Vô Thường

Chương 295: Thủy triều lên xuống (thượng_ha)




Hai tháng trước, Sở Văn Hiên gọi mọi người là đám phế vật, mà sau thời gian hai tháng này, hai chữ phế vật này không còn nhắc tới nữa. Bởi vì mỗi người ở đây đều đã dùng hành động thực tế chứng minh cho hắn thấy mình không phải là phế vật.

- Sở tiền bối, giai đoạn huấn luyện tiếp theo sau đó là gì?

Chợt có một người tò mò hỏi.

Sở Văn Hiên cười cười, nụ cười thực âm trầm:

-Đến lúc đó các ngươi sẽ biết. Hiện tai cho dù các ngươi có hỏi, ta cũng sẽ không trả lời. Tốt rồi, đừng ồn ào nữa, hai tháng đã trôi qua, các người cũng đã hoàn tất giai đoạn huấn luyện thứ nhất. Hiện tại sắc trời đã tối, ta cho các người nghỉ ngơi trong thời gian một ngày, sau đó sẽ là….Hậu Thiên.

Hậu Thiên chính là giai đoạn huấn luyện thứ hai sao? Đường Phong nhịn không được bắt đầu có chút mong chờ.

Nhưng không ngờ, Sở Văn Hiên nói tiếp:

- Hậu Thiên chính là kiếm tra thành quả tập luyện của các ngươi trong hai tháng này, ta phải cảnh báo trước, đợt kiểm tra này chính là một buổi thí luyện, bên trong quá trình thí luyện sẽ gặp phải chết người, hơn nữa ta có thể cam đoan với các ngươi, tổng số người chết sẽ vượt quá thời gian hai tháng này! Đây không phải là ta nói dối, cũng không phải là ta đang hù dọa các ngươi. Căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm ta mới rút ra được cái kết luận này, muốn hảo tâm đề tỉnh các ngươi một câu, nếu như không muốn chết, thì thừa dịp ngày mai đem bản thân khôi phục đến trạng thái đỉnh phong đi.

Trong khoảng hai tháng vừa qua, đã có ba mươi người chết, nói cách khác, ngày mai ít nhất cũng phải chết thêm ba mươi người nữa. Nghe được tin này, không ít người biến sắc, lập tức trở nên nghiêm túc.

- Không còn gì nữa, hiện tại các ngươi muốn làm gì thì làm đi!

Sở Văn Hiên khoát tay áo nói.

Mọi người lập tức tản ra, có mấy người đuổi theo bóng dáng của Sở Văn Hiên, hẳn là muốn dò hỏi qua nội dung thí luyện Hậu Thiên , nhưng độc nhãn quái nhân cũng không phải dễ dàng dò xét như vậy, bọn hắn cuối cùng cũng không có thu hoạch được gì.

Thí luyện dạng gì mà có thể khiến rất nhiều người chết? Đường Phong cũng không khỏi tò mò, cúi đầu suy tư thật lâu, sao đó hắn chợt thản nhiên cười, thầm nghĩ bất kể là thí luyện dạng gì, bản thân mình muốn vượt qua có lẽ không có vấn đề gì. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy Cừu Thiên Biến đang khoác vai đi cùng Thiết Đồ. Thu Tuyệt Âm cùng Hà Hương Ngưng cũng đã dắt tay nhau đi rồi, chỉ còn lại một mình hắn. Đang chuẩn bị triển khai bộ pháp, hắn chợt cảm thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, sau khi nghi hoặc Đường Phong lập tức quay đầu nhìn lại, hắn không khỏi cười mỉa mai một tiếng.

Lại là ả tiểu nha hoàn đầu ba ba thống hận mình, nàng giờ phút này đang lấp ló bên cạnh một tòa kiến trúc, mắt liếc ngang liếc dọc khắp tứ phía, không khác gì một tên trộm, khi hắn hướng nàng nhìn lại, chợt thấy nàng thần sắc hoảng loạng, bối rối, vội vàng rụt đầu vào. Mặc dù chỉ thấy thoáng qua, nhưng Đường Phong vẫn có thể lập tức nhận ra nàng.

Hai tháng bị tra tấn này, có thế nói toàn bộ là do nàng "ban tặng", cho dù lúc trước mình có làm gì không phải, nhưng là nàng giày vò bản thân mình hai tháng này, cũng nên bớt giận rồi a? Hiện tại hai người không còn thiếu nợ gì của nhau nàng lại chạy đến tới nơi này làm gì? Vừa nãy rõ ràng là đang rình coi mình, chẳng lẽ lại muốn tính toán làm hại bản thân mình sao?

Nghĩ vậy, Đường Phong lông mày nhảy dựng lên, ra vẻ mỏi mệt, chầm chậm đi về hướng phòng mình. Khi đến bên cạnh một tòa kiến trúc, bất chợt tăng tốc, vòng qua đúng một vòng, trực tiếp lẻn về phía sau lưng nàng. Phi Tiểu Nhã tốt xấu gì cũng là một Thiên giai cao thủ, một chút thủ đoạn ấy của Đường Phong sao có thể qua được mắt nàng, vốn nàng cũng muốn vội vàng né tránh, đột nhiên có chút không nỡ.

Suốt hai tháng nay, nàng ngoại trừ chỉ dám đứng từ xa nhìn hắn một lúc ra, cùng không nói chuyện với hắn một câu nào.

Cho nên khi Đường Phong lẻn đến sau lưng nàng, Phi Tiểu Nhã chẳng những không né tránh đi, mà ngược lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

- Ngươi tới đây làm gì?

Đường Phong đột nhiên mở miệng hỏi.

Phi Tiểu Nhã chậm rãi xoay người, vốn đang định ôn nhu trò chuyện cùng hắn, chỉ là lời đến miệng không biết tại sao lại thay đổi khẩu vị, ngữ khí trở nên trào phúng nói:

- Chẳng làm gì cả, ngươi quản được ta sao?

- Ta đương nhiên là không có tư cách xen vào.

Đường Phong chăm chú nhìn nàng, sợ nàng đột nhiên trở mặt, lập tức đánh đập hắn.

- Nhưng là ta sợ ngươi lại có cái âm mưu gì muốn nhắm vào ta.

- Người ta làm gì có âm mưu gì? Tiểu tặc ngươi đừng ngậm máu phun người!

Phi Tiểu Nhã quát một tiếng, cảm thấy vô cùng oan uổng, bản thân mình đến chỗ này cũng chỉ muốn nhìn hắn mà thôi, trong nội tâm làm gì có cái âm mưu gì?

- Không có sao?

Đường Phong cười lạnh một tiếng:

- Bắt ta buổi sáng chạy sáu trăm dặm, ban ngày thì sai Địa giai cao thủ đến ngược đãi ta, cái này còn không phải là chủ ý của ngươi? Đủ loại tra tấn ta phải chịu đựng trong suốt hai tháng này còn không phải là do ngươi ban tặng hay sao?

- Tiểu tặc ngươi đừng có hiểu lầm ý tốt của ta, ta làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi.

Phi Tiểu Nhã mặt đầy nộ khí.

- Ngươi quả thực là cái gì cũng dám nói!

Đường Phong dở khóc dở cười:

- Đường Môn ta muốn trở nên mạnh mẽ, cũng không cần người khác gây áp lực!

Phi Tiểu Nhã mắt trắng dã nói:

- Chẳng muốn cùng ngươi nói nhảm.

- Cũng được! Ngươi nếu còn hận ta chuyện lúc trước thì cứ quang minh chính đại đối phó ta, đừng có dùng loại âm mưu quỷ kế này, làm như vậy chỉ khiến cho người bên ngoài cảm thấy ngươi là loại người ti tiện, ngay cả một chút áy náy trong lòng ta đối với ngươi cũng bị sự chán ghét thay thế.

Phi Tiểu Nhã sắc mặt tái nhợt, còn chưa một ai dám nặng lời với nàng như vậy... Hơn nữa lời này lại từ miệng người nam tử kia, mặt âm trầm nói:

- Ngươi không sợ ta trong lúc tức giận, giết chết ngươi sao?

- Sợ! Ta đường nhiên là sợ! Nhưng ta chán ghét bị một kẻ tiểu nhân tính kế.

Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, oán hận nhìn Đường Phong, sau đó xoay người lại, lập tức bước đi, vừa đi vừa nói:

- Yên tâm, ngày sau nếu ta còn giày vò ngươi, sẽ trực tiếp đến trước mặt ngươi. Mặt khác, ngươi cũng đừng có chết ở bên trong Hậu Thiên, nếu ngươi chết rồi ta sẽ rất thương tâm đấy, bởi vì sẽ thiếu đi một kẻ để cho ta giày vò, nhân sinh lại ít đi một niềm lạc thú!

Tức chế ta rồi! Quả thực là tức chết ta rồi! Phi Tiểu Nhã cảm thấy thật uổng tấm lòng mình không được trân trọng càng nghĩ càng thêm ảo não. Hơn nữa, bản thân mình vốn cũng không muốn dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng hắn, chỉ là tên tiểu tặc này quả thực vô cùng đáng giận, không nên chọc giận bản thân mình. Hiện tại thì hay rồi, hình tượng của mình trong lòng hắn quả thực chính là một kẻ tiểu nhân độc ác so với rắn độc còn muốn độc hơn.

A! Chẳng nhẽ sau này mỗi khi cùng hắn đối mặt, cũng chỉ có thể dùng phương thức này để đối thoại? Chẳng lẽ hắn không biết tôn trọng mình một chút thôi sao? Bản thân mình tốt xầu gì cũng là một vị nữ tử a.

-o0o-

Nhìn thoáng qua bóng lưng của Phi Tiểu Nhã, Đường Phong vỗ đầu một cái, ảo não thở dài một tiếng, rõ ràng quên hỏi tên nàng là gì rồi. Nhắc tới lại thấy buồn cười, nữ nhân này miễn cưỡng cũng được coi là một nửa cừu nhân của hắn, không ngờ cho đến tân bây giờ hắn vẫn chưa biết được tên họ của nàng. Sau này sẽ quang minh chính đại đi đến ngược đãi mình sao? Đường Phong khẽ cười một tiếng, trong nội tâm, chiến ý dâng trào.Nàng càng ngược đãi, chính mình lại càng có thêm động lực. Có một câu nàng cũng không có nói sai, nàng làm như vậy, quả thực là có lợi đối với bản thân mình, chỉ là không biết xuất phát điểm của nàng có phải là muốn tốt cho mình hay không? Bất quá nữ nhân vừa bá đạo vừa nhỏ mọn như vậy, tự nhiên sẽ không thể muốn tốt cho mình được.

Chỉnh đốn lại tâm tình, Đường Phong lại đi tới phòng của mình. Suốt một đêm ngồi tu luyện, hắn cố gắng đem bản thân khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Dù sao, dựa theo ngữ khí của Sở Văn Hiên mà suy đoán, Hậu Thiên thí luyện cũng không phải là chuyện đùa, Đường Phong cũng cần phải cần thận xử trí. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đường Phong đã tỉnh, bên ngoài phòng truyền đến vô số tiếng bước chân, có một số người đang tu luyện công phu quyền cước công phu quyền cước. Xem ra, tất cả mọi người đều đã thích ứng với thời gian nghỉ ngơi cùng tập luyện trong suốt thời gian hai tháng bị giày vò kia. Cho dù đến hôm nay có thể ngủ ngon giấc, nhưng không một ai lãng phí thời gian ở trên giường, ngược lại tất cả sớm đã bò dậy. Ngày hôm nay không có việc gì, Đường Phong cũng không có cùng những người kia đồng dạng đi rèn luyện quyền cước, mà là xin phép Sở Văn Hiên đi ra ngoài.

Một cái thân ảnh chậm rãi đi trên bờ biển, sau đó tìm một khối đá ngầm ngồi xuống bất động. Chuyện gì cũng không làm, chuyện gì cũng không muốn, chỉ yên lặng xem thủy triều lên xuống, nhìn những đám mây bay trên bầu trời. Mỗi lần tới biển, tâm tình của hắn đều trở nên vô cùng trống vắng. Giờ phút này cũng vậy, cả người phảng phất biến thành một cái hồ nước trầm tĩnh, cho dù trước mặt hắn là những cơn sóng biển hung mãnh, gió biển gào thét bên tai, nhưng bản thân hắn vẫn bất động ngồi đó, toàn bộ cảm giác đối với ngoại giới vô hình được phóng đại lên.

Đạo tu luyện cần phải kết hợp cương nhu, hai tháng huấn luyện với cường độ cao như vậy là đã đủ rồi, vô luận thân thể hay là tinh thần, đều cần phải thư giãn một thời gian. Sóng biển đánh lên bờ đá, nước biển bắn tung tóe làm ướt quần áo của Đường Phong, chỉ là mặc dù Đường Phong không vận công, quần áo ướt cũng sẽ lập tức được sấy khô, chỉ trong phút chốc nữa biển liền bốc hơi thành khí, sau đó liền tiêu tán.

Một thân cương khí, phảng phất như cùng linh khí ngoại giới hô ứng lẫn nhau, ở trong đan điền cùng với trong kinh mạch rung động không thôi. Nói cho cùng, cương khí trong cơ thể người tu luyện đêu là linh khí từ bên ngoài thu nạp vào bên trong cơ thể mà chuyển hóa thành, hoặc là lắng đọng trong đan điền, hoặc là tiến vào bên trong kinh mạch, để cho bản thân sử dụng.

Chẳng lẽ mỗi người đều phải thu nạp linh khí ở ngoại giới trước, sau đó mới có thể sử dụng? Có thể trực tiếp sử dụng linh khí mà không cần thu nạp được hay không?

Trong phút chốc, một cái ý niệm cổ quái hiện ra bên trong đầu của Đường Phong.

Một người cho dù cường đại đến mức nào, thân thể cũng có cực hạn, cho là là Thiên giai cao thủ đỉnh phong, năng lượng dung nạp bên trong thân thể cũng không cách nào cùng thiên nhiên đánh đồng. Tự nhiên cũng có thể ví như là một cỗ thân thể vô hình, vô cùng khổng lồ khiến cho nhân loại không có cách nào không chế, mà bên trong ỗ thân thể này chất chứa vô cùng cương khí, nếu một người có thể điều động đám cương khí này để cho mình sử dụng, vậy thì người đó có thể cường đại đạt đến trình độ nào.

Nghĩ tới đây, Đường Phong bỗng cảm thấy linh khí xung quanh bản thân phảng phần dường như động đậy. Loại cảm giác này rất hư vô, rất mơ hồ, sau khi cẩn thận quan sát thêm một lần nữa, Đường Phong chợt phát hiện linh khí xung quanh bản thân dường như là có thể phân biệt rõ ràng hơn. Nếu như nói linh khí có thuộc tính bất đồng thì có màu sắc bất đồng, như vậy từ khi đi vào cái thế giới này Đường Phong không nhìn được bất cứ thứ gì, chỉ cảm giác được thế giới này là một mảng hỗn độn.

Mà lần đầu tiên đi tới bờ biển, Đường Phong lại có thể cảm giác trọng được trong thế giới hỗn độn này xuất hiện nhan sắc bất đồng rồi, đây là việc mà mỗi vị Thiên giai đều có thể làm được. Hiên tại, những màu sắc này lại càng thêm rõ ràng, lính khí bên trong thế giới cũng bắt đầu có đủ loại màu sắc, tươi sáng rực rõ, giống như hàng vạn đóa hoa kiều đồng thời nở ra, khiến người cảm động, khiến người lưu luyến, khiến người vui mừng.

Đường Phong không biết một phen suy nghĩ lung tung này của mình, đã vượt qua toàn bộ Thiên giai cao thủ, mặc dù đại bộ phận Thiên giai cao thủ cũng không thể phân biệt linh khí một cách xuất xắc như vậy.

Đáng tiếc là cương tâm của bản thân là một cái Tiểu Khô Lâu, không có cách nào sử dụng bất kỳ chủng linh khí có thuộc tính nào, cho dù cảm thụ được cũng có tác dụng không lớn, cũng chỉ khiến tốc độ hấp thụ linh khí cảu mình nhanh hơn một ít. Việc này khiến cho Đường Phong không khỏi thở dài, trong nội tâm càng thêm kỳ vọng tìm kiếm được Ngũ Liễu Căn, để Linh Khiếp Nhan luyện chế giúp mình Linh Lung Biến Cương Đan.

Chỉ cần trong tay có Linh Lung Biến Cương Đan, bản thân mình có thể diễn sinh ra một cái cương tâm khác có thuộc tính, có thể điều động những tia linh khí mà mình quan sát được.

Chỉ là từ lần trước ra biển thu thập được Túy Ngư Thảo, từ đó về sau, chuyện tìm kiếm Ngũ Liễu Căn đã bị chậm trễ rất nhiều thời gian. Loại sự tình này không thể quang minh chính đại hỏi thăm người khác, ngược lại mình có thể lấy được tin tức từ trên người của vị Bàng Dược Vương kia, dù sao hắn cũng biết mình tìm kiếm những loại dược liệu này, hắn chỉ là không biết mình tìm kiếm làm gì thôi.

Lẳng lặng ngồi một mình bên bờ biển suốt cả một ngày, thăm dò thế giới đủ loại màu sắc kia, quen thuộc cảm giác mỗi chủng linh khí mang lại, thử cùng chúng câu thông, đối xử với chúng như những đứa trẻ con, chơi đùa cùng chúng. Đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, Đường Phong mới chậm rãi đứng dây, đem tâm thần thu liễm lại, bỗng nhiên bản thân lại có một cái thu hoạch ngoài dự liệu

Lần trước Đường Phong cũng có một ít phát hiện, đấy chính là mình không cần vận công, linh khí vẫn không ngừng tiến vào bên trong thân thể, chỉ là lúc đó số lượng linh khí tự động dung nhập vào bên trong thân thể mình thực sự quá thưa thớt, đối với bản thân mình cũng không có tác dụng lớn gì, cho nên Đường Phong cũng không có để ý, hơn nữa trạng thái này chỉ kéo dài một ngày liền biến mất.

Nhưng trạng thái bây giờ lại hoàn toàn khác biệt. Không cần vận công, không cần tận lực hấp thu linh khí, nhưng linh khí bốn phía lại tự động dung nhập vào bên trong thân thể, so với lần trước cường độ lớn hơn rất nhiều, tuy rằng so với việc tự thân tu luyện thì còn kém xa, nhưng nếu mỗi ngày đều có thể bảo trì trạng thái này, tích tiểu thành đại, lợi ích mang lại quả thực cũng không nhỏ chút nào. Chỉ e thân thể mình lại xuất hiện dị chứng gì, Đường Phong vội vàng đem cái phát hiện này nói cho Linh Khiếp Nhan.

-o0o-