, sau khi dùng xong khả năng sẽ vứt bỏ, thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng tu bổ từng thanh gỗ vô cùng đẹp đẽ gọn gàng, thần thái cẩn thận tỉ mỉ, khiến Đường Phong nhìn thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Bất quá mặc dù là như vậy, lý luận kiến thức của Phi Tiểu Nhã trên lĩnh vực này phong phú hơn Đường Phong rất nhiều, chí ít nàng biết cần phải chế tạo cột buồm các loại, như vậy mới có thể để bè gỗ thuận gió chạy nhanh hơn một chút. Đương nhiên Phi Tiểu Nhã cũng có thể giống như Mang chấp sự làm trước đây, không để ý tới cương khí tiêu hao, thôi động cương khí thúc đẩy bè gỗ đi tới, nhưng đối với người vừa mới tấn chức Thiên giai thượng phẩm như nàng mà nói, không cần bàn cãi có độ khó nhất định, lúc đó Mang chấp sự cũng phải mệt mỏi quá độ, càng không nói tới Phi Tiểu Nhã.

Cả ngày lăn qua lăn lại, hai người đều mệt tới miệng đắng lưỡi khô, toàn thân đau nhức. Hai người chưa từng nghĩ tới, mới chỉ chỉnh sửa vài chục cây gỗ nhỏ như vậy mà cũng tiêu tốn sức lực vô cùng nhiều, nếu là những con thuyền lớn tại Ô Long Bảo thì phải chế tạo như thế nào?

Vô luận như thế nào, bè gỗ rốt cuộc đã thành hình rồi, công việc còn lại chỉ cần cẩn thận từng chút buộc chặt những khối gỗ nhỏ này với nhau là được.

Công tác này tiêu hao của Đường Phong và Phi Tiểu Nhã tròn thời gian ba ngày, cuối cùng một chiếc bè gỗ không lớn không nhỏ đã hoàn thành. Trên bè gỗ đủ dung nạp hai người nằm thẳng cũng không sợ chật chội, nhưng còn phải để dư không ít vị trí để đặt rất nhiều thứ như thực vật và nước ngọt.

Cơn mưa to suốt nửa tháng qua đi, vô luận là trên đảo hay là mặt biển đều sóng yên gió lặng, mặt trời chói chang chiếu thẳng vào đầu, loại khí trời này đối với hai người mà nói, không cần bàn cãi vô cùng lý tưởng.

Sau hai ngày chế tạo bè gỗ xong, rốt cuộc hai người cũng bước lên hành trình trở về nhà.

Lẳng lặng đứng tại vị trí đuôi bè gỗ, Phi Tiểu Nhã nhớ lại hai mươi ngày ở lại hòn đảo nhỏ vừa qua, trên mặt quấn quýt lưu luyến. Nơi này có rất nhiều vết tích nàng và tên tiểu tặc kia ở chung với nhau, nơi này có ký tức trân quý nhất suốt cuộc đời này của nàng. Bảo chủ đại nhân biết, một khi trở về Ô Long Bảo dù có muốn cũng sẽ không có sinh hoạt như vậy nữa rồi, đại thế không cho phép, Tạ Tuyết Thần không cho phép, chính mình cũng không cho phép. Vì vậy nàng cần phải thu hết những điều tốt đẹp nhất trên hòn đảo này vào trong mắt, sau đó khắc ghi thật sâu vào trong đầu, khắc sâu vào từng khớp xương.

Đường Phong đứng tại vị trí khác trên bè gỗ, tiện tay thả chiếc buồm thô lậu lên, gió nhẹ phất qua, buồm nhẹ lay động, thở ra một hơi thật dài:

- Về nhà rồi!

Trên mặt Phi Tiểu Nhã lộ ra một tia khổ sáp, lẩm bẩm nói:

- Đúng vậy, về nhà rồi!

Sau một khắc, hai người đồng thời vận chuyển cương khí, thôi động bè gỗ chạy thẳng về phía tây. So với lần trước khác nhau, trước kia Mang chấp sự dẫn theo Đường Phong tới Băng Hỏa Đảo, Đường Phong mới chỉ là một Huyền giai trung phẩm mà thôi, tuy rằng tính chất cương khí trong cơ thể rất không tồi, thế nhưng cũng không quá mức nồng đậm, không thể duy trì được bao lâu.

Mà hiện tại, Đường Phong đã tấn chức tới Địa giai trung phẩm, cương khí toàn thân vận chuyển, tuy rằng không thể mang tới tác dụng to lớn như Phi Tiểu Nhã, thế nhưng có còn hơn không, chí ít cũng nổi lên một ít tác dụng, không đến mức để Phi Tiểu Nhã quá mức cật lực.

Bè gỗ giống như con cá tiến vào biển rộng, dọc theo đường đi lưu lại một đạo sóng nước thật dài.

Đứng trên bè gỗ, hai người không ai mở miệng nói chuyện, chỉ toàn tâm toàn ý vận chuyển cương khí. Tuy rằng biết đại thể phương hướng Ô Long Bảo là ở phía tây, thế nhưng dù sao cũng chỉ là một loại cảm giác, sẽ không quá chính xác, vì vậy địa phương cụ thể của Ô Long Bảo nơi nào ai cũng không biết.

Bất quá như vậy cũng không thành vấn đề gì, chỉ cần đi thẳng về phía tây, luôn luôn sẽ tìm được lục địa, chỉ cần tới được lục địa, sẽ tìm người hỏi thăm một chút chẳng phải có thể biết được vị trí của Ô Long Bảo?

Cùng lúc đó, dưới chân Khúc Đình Sơn, trong Thiên Tú Tông có một vị khách không mời mà tới.