Vô Thường

Chương 282: Thí luyện, chính thức bắt đầu (thượng+hạ)




Nhưng loại tình cảm này nói không cũng chẳng làm được gì, thích thì đã thích rồi, không thích thì đã không thích, mặc dù một nữ nhân đẹp thì sao chứ? Không được hắn để ý thì xinh đẹp cũng có tác dụng gì đâu.

Chỉ có điều tên tiểu tặc kia đã biểu lộ tâm ý, vậy hắn chỉ thuộc về bổn báo chủ mà thôi, nếu sau này có nữ nhân nào lại câu dẫn hắn, hừ hừ, chớ trách bổn bảo chủ lòng dạ độc ác!

Mắt đảo tròn, đột nhiên Phi Tiểu Nhã cảm thấy gã Đường Môn này cũng không tệ, ít ra hắn cũng kháng cự được sức mê hoặc của một nữ hài xinh đẹp, còn dám nói thẳng tình cảm chân thực của mình, hắn nhất định là một người chánh trực. Nghĩ vậy, Phi Tiểu Nhã thấy tên tiểu tặc mà mấy ngày trước thôi còn chán ghét vô cùng, giờ lại thấy thuận mắt thế.

Hồi lâu sau, Phi Tiểu Nhã trở lại nơi ở của mình với vẻ mặt tươi cười, khác xa so với dáng vẻ ngập tràn sát khí lúc đi.

Sau khi Hà Hương Ngưng ra về, Đường Phong ở trong phòng chỉ còn biết cười khổ. Hắn hiểu hôm nay mình đã làm tổn thương một nữ hài ngây thơ, nhưng chẳng còn cách nào khác, đúng như mình đã nghĩ, đau dài không bằng đau ngẵn, vương vấn để làm gì, bản thân không thích nàng, cũng đừng cho nàng nuôi hi vọng, làm như thế không phải là tàn nhẫn đối với nàng, đúng hơn là đã cho nàng một công đạo.

Sau mấy ngày không có động tĩnh gì, Khiếp Linh Nhan đột nhiên cất tiếng tán dương:

- Phong ca ca làm hay lắm!”

Đường Phong cười khổ:

- Nha đầu ngươi hết bực mình với ta rồi à?

Khiếp Linh Nhan hừ hừ nói:

- Vốn định không thèm để ý đến ngươi nữa, nhưng thấy biểu hiện hôm nay của ngươi không tệ nên bổn cô nương chẳng thèm so đo nữa.

Nghe những lời thú vị này của Khiếp Linh Nhan, tâm trạng Đường Phong cũng đỡ hơn một chút:

- Nếu hôm nay ta với nàng ấy liếc mắt đưa tình thì sao?

- Vậy ngươi chết chắc rồi!

Linh Khiếp Nhan tức giận nói.

- Ta sẽ đem hết thảy tất cả những chuyện ngươi làm, kể cả chuyện giữa ngươi cùng với quả phụ Thi Thi gì đó nói hết cho Lại tỷ tỷ. Để xem lúc đó Lại tỷ tỷ còn có để ý tới ngươi không nhé!

- Ngươi đúng là mụ quản gia!

Đường Phong châm chọc.

Linh Khiếp Nhan lại xui:

- Mai mốt nếu có nữ nhân nào tìm tới dây dưa với ngươi, ngươi phải cự tuyệt các nàng ấy giống như hôm nay vậy, nữ nhân đều rất đáng ghét, ngươi không cự tuyệt các nàng, các nàng sẽ mãi dây dưa không thôi.

- Bộ ngươi không phải nữ nhân hay sao?

Đường Phong ngạc nhiên nói.

- Nhân gia không giống nha, nhân gia là cô bé, cô bé đó!

Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm nũng nịu không thôi, nhõng nhẽo đáp.

Đường Phong nhất thời trợn trắng mắt.

Chẳng qua, lúc này không phải lúc để nghĩ tới những thứ này, ngày mai là chính thức bước vào thí luyện, thân thể của mình vẫn còn chưa khỏe hẳn, phải tu luyện thêm một đêm nay nữa mới được.

Dùng qua bữa chiều xong, Đường Phong một mực ở trong phòng vận chuyển Vô Thường quyết, mãi cho tới bình minh ngày thứ hai mới chợp mắt được chút đỉnh, còn đang mơ mơ màng màng, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói giống như người ta dùng tay cào vào ván, vô cùng khó nghe vang lên vang dội bên trong Ô Long bảo:

- Tất cả đệ tử vừa vào Ô Long bảo năm nay, tập hợp tại cửa chính, qua thời gian nửa chung trà mà còn chưa tới, giết không tha!

Một câu này còn dụng thêm cương khí, mặc dù không lớn, nhưng lại đủ cho mọi người nghe được rõ ràng.

Đúng là giọng nói của Độc nhãn quái nhân họ Sở kia.

Nghe được giọng nói khó chịu này, Đường Phong vội vàng bật dậy, chỉnh đốn một phen rồi chạy thẳng ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng, đã thấy đám đệ tử tầng chót của Ô Long bảo người nào người nấy đều thi triển thân pháp, vù vù phóng ra ngoài bảo, có kẻ còn vừa chạy vừa cài áo, hiển nhiên là còn chưa có chuẩn bị xong.

Mà lúc này, sắc trời còn chưa sáng rõ, cả thế giới vẫn còn mờ mờ mịt mịt.

Theo chân mọi người chạy ra ngoài bảo, Đường Phong nhìn lướt qua, người tới vẫn chưa nhiều lắm, bản thân hắn tới như vậy xem như đã là khá rồi, hơn nữa mấy tên tới được chỗ này còn đang không ngừng sửa sang lại y phục. Duy chỉ có một người đang khí định thần nhàn đứng ở đó, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh hiện rõ nét khinh thường.

Chính là Không Dư Hận! Hắn đã đến từ sớm, tên khốn này không chừng là đã thích ứng với hoàn cảnh phi nhân loại như thế này từ lúc còn ở Đại Tuyết cung, cho nên áo quần rõ là chỉnh tề, nhẹ nhàng và lạnh lùng như mây gió mà đứng đó.

Từ cách mấy trượng xa, Không Dư Hận đã thấy được Đường Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh.

Đường Phong cũng lười để ý đến hắn, ném cho hắn một cục lơ.

Không ngừng có người từ trong bảo đi ra, nhập vào trong đám người, Đường Phong thấy được bọn Cừu Thiên Biến cũng đã chạy ra, cũng thấy được Thiết Đồ cao hơn mọi người một cái đầu có dư, đang oai phong lẫm liệt đứng giữa một ít người, quét mắt nhìn quanh một lượt, không thể không nói nhìn vào liền có cảm giác hắn ta tuyệt đối giống như hạc lạc giữa bầy gà.

Hà Hương Ngưng cùng với Thu Tuyệt Âm sau đó cũng chạy ra, đầu tóc hai nàng có chút tán loạn, nhất định là chỉ vừa mới sửa sang một chút đã phải ra cho kịp, nhận ra ánh mắt của Đường Phong, Hà Hương Ngưng quay đầu nhìn hắn, khẽ cười cười, gật đầu với Đường Phong.

Nụ cười mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng không có vẻ gì là e ngại.

Không ngừng có người từ trong bảo xông ra ngoài, chỉ một chốc sau, bên ngoài Ô Long bảo đã tập kết hơn hai ba trăm người, một mảng chi chít, toàn là đầu người lúc nha lúc nhúc.

Đường Phong nhớ số hiệu trên ngọc bài của mình là hai trăm năm mươi ba, nói cách khác, trước khi mình tới chỉ có hai trăm năm mươi hai người, nhưng chỉ mới ở đây một thời gian ngắn, còn chưa đầy một tháng đã tập hợp được vô số người, đoán hẳn là đám đệ tử do Đại Tuyết cung dẫn tới khẳng định nhân số không ít.

Đám người này phần đông tụm ba tụm năm. Chia thành nhiều nhóm, chắc là có quen biết với nhau từ trước, kết thành đồng minh giống như mình và bọn Cừu Thiên Biến vậy.

Không ai biết mới sáng sớm đã tập họp ở đây làm cái gì, cũng không có ai hỏi, trước bảo một mảnh yên tĩnh, không hề có tiếng động, cũng không một ai mở miệng nói chuyện, chẳng qua chỉ lặng lẽ đứng chờ.

Một lát sau, căn bản đã không còn người nào từ trong bảo ra nữa. Đợi cho mọi người ra đông đủ, Độc nhãn quái nhân mới cười âm trầm một tiếng:

- Đã đến giờ!

Thời gian uống nửa chung trà, không dư cũng không thiếu, nhưng khái niệm này khá là mơ hồ, nói là năm sáu phút cũng đúng, mà ba bốn phút cũng chẳng sai, không có một tiêu chuẩn chính xác nào cả. Cho nên nói hết thời gian hay chưa, hoàn toàn là tùy vào một mình Độc nhãn quái nhân định đoạt.

Lão vừa nói ra một câu này, có một người vừa từ trong bảo chạy ra sau cùng liền mang vẻ mặt sửng sốt, bối rối vọt thẳng về phía mọi người, thế nhưng kẻ này vừa chạy được mấy bước, mấy tên áo đen đã nhảy ra trước mặt hắn, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn vào hắn.

- Cho ta qua!

Người này có chút hốt hoảng.

Trên miệng mấy tên áo đen lộ ra một nụ cười lạnh, căn bản không để ý tới lời hắn chút nào, trực tiếp rút ra vũ khí, không nói một câu đã chém hắn .

-o0o-

Trước cửa Ô Long bảo, một tiếng thét thảm thiết vang lên giữa lúc bình minh, máu tươi trong nháy mắt đã phun ra, ngắn ngủn mấy hơi, tên kia đã không còn kêu lên được một tiếng nào nữa, cả người nằm bất động trên mặt đất, máu tươi theo đó chảy lênh láng.

Đại đa số mọi người trong lòng phát lạnh, ngoại trừ đám đệ tử Đại Tuyết cung, đám đệ tử này nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà vẫn lạnh nhạt như không, sắc mặt ai nấy không có biến hóa chút nào. Loại chuyện như vậy, ở Đại Tuyết cung bọn họ gặp qua cũng không ít.

Giết gà dọa khỉ!

Đường Phong nheo mắt nhìn Độc nhãn quái nhân. Hắn có thể khẳng định là, hôm nay bất kể là kẻ nào ra khỏi Ô Long bảo trễ, cũng sẽ bị loạn đao chém chết, Độc nhãn quái nhân cần dùng một mạng người để nói với tất cả một điều, quy củ cùng mệnh lệnh do Ô Long bảo đặt ra, không một ai được phép làm sai, kẻ làm sai nhất định phải chết.

Kẻ bị chết chính là gà, mà đám người đứng xem ở đây chính là khỉ.

Chém chết người nọ rồi, đám mặc đồ đen kéo thi thể của hắn, lôi thẳng vào bên trong bảo, lưu lại trên đường một đường máu đỏ tươi thẳng tắp.

Độc nhãn quái nhân nghiêng đầu, cười lạnh nhìn mấy trăm người, mở miệng nói:

- Có muốn biết thi thể của hắn ta bị vứt xuống đâu không?

Không một ai trả lời lão! Không phải do sợ, người đứng ở chỗ này có ai mà không giết người qua? Một kẻ không có liên quan gì tới mình chết đi, đám người này chẳng việc gì phải sợ. Chẳng qua kẻ mở miệng đáp lời đầu tiên sẽ biến thành cánh chim đầu đàn, lỡ như Độc nhãn quái nhân lại lấy đó làm cớ để chém chết thì đúng là xui xẻo.

Độc nhãn quái nhân lại nói:

- Có rất nhiều người đã ở Ô Long bảo một thời gian ngắn, chắc cũng đã nghe qua một câu như này: Còn không thành thật, sẽ ném ngươi vào Xà Quật để nuôi rắn!

- Không sai, trong Ô Long bảo có một chỗ khiến người ta sởn da gà, đó chính là Xà Quật.

Nói tới đây, ngay cả Độc nhãn quái nhân thậm chí cũng có chút không nhịn được mà run bắn cả người.

- Hắn ta sẽ bị ném vào Xà Quật, sau này nếu như có người cãi lệnh ta, xâm phạm quy củ Ô Long bảo, kết cục của kẻ đó cũng không khác là mấy, hơn nữa còn bị ném sống vào Xà Quật, cho vô số rắn độc từng miếng từng miếng rỉa thịt trên người, ngay cả nội tạng cũng không chừa một chút, bị đớp đến chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu!

Giọng nói đột nhiên bén nhọn, Độc nhãn quái nhân quát lên:

- Mỗi sáng sau này tập hợp ở trước cổng, kẻ đến trễ liền bị giết!

- Còn lúc này…

Độc nhãn quái nhân tiếp tục nói:

- Ta không biết các ngươi dùng cách gì, cũng không có gì hạn chế, mọi người phải chạy tới Diêm thành, sau đó vòng lại, vòng đi vòng lại năm vòng, chạy xong mới được ăn sáng! Nhân đây cũng nhắc thêm một câu, thời gian nửa canh giờ, tới trễ thì xem như xui xẻo. Cảnh cáo trước, nếu như có ai lười biếng thì đừng trách ta không khách khí.

Lời này vừa dứt, tất cả đều kinh hãi. Đường Phong tính trong lòng một chút, Diêm thành cách Ô Long bảo chừng ba mươi dặm, một vòng chính là sáu mươi dặm, năm vòng cũng chính là ba trăm dặm!

Hiện tại là giờ mão, cũng chính là sáu giờ sáng, chỉ còn cách giờ thìn có nửa canh giờ, thời gian ăn cơm cũng là nửa canh giờ, vậy hàm ý trong đó chính là mọi người phải trong một canh giờ chạy hết ba trăm dặm, sau đó ăn cơm!

Một canh giờ ba trăm dặm… Có thể sao? Đường Phong đoán đại khái hắn gian nan lắm mới làm được, nhưng trong số những người có mặt ở đây, có mấy người có thể có tốc độ được như mình?

- Hắc… Nhìn bộ dạng các ngươi chắc là không muốn ăn sáng rồi, tình nguyện đứng đây đến lúc hết giờ sao?

Độc nhãn quái nhân cười âm hiểm một tiếng, lại xoay người bỏ đi, không thèm để ý tới đám đệ tử này nữa.

Nghe xong, tất cả mọi người sực tỉnh, thì ra thí luyện đã chính thức bắt đầu rồi.

Một bóng người lanh lẹ vọt ra khỏi đám người, hướng về phía Diêm thành mà lao đi, chính là Không Dư Hận.

Có hắn dẫn đầu, những người khác cũng vội vàng thi triển thân pháp, một bên chửi mắng trong lòng, một bên chạy cật lực.

Bất đắc dĩ, Đường Phong cũng vội vàng sử ra một thân khí lực, lao ra ngoài như gió thoảng. Hắn không dùng toàn lực nhưng tốc độ này ở trong đoàn người cũng là hạng nhất rồi, đám người vừa chạy ra được một khoảng chỉ cảm thấy bên cạnh như có một luồng gió thổi qua, đã thấy hai bóng người vượt lên rất xa rồi.

Có người cả kinh thốt lên:

- Tốc độ đáng sợ, ai vậy?

Có người biết Đường Phong, đáp:

- Là cái kẻ đã từng giết một người khi trước đó, Đường Môn!

- Vậy sau hắn là ai vậy?

- Không nhận ra, nhưng chắc chắn cũng là cao thủ!

Có một người theo sát sau lưng Đường Phong, nhưng hắn không phải dựa vào tốc độ của mình, là hắn nương nhờ tốc độ của Đường Phong.

Chạy thẳng về phía trước một khoảng xa, Đường Phong cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù không có địch ý hay sát khí gì cả, nhưng cái đuôi sau lưng lại khiến cho hắn có chút khó chịu. Vốn là muốn không để ý tới, nhưng tăng tốc nhiều lần mà vẫn không thể bỏ rơi được đối phương, lòng hiếu kỳ nổi lên, bèn quay đầu nhìn lại, vừa nhìn liền không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Vẫn bám sát mông mình không phải là ai khác, mà là bóng dáng nhỏ bé của Cừu Thiên Biến, lúc này mặt mũi lão có chút nhăn nhó, thần sắc ngưng trọng, không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình, nhắm mắt bám theo phía sau Đường Phong, có đôi lúc bị bỏ rơi một quảng ngắn, nhưng trong thoáng chốc đã chạy tới lại.

Đường Phong dần giảm tốc độ, cười nói:

- Sao lại là ngươi? Ta còn tưởng có kẻ nào định ám toán ta nữa chứ.

Cừu Thiên Biến trong lúc cấp bách cũng đành phải bớt chút thời giờ, đáp:

- Ta chỉ có thể theo ngươi, cũng may không có nhìn lầm, tốc độ của ngươi hóa ra lại nhanh như vậy. Ta không thể mở miệng nói nhiều rồi, ta còn muốn giữ lại chút khí, còn phải chạy cho xong ba trăm dặm đường này nữa đó.

- Ừm.

Đường Phong gật đầu.

Bản thân Cừu Thiên Biến không có tốc độ như vậy, nhưng lão không ngừng điều chỉnh lực lượng cương tâm, chỉ cần còn thấy bóng ảnh mình, là lão có thể trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách với mình.

Trên bầu trời, vầng trăng tròn vằng vặc còn chưa lặn xuống, soi bóng người trên mặt đất mờ mờ. Huống chi, cho dù không có mặt trăng, chỉ cần chỗ nào có người thì chỗ đó có bóng, mắt thường không nhìn thấy được không có nghĩa là không có.

Phương pháp của Cừu Thiên Biến mặc dù rất hiệu quả, nhưng tiêu hao rất nhiều cương khí, bởi vì lão phải không ngừng sử dụng lực lượng cương tâm, Đường Phong cũng không dám chắc lão có thể hoàn thành hành trình ba trăm dặm được hay không, nhưng việc là do người làm, chỉ cần lão có thể kiên trì là có thể thành công.

Đường Phong cuối cùng cũng hiểu tại sao Ô Long bảo có thể giúp người ta đề cao thực lực, lần thí luyện đầu tiên này cũng chỉ là món khai vị mà thôi, thế mà cũng hành người như thế, vậy sau này sẽ còn có cái khảo nghiệm thuộc dạng khó khăn tới mức mất mạng hay không đây?

Dù chỉ là chạy bộ, nhưng cũng chạy suốt quãng đường ba trăm dặm a! Quá tiêu hao thể lực và cương khí rồi!

Một người nếu như luôn bị bức tới cực hạn, dĩ nhiên là có thể nâng cao thực lực.

-o0o-