Vô Thường

Chương 337: Đồng sinh cộng tử




Băng kình màu u lam, hỏa kình màu trắng sáng, năng lượng cực kỳ nội liễm, cho dù là dừng lại trên lòng bàn tay Đường Phong, thế nhưng không hề ảnh hưởng tới hắn, lại càng không làm hắn có cảm giác lạnh lẽo hay khô nóng.

Quan sát hồi lâu, mi mắt Đường Phong đột nhiên xẹt qua một đạo quang mang màu hồng, hắn còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, lại tỉ mỉ quan sát một lúc, phát hiện xác thực đúng như vậy, đoàn quang mang màu hồng kia liên tục xẹt qua lại giữa hai đoàn năng lượng.

Trong nháy mắt, Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên lai là như vậy, hai đoàn năng lượng này là bức ra từ trong cơ thể Phi Tiểu Nhã, tuy rằng chỉ dừng lại trong cơ thể Phi Tiểu Nhã không lâu lắm, thế nhưng cũng không ngắn, hơn nữa bản thân Phi Tiểu Nhã là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cương khí trong cơ thể đã ngưng tụ cực kỳ tinh thuần.

Đương nhiên, tinh thuần chỉ là cách nói tương đối, năng lượng ẩn chứa trong vạn vật thế gian không còn thứ gì khác tinh thuần hơn so với hỏa tinh và tuyết tủy.

Thay cách nói khác, năng lượng cương khí bản thân Phi Tiểu Nhã cũng có uy lực không hề nhỏ.

Chính là bởi vì nguyên nhân này, băng kình và hỏa tình dừng lại trong cơ thể Phi Tiểu Nhã, tại thời điểm bị buộc bức ra ngoài, không thể tránh được bị hoàn lẫn một ít năng lượng cương khí của Phi Tiểu Nhã.

Tuy rằng những năng lượng cương khí này phi thường ít, hầu như có thể bỏ qua không quan tâm, thế nhưng là tồn tại rất chân thực. Mà năng lượng cương khí này so sánh với băng kình và hỏa kình mà nói, chính là “tạp chất” rất chân thực.

Băng kình và hỏa tình có tạp chất làm sao có thể được tuyết tủy và hỏa tinh tiếp nhận? Cả hai đều là thiên tài địa bảo tinh thuần tới cực điểm, căn bản không thể tiếp nhận ngoại vật, lúc này mới xuất hiện tình huống hỏa kình và băng kình không bị chính mình hấp thu.

Mà xua tan không xong đại khái là bởi vì nguyên nhân thực lực của chính mình quá mức thấp bé, dù sao độ tinh khiết của hai cỗ năng lượng này rất cao rồi, bằng vào năng lực của chính mình còn chưa đủ để uy hiếp tới chúng.

Tuy rằng không thể lý giải được nguyên lý trong đó, thế nhưng Đường Phong phỏng chừng suy đoán của chính mình coi như chính xác tám chín phần mười.

Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, trong lòng Đường Phong đột nhiên xuất hiện một phương pháp, đương nhiên, thực thi phương pháp này có kèm theo tính nguy hiểm với trình độ nhất định, nếu như có thể thành công mà nói, có thể thoát khỏi hai đoàn năng lượng trên lòng bàn tay rồi.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy biện pháp này có thể thực hiện, Đường Phong quay đầu nhìn Phi Tiểu Nhã, chỉ nhìn thay đôi mày liễu của đối phương dựng thẳng, rất rõ ràng đang lo lắng vì chính mình.

Trong lòng Đường Phong không khỏi ấm áp, mở miệng nói:

- Không cần lo lắng, ta nghĩ được biện pháp xua tan chúng đi rồi!

Phi Tiểu Nhã nghe vậy vui vẻ:

- Thực sự!

- Uhm!

Đương Phong gật đầu nói:

- Nàng tránh ra một chút.

Phi Tiểu Nhã rất chăm chú suy nghĩ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Phong:

- Biện pháp này rất nguy hiểm, đúng không?

Nữ nhân này là một cao thủ Thiên giai, năng lực tư duy tự nhiên không quá kém, một câu nói của Đường Phong đủ để nàng đoán được điểm này.

- Nguy hiểm hay không ta không biết, thế nhưng ta làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng, nàng ở bên cạnh ta, ta không thả tay chân được.

- Ta không…

Phi Tiểu Nhã đưa tay vén mái tóc, đẩy toàn bộ ra sau đầu, tiêu sái lắc đầu, ánh mắt đơn thuần nhìn chằm chằm vào Đường Phong, vẻ mặt ngươi nói cái gì ta cũng không chịu rời khỏi.

Đường Phong thật sâu nhìn nàng một cái, từ trong ánh mắt đối phương Đường Phong biết được chính mình nói cái gì cũng vô dụng rồi, quyết tâm và quyết đoán của nữ nhân này người thường khó có thể so sánh được, một khi hạ quyết tâm mà nói, vô luận là ai cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của nàng, trong đoạn thời gian tiếp xúc không dài lắm vừa qua, điểm ấy đã để Đường Phong lĩnh giáo rồi.

Rơi vào đường cùng, Đường Phong cũng không biết phải nói cái gì nữa, chỉ là quay đầu, thật sâu hít một hơi, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, mở miệng nói:

- Nếu là thất bại, có thể có một người theo ta đi tìm chết, tuy rằng sẽ không quá cô đơn nhưng trong lòng sẽ có băn khoan.

- Ta lấy thân phận ân nhân cứu mạng của ngươi mệnh lệnh cho ngươi không được chết.

Phi Tiểu Nhã cực kỳ nghiêm túc nói, nói xong chuyển mặt cười khẽ, không chỉ không xa rời Đường Phong, ngược lại còn nhích lại gần hơn, thấp giọng nói:

- Bất quá không quan hệ, ta sẽ cùng ngươi…

Thời điểm nói ra những lời này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Tiểu Nhã hiện rõ thần thái y thẹn. Đường Phong nhìn nàng không khỏi nhộn nhạo trong lòng, trái tim cũng nhảy lên thình thịch, hương vị trên ngườ đối phương phảng phất giống như càng thêm nồng nặc rồi.

Cho dù là ai có thể có một nữ nhân nói như vậy, biểu hiện so với Đường Phong cũng sẽ không tốt hơn tới đâu.

- Vậy thì bắt đầu đi thôi!

Đường Phong hít sâu một hơi, lòng tin và hô hấp không lý do mạnh hơn chút ít.

Đúng vậy, không thể thất bại, đây không chỉ liên quan tới tính mệnh một mình một người, mà còn liên lụy tới nữ nhân chính mình rất không muốn thương tổn, vì vậy nhất định phải thành công.

Phương pháp của Đường Phong rất đơn giản, chính mình chung quy không thể mang theo hai đoàn năng lượng này sinh hoạt, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu như thực lực của bản thân không thể ảnh hưởng tới hai đoàn năng lượng này, vậy thì để chúng khắc chế lẫn nhau, bài trừ lẫn nhau.

Bởi vì hai đoàn năng lượng này đều là từ trong cơ thể Phi Tiểu Nhã bức bách ra ngoài, vì vậy về mặt số lượng tự nhiên hoàn toàn bằng nhau, chỉ cần khống chế tốt, hoàn toàn có thể không phá hủy sự cân dối vi diệu giữa chúng.

Chậm rãi đẩy hai bàn tay vào nhau, Đường Phong dĩ nhiên cảm thụ được một cỗ lực lượng ngăn cản, theo hai lòng bàn tay tiếp cận. Đó là hai loại năng lượng tuyệt đối trái ngược nhau, bài xích lẫn nhau, hơn nữa hai lòng bàn tay càng tiếp cận gần hơn, cỗ lực lượng đối nghịch này càng lớn hơn, lớn tới mức Đường Phong phải dùng hết toàn bộ lực đạo, lúc này mới có thể chậm rãi áp sát.

Quá trình này tương đối nguy hiểm, xung khắc như nước với lửa, hai loại năng lượng tuyệt nhiên khác biệt nhau, trái ngược nhau về thuộc tính, một khi va chạm với nhau, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nguyên nhân Đường Phong dám làm như vậy là bởi vì ở bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng tu luyện, hắn đã từng có không ít kinh nghiệm như vậy.

Băng linh khí và hỏa linh khí tại thời điểm thay thế nhau cũng không hề phát sinh loại chuyện tình cảm giác có nguy hiểm.

Khi hai lòng bàn tay dựa vào nhau không sai biệt lắm khoảng ba tấc, trong nháy mắt Đường Phong cảm giác được từ hai luồng năng lượng tại lòng bàn tay xảy ra một ít biến hóa, nguyên bản năng lượng ngưng tụ lòng bàn tay giống như bọt nước, lúc này dĩ nhiên tản mát ra nhiệt ý và hàn lãnh bức người, hơn nữa trong lúc hai chưởng tiếp cận nhau, dĩ nhiên bắt đầu hỗn loạn một ít tia sáng màu trắng và màu lam, đây là cảnh tượng mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng.