Vô Thường

Chương 306: Sương mù dày đặc




Mang chấp sự khẽ cười một tiếng, sờ vào trong ngực, lấy ra một cái chai màu đỏ tươi, trong tay chảy xuôi một loại dịch thể màu huyết hồng, sau một khắc hắc mở nắp bình, ngửa đầu uống một ngụm dịch thể trong chai.

Sắc mặt của Đường Phong trong khoảng khắc tái mét.

Bởi vì trong không khí phiêu tán ra một cỗ mùi máu tươi, trong chai không phải thứ gì khác, tuyệt đối là máu tươi, chỉ là không biết có phải là… Máu người!

Ngẫm lại thái độ làm người quỷ dị của Mang chấp sự, Đường Phong bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như hắn thực sự uống máu người, cũng không hẳn là chuyện ngạc nhiên gì đó.

Phảng phất như xem thấu suy nghĩ trong lòng Đường Phong, Mang chấp sự nói:

- Đây là máu rắn!

Lúc nói xong, hắn rung bàn tay to, cũng không biết từ địa phương nào giũ ra một đầu độc xà thân to ước chừng một ngón tay trỏ. Độc xà này không ngừng xoay chuyển quanh bàn tay hắn, tê tê phun ra nuốt vào cái lưỡi thật dài. Mang chấp sự vươn một ngón tay, trên ngón tay ngưng tụ cương khí, nhẹ nhàng lướt qua trên bụng rắn, một túi mật rắn màu xanh bị lôi ra ngoài, đưa tới bên miệng nuốt vào bụng. Lập tức hắn há mồm cắn đầu rắn hình tam giác, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái đã chia độc xà thành hai đoạn, quai hàm càng không ngừng nhúc nhích, trong miệng truyền ra âm thanh răng rắc răng rắc.

Gió biển buổi tối thổi tới, Đường Phong không nhịn được rùng mình một cái.

Bộ dáng của Mang chấp sự hiện tại rõ ràng giống như một dã nhân ăn tươi nuốt sống.

Nuốt nuốt nước miếng, nhìn bộ trường bào rộng thùng thình của Mang chấp sự, Đường Phong dám khẳnh định, bên trong quần áo của hắn khẳng định có ẩn dấu không ít độc xà như vậy, thậm chí có thể nói trên người đều là rắn độc, phát hiện này khiến toàn thân Đường Phong nổi da gà.

- Có muốn thử một chút hay không? Vị đạo rất không tồi, còn có thể cường kiện thân thể!

Mang chấp sự mở miệng hỏi.

Đường Phong bật người lắc đầu như trống bỏi, tuy rằng nói nuốt mật rắn xác thực có thể giúp thân thể cường kiện, thế nhưng ăn sống độc xà như vừa nhìn thấy, Đường Phong còn chưa có loại khẩu vị như vậy, nhất là lúc nhìn thấy Mang chấp sự thực hiện, thậm chí Đường Phong có điểm buồn nôn, cho dù nướng chín rồi không chắc đã muốn ăn.

Không bao lâu sau, toàn bộ độc xà đều đã bị Mang chấp sự nuốt vào trong bụng, hắn xoa xoa vết máu tươi nơi khóe miệng, sắc mặt trắng bệnh cũng khôi phục không ít, thở nhẹ ra một hơi, nói:

- Ăn chút gì, chúng ta cũng nên khởi hành rồi!

Tuy rằng Đường Phong không ăn uống một thời gian cũng không có vấn đề gì, thế nhưng đã một ngày một đêm không ăn gì, bụng cũng có chút cảm giác đói, rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ đành tùy tiện ăn một chút bổ xung thể lực.

Thấy Đường Phong đã chuẩn bị xong, Mang chấp sự đứng lên nói:

- Đi thôi.

Hai người một lần nữa bước lên thuyền, xuất phát chạy về phía Băng Hỏa Đảo.

Cũng giống như suy đoán của Đường Phong, lộ trình tới Băng Hỏa Đảo xác thực tiêu tốn hơn ba ngày, hơn nữa Đường Phong cũng phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ quái, đó chính là thời gian đang là ban ngày, tuy rằng tình trạng thân thể của Mang chấp sự này không tốt đẹp gì nhưng cũng vẫn có thể áp chế được, thế nhưng vừa đến buổi tối, trạng thái thân thể của hắn trở nên tương đối không xong, nếu như Đường Phong cách hắn hơi gần một chút nhất định phải vận dụng cương khí chống đối lại, hàn ý bức người, bằng không toàn thân nhất định sẽ bị đông cứng, hơn nữa tại thời điểm buổi tối, hắn thường xuyên ho ra máu tươi, khiến trong lòng Đường Phong luôn suy nghĩ, rất sợ hắn đột nhiên đứt mạng trên biển rộng.

Nếu như hắn chết, chính mình muốn bằng vào con thuyền nhỏ này trở lại Ô Long Bảo có thể tương đối gian nan rồi.

May mắn chính mình, thoạt nhìn trạng thái của Mang chấp sự rất không tốt, nhưng cũng chưa đến nối quá mức không xong như Đường Phong tưởng tượng.

Tới buổi trưa ngày thứ ba, trên mặt Mang chấp sự đột nhiên hiện lên một tia màu hồng không quá bình thường, nhìn xa xa phía trước, thanh âm có chút kích động nói:

- Sắp tới rồi.

Nghe vậy, Đường Phong cũng không nhịn được chấn động, từ trên thuyền đứng dậy, chuyển mắt nhìn về phía ánh mắt Mang chấp sự, lọt vào trong tầm mắt chính là hoàn cảnh khiến Đường Phong nghi hoặc vạn phần, bởi vì một mảnh hải vực to lớn phía trước như vậy hầu như đều bị bao phủ trong màn sương mù, trắng xóa một mảnh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Sương mù này dày đặc tận chân trời, ngay cả nước biển màu xanh kéo tới tận đầu cùng đường nhìn, căn bản không thể thấy được rộng lớn bao nhiêu, khí thế to lớn tới cực điểm.

- Vượt qua phiến sương mù này là có thể nhìn thấy Băng Hỏa Đảo.

Mang chấp sự giải thích nói:

- Đại phương Băng Hỏa Đảo này là do lão cung chủ tại thời điểm còn trẻ đi du lịch thiên hạ phát hiện ra. Lúc đó người cũng bị lạc đường trong phiến sương mù dày đặc này, trong lúc vô ý đặt chân vào Băng Hỏa Đảo, từ lúc đó Băng Hỏa Đảo trở thành vật sở hữu của Đại Tuyết Cung. Người không nhận ra đường muốn đi vào trong phiến sương mù dày đặc này nhất định sẽ mê thất phương hướng, cho dù có thể may mắn đi tới chỉ sợ cũng không thể tìm được đường chính xách, sẽ vĩnh viễn phiêu bạt trên biển rộng. Hơn nữa trong phiến sương mù dày đặc này có một số loại độc tố khiến con người sản sinh đủ loại ảo giác, nếu như tâm tính và nghị lực không kiên định mà nói, tâm thần sẽ vĩnh viễn bị trầm luân trong đó. Trong Ô Long Hỏa huấn luyện định lực và tâm tính cho các ngươi chính là vì vượt qua một cửa này.

- Hiểu rõ rồi!

Đường Phong gật đầu, chính mình trước đó suy đoán huấn luyện của Ô Long Đảo đều có mục đích, hiện tại xem ra là chính xác.

Ngồi ngay ngắn tại địa phương đàn rắn quấn quanh chính là vì tôi luyện tâm tính.

- Lúc tiến vào trong sương mù dày đặc này ngươi cần phải bảo vệ tốt tâm tình, cái gì cũng không nên suy nghĩ, lấy thực lực của ngươi đủ để ngươi an toàn vượt qua được khối địa phương này.

Mang chấp sự căn dặn một tiếng nói.

- Uhm!

Không bao lâu sau, con thuyền nhỏ đã rơi vào trong phàm vi sương mù dày đặc, Đường Phong khoanh chân ngồi trên thuyền nhỏ, nhẹ nhàng ngửi một chút, trong không khí phiêu tán một cỗ mùi vị cay độc nhàn nhạt, còn có một loại vị đạo không nói nên lời, xác thực có mọt chút độc tố, bất quá những độc tố này đối với bản thân không có bao nhiêu lực ảnh hưởng, nghĩ hẳn là nguyên nhân chưa xâm nhập vào quá sâu.

Tiếp tục một đoạn thời gian tương đối lâu, toàn bộ con thuyền đã xâm nhập sâu vào trong phạm vi sương mù bao phủ, nhìn xung quanh hoàn toàn là một mảnh tuyết trắng, thậm chí ngay cả Mang chấp sự vị trí đầu thuyền Đường Phong cũng không nhìn thấy. Khẽ đưa bàn tay của mình ra trước mặt, Đường Phong chỉ có thể nhìn thấy đường viền nhàn nhạt,

Loại cảm giác này rất mờ ảo, phảng phất như chính mình lẻ loi đơn độc trong một thế giới chỉ một màu trắng xóa, bốn phía không hề có bất cứ thứ gì, ngoại trừ dưới đáy thuyền truyền tới âm thanh phá vỡ nước biển lao đi.

-o0o-