Sắc mặt Hà Hương Ngưng hồng hồng, nhìn Đường Phong một cái, ngập ngừng nói:
- Ngươi… Môi của ngươi… tại sao rách?
Khuôn mặt Đường Phong lúng túng, không tự chủ được vội che miệng mình giải thích:
- Lúc ăn canh không cẩn thận cắn vào.
Hà Hương Ngưng nghi hoặc nhìn hắn, ăn canh và rách môi có quan hệ gì? Nếu cắn thì cắn phải lưỡi chứ. Hơn nữa, vết thương kia, còn nhìn thấy dấu răng, vị trí sâu như vậy, lẽ nào tự bản thân cắn? Chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, Hà Hương Ngưng sắc mặt cũng không tự nhiên lại, vội vàng nói:
- A, vậy không có chuyện gì rồi.
Nói xong vội vàng xoay ra ra cửa, bờ vai nhỏ khẽ lay động.
Chờ Hà Hương Ngưng sau khi đi, Đường Phong trì hoãn thở ra một hơi, trong lòng thật sự hận chết cô nàng kia, hết lần này tới lần khác cắn lên môi ngươi khác, cái này hay rồi, ai nhìn thấy cũng mơ màng đoán, phỏng chừng, bọn Cừu Thiên Biến cũng thấy, nhưng ngại mình nên không hỏi.
Bất quá may mắn bị tổn thương thân thể, không cần đi ra ngoài, nếu không còn mặt mũi nào nhìn ai?
Mấy ngày kế tiếp thời gian, Đường Phong một bên dưỡng thương một bên tu luyện Vô Thường Quyết, cương khí trong người lúc vận chuyển có thể đưa ra tu bổ thân thể, hơn nữa thuốc Bàng Dược Vương cấp cho cũng giúp thân thể khôi phục.
Hơn nữa, điều Đường Phong nghi hoặc chính là, đồ ăn dạo này rất tốt, trước đây đồ ăn Ô Long Bảo không tệ, nhưng so với hiện nay còn kém vài phần, hỏi nữ tử đưa cơm tới cho mình, là ai chiếu cố, nàng chỉ mỉm cười không nói, hỏi mãi nàng cũng chỉ ném bóng lưng xinh đẹp cho Đường Phong.
Như thế mấy lần sau, Đường Phong cũng lười hỏi, dù sao trong thức ăn cũng không có độc, được ăn ngon là được, mỗi ngày ăn no ngồi xuống tu luyện, tu luyện xong lại ăn, thật sự mệt mỏi liền ngủ một giấc.
Hà Hương Ngưng hay tới giúp Đường Phong dọn dẹp phòng, ánh mắt nhìn mình có điểm là lạ, Đường Phong không phải ngốc, sao có thể không hiểu tâm tư đối phương.
Hai nữ nhân của Ô Long Bảo, một Hà Hương Ngưng đối tốt với mình không thể tốt hơn, một nha hoàn của Bảo chủ đối với mình tệ không thể tệ hơn, đối lập quá sức, một bên là trời, một bên là đất, để cho Đường Phong có cảm giác nếm đủ mùi lạnh ấm nhân gian.
Nhưng là… Lúc ở Diêm thành mình chỉ giúp nàng ta một phen, có cần thiết phải cảm tạ ân đức thế không?
Nữ nhân thật là kỳ quái, vừa kiên cường, lại cũng dễ cảm động, Vào thời điểm nàng gặp khó khăn, chỉ cần là một người đàn ông vì mình báo thù, chỉ cần nam nhân này tuổi thích hợp, không phải là trẻ con hoặc ông già, như thế đối với nữ nhân sẽ sinh ra tình cảm kỳ quái với nam nhân, sự cao thượng của nam nhân kia không thể nào thay đổi trong lòng nàng.
Hà Hương Ngưng hiện tại chính là như vậy, chẳng qua là Đường Phong không hiểu nữ nhân thôi.
Tiếp xúc vài ngày, Hà Hương Ngưng cũng bắt đầu ít câu nệ, chỉ có điều rất ít khi dám nhìn Đường Phong, lúc mắt hai người vô tình nhìn nhau sẽ thấy mắt nàng ngập nước. Nhìn lúc Đường Phong làm việc, nữ nhân này tuy không nói, nhưng rất mặt hiện lên rõ sự hạnh phúc.
Tiếp tục nữa không biết sẽ thành chuyện gì, Đường Phong nghĩ nói cho nàng biết trong lòng mình có người ròi, nhưng lại không biết mở miệng sao, nói thẳng không phải quá đả kích người ta sao. Huống chi, đối phương cũng không có biểu hiện tâm ý, mình làm vậy thật không nể mặt cho người quá.
Vốn là kẻ giết người không ghê tay, sát phạt quyết đoán nhưng Đường Phong đối với nữ nhân lại gặp rắc rối, điều đó khiến hắn không khỏi thở dài, khó trách người ta thường nói nữ sắc ôn nhu chính là mồ chôn bậc anh hào.
Vẻ dịu dàng của nữ nhân đúng là khắc tinh trời sinh của nam nhân.
Trái ngược với cuộc sống nhàn nhã của Đường Phong, giờ đây, thời gian đối với bảo chủ Ô Long Bảo Phi Tiểu Nhã kéo dài đằng đẵng, một ngày tựa hồ cả năm trời.
Kể từ ngày chạy khỏi phòng Đường Phong, tâm thần nàng không yên ổn, thường xuyên ngồi một mình bên chiếc bàn, hai tay chống cằm, nhìn về phía trước, lặng im, vẻ mặt lúc vui lúc buồn, đôi khi giận hờn vô cớ, làm cho đám thị nữ bên cạnh ngày ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
Hơn nữa, đám thị nữ còn thấy, bảo chủ đại nhân không biết từ khi nào đã làm một bộ y phục nam nhân, giặt giũ sạch sẽ rồi đặt trang sức lên trên, khi nào tâm tình nàng thoải mái đều chăm chú ngắm nhìn y phục này, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt chan chứa ý xuân, ngược lại nếu nàng bực bội thì liền quăng xuống đất, vừa liên tục dẫm đạp lên nó, vừa liên miệng mắng chửi.
Sau khi nguôi giận, nàng lại luôn đau lòng, nhặt y phục lên, sắc mặt quấn quýt, đem đi giặt sạch. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Chẳng được bao lâu, bộ y phục kia đã rách tan nát, nhưng bảo chủ đại nhân vẫn xem nó như bảo bối, khư khư giữ lấy, tự mình nâng niu, không cho đám thị nữ đụng vào.
Mấy thị nữ sau mấy ngày quan sát, ngẫm thêm sự đổi tính thất thường của bảo chủ đại nhân một tháng qua liền rút ra một kết luận kinh người: “Bảo chủ đại nhân đang … tư xuân!”
Mỗi nữ nhân đều trải qua điều này, chỉ có điều, hình như hơi chậm đối với trường hợp của bảo chủ đại nhân, trong khi các thiếu nữ khác đang ôm ấp hình bóng người tình trong mộng thì bảo chủ đại nhân lại đang khổ luyện công pháp. Trong khi các nữ nhân khác đang cùng người yêu tình tự dưới trăng thì bảo chỉ đại nhân cũng vẫn đang khổ luyện công pháp. Đến giờ tuy đã là một cao thủ thiên cấp hàng đầu nhưng trái tim vẫn vô chủ. Mà nay, trái tim kia dường như đã vương vấn một hình bóng nam nhân.
Theo biểu hiện của bảo chủ đại nhân hiện tại mà đoán, gã đã làm cho nàng động tình hẳn chưa hoàn toàn chinh phục được nàng, chẳng qua là khiến nàng vừa yêu vừa hận, nếu không bộ y phục kia sẽ không bị hành hạ thê thẳm vậy rồi.
Nhưng mà… rốt cục nam nhân nào để làm cho bảo chủ đại nhân trở nên như vậy? Bọn thị nữ thật sự tò mò, rất muốn hỏi rõ mà không dám.
Thời gian thấp thoát trôi qua, ngày mai đã là thời điểm thí luyện của đệ tử Ô Long Bảo, dường như mọi người đều hoặc là mong chờ hoặc là hồi hộp. Bởi vì đối với các môn phái hay tông môn khác, cái gọi là thí luyện chẳng qua chỉ là thời cơ để gia tăng thực lực hoặc là chọn ra đệ tử tinh anh, cho dù sơ xuất thì cùng lắm chỉ bị thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Ô Long Bảo lại khác, nơi này chính là thiên đường của sát thủ, là vườn ươm sát thủ của cả đế quốc Lý Đường. Muốn trở thành một sát thủ ưu tú thì phải xác định tinh thần sẵn sàng bỏ mạng bất cứ lúc nào. Cho nên thí luyện tại đây hung hiểm hơn những nơi khác vạn lần, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có thể mất mạng.
Mỗi năm đều có mấy trăm đệ tử Ô Long Bảo tham gia thí luyện nhưng số người vượt qua được chỉ là mấy chục. Thoát khỏi tầng tầng lớp lớp nguy hiểm chết người, những người sống sót này đúng là tinh anh trong tinh anh, có thể trọng dụng.
Phi Tiểu Nhã ở trong phòng mình lưỡng lự nửa ngày, cảm thấy tâm thần không yên.
Mấy ngày nay đều như vậy nhưng hôm nay cảm giác mãnh liệt bội phần.
Mấy ngày qua, đêm nàng ngủ không ngon giấc, vừa nhắm mặt lại đã hiện ra gương mặt một nam nhân, hơn thế còn tiến sát đến bờ môi mình, chẳng thể nào ngủ được, toàn phải dùng đến công lực để thúc ép mình vào giấc mộng.
-o0o-
Nhưng cho dù là ngủ thiếp đi, trong mộng cũng là những hình ảnh nàng cùng hắn e ấp. Thậm chí nàng còn cảm thấy mình nhiễm phải ma chướng rồi. Vốn là cao thủ thiên giai, dĩ nhiên nàng biết đấy là một loại tâm bệnh, nếu không diệt trừ được tâm bệnh này, về sau nguy hiểm vô cùng.
Làm sao để diệt trừ tâm bệnh? Chỉ có cách là chặt đứt tâm ma!
Đúng vậy, mình còn thù lớn chưa trả được, mình không thể để chuyện nữ nhi tình trường làm ảnh hưởng, ngoài ra, gã nam nhân kia chẳng qua chỉ mới ở cảnh giới Huyền giai, so với mình khác xa một trời một vực, sao thể ở bên nhau? Hơn thế, đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình, rốt cục trong lòng hắn nghĩ gì thì mình cũng không chắc lắm.
Phi Tiểu Nhã muốn chặt đứt tâm ma của mình nhưng lại không đành lòng. Cách chặt đứt tâm ma cũng đơn giản, giết chết nó, đồng nghĩ với giết chết gã nam nhân Đường Môn kia!
Phi Tiểu Nhã nhiều lần tự nhủ không được vọng động, cũng không có cách nào kiềm chế ma chướng trong tâm trí. Nhân dịp còn chưa vướng sâu tình cảm, đi giết béng hắn. xong rồi tâm ma của mình sẽ được giải trừ, phiền não sẽ tiêu tan.
Nghĩ đoạn, Phi Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu, đem món y phục đã rách nát đưa lên mặt, nước mắt nàng từ từ đẫm ướt cả bộ y phục.
Ngươi là người đầu tiên lọt vào mắt xanh của bổn bảo chủ! Nhưng thực lực của ngươi yếu kém quá!
Cho nên ngươi sẽ phải chết, để không làm trở ngại cho ta, nếu như ngươi đạt cấp thiên giai, có lẽ còn lưu lại tính mạng, bởi vì thực lực của một thiên giai có chút tác dụng trong việc báo thù.
Hồi lâu sau, Phi Tiểu Nhã ngẩng đầu lên, những nét bàng hoàng cùng mê man đã biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết. Đặt bộ y phục xuống bàn, sắc mặt lạnh tựa băng xoay người đi ra ngoài. Quyết ý này khó khăn lắm mới có được, Phi Tiểu Nhã cảm thấy không chuyện gì có thể thay đổi ý định của mình nữa.
Bởi vì ngày mai đã là hạn thí luyện nên các đệ tử vào Ô Long Bảo năm nay đều ngồi trong phòng tĩnh tâm tu luyện, gắng giữ được trạng thái hoàn hảo nhất có thể. Dọc đường đi, Phi Tiểu Nhã cảm thấy rất vắng vẻ.
Còn hơn mười trượng nữa là chỗ ở của gã gọi là Đường Môn kia, càng tới gần, Phi Tiểu Nhã càng cảm thấy bước chân mình nặng nề, thậm chí là khó cất bước, nàng cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ, coi Đường Phong như một chướng ngại vật trên con đường báo thù của mình, thế mới ổn được, nếu đã là chướng ngại vật thì phải hoàn toàn tiêu diệt.
Đến cửa phòng của Đường Phong, Phi Tiểu Nhã hít một hơi thật sau, trong nháy mắt, sắc mặt lạnh lẽo tự băng sương, trong đầu nàng không ngừng tính toán đến những khả năng chút nữa có thể xảy ra. Mở cửa ra, đánh thẳng một chưởng lên đầu gã kia là xong, đơn giản mà giải quyết gọn gàng sự tình.
Ừ, cứ làm như thế đi. Nhưng Phi Tiểu Nhã chưa kịp làm gì, đột nhiên bên trong đã truyền đến giọng nói của Đường Phong, giọng nói mà đã làm mình thổn thức, Phi Tiểu Nhã khựng người lại.
Hắn không phải là lẩm bẩm một mình mà là đang nói chuyện với một người khác. Phi Tiểu Nhã nhướng mày, làm sao lúc này bên trong phòng Đường Phong còn có người khác nhỉ?
Bên trong, Đường Phong không hề hay biết bị bảo chủ vui giận bất thường kia đang một lần nữa quyết tâm giết hắn, cũng không biết đại nạn đang cận kề, hắn vẫn ngồi trên giường, băng quấn trên đầu đã tháo xuống, ngoại thương trên người căn bản đã đỡ hơn, chỉ có điều thân thể vẫn còn yếu đuối.
Hà Hương Ngưng mới tới giúp Đường Phong thay y phục cũng như giặt giũ sạch sẽ, dọn dẹp phòng ốc. Xong xuôi, nàng còn chưa đi ngay mà ngồi xuống nói chuyện với Đường Phong.
- Sao ngươi lại mong muốn trở nên cường đại hơn nữa?
Điều này khiến Đường Phong thực sự tò mò, dựa vào những gì mình biết, Hà Hương Ngưng nhất định mong muốn báo thù. Chỉ có thể thật mạnh mới có khả năng báo thù. Nhưng đó lại là một gánh nặng quá lớn đối với một nữ nhân. Mỗi lần thấy ánh mắt khát khao báo thù, Đường Phong cũng cảm thấy một chút đồng cảm.
Hà Hương Ngưng ngồi trên giường, thần sắc biến đổi, trở nên thống khổ vạn lần, thân hình run rẩy, cứ như bộ dạng của người đang gặp ác mộng.
- Không muốn nói thì thôi, ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Đường Phong thở dài một tiếng. Trong thế giới khắc nghiệt, thật giả lẫn lộn này, ân cừu là thế nào đây?
Hà Ngưng Hương nhè nhẹ lắc đầu nói:
- Ta muốn báo thù cho phụ mẫu và đệ đệ. Kẻ kia đã hạ sát cả nhà ta ngay trước mặt ta rồi tàn nhẫn đến mức chặt chém thi hài phụ thân, máu của cha mẹ và đệ đệ thấm đẫm thân thể ta. Hắn không hề xuống tay với ta, cố tình lưu lại mạng sống, thách thức ta tìm hắn báo thù!
- Kẻ đó là ai? Ngươi biết tên hắn không.
Đường Phong nhướng mày, thầm nghĩ, gã này đúng là biến thái. Giết người phải diệt trừ tận gốc, nhưng hắn lại cố ý giữ lại mạng sống Hà Hương Ngưng để nàng báo thù, kẻ có tâm lý bình thường thì đâu có vậy.
- Nếu hắn không nói thì ta cũng không biết.
Hà Hương Ngưng gật đầu, ánh mặt tràn ngập hận ý.
- Sát thủ số sáu của Đại Tuyết Lâu – Phụng Kinh Thanh! Hắn nói với ta, nếu muốn tìm hắn báo thù thì hãy đến Ô Long Bảo học nghệ, nơi này có thể khiến ta trở nên cường đại hơn.
- Đó là lý do ngươi tới đây?
Đường Phong khẽ than thở, lần trước gặp Hà Hương Ngưng ở Diêm Thành, Đường Phong cũng hiểu một chút tình cảnh của nàng, nhưng không ngờ ẩn chứa đằng sau còn nhiều chuyện uẩn khúc như vậy. Chẳng trách nàng bằng mọi cách vào được Ô Long Bảo, nếu lúc đó không vượt qua được vòng khảo nghiệm, dù có được làm đệ tử cấp thấp của Địa Tuyết Cung thì cũng muôn phần khổ đau. Lấy tâm lý muốn báo thù mãnh liệt của Hà Hương Ngưng mà nói, chạm trán kẻ thù là Phụng Kinh Thanh kia mà không thể nào giết hắn, thật là một cực hình.
Chỉ có tới Ô Long Bảo, sau khi đủ thực lực thì đi tìm Phụng Kinh Thanh báo thù, đó mới là thượng sách.
- Ừ.
Hà Hương Ngưng gật đầu, ngẩng nhìn Đường Phong tò mò hỏi:
- Còn ngươi vì sao lại đến đây? Chẳng lẽ thực sẽ là bị người ta lừa gạt đưa tới?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Lúc đầu là bị lừa tới. Nhưng nguyên nhân thực sự là….
Đường Phong dừng lại một chút, nhìn thẳng Hà Hương Ngưng nói:
- …là vì một nữ nhân!
Đang không biết nói thế nào về chuyện tình cảm của mình với Hà Hương Ngưng, giờ lựa theo chuyện này nói với nàng sẽ tránh cho nàng khỏi tự ái.
Bên ngoài phòng, Phi Tiểu Nhã nghe chuyện một lúc, ngay khi trong phòng Đường Phong vọng ra giọng nói của Hà Hương Ngưng, trong lòng bảo chủ đại nhân đột nhiên nổi lên một cảm giác khó tả, đau khổ dấm dứt, một chút khó thở, trong miệng chua loét, làm cho nàng vốn đang bình tĩnh lại trở thành vô cùng phẫn nộ.
Gã tiểu dâm tặc này quả nhiên đánh chết cũng không chừa, trong khi người khác đang cố gắng tu luyện để chuẩn bị cho thí luyện ngày mai thì hắn ngược lại đang ngồi nói chuyện phiếm với nữ nhân trong phòng, thật là chém chết cũng không hết tội. Tự tay giết hắn hôm nay cũng không coi là vô cớ giết người. Tiểu dâm tặc này vốn được trời cho gương mặt tuấn tú, nụ cười mê người, nếu thi triển thủ đoạn câu dẫn nữ nhân, đoán chừng không thiếu nữ nào không mê đắm, ngay cả chính bản thân mình cũng bị hắn làm cho thất điên bát đảo, huống hồ là người khác.
-o0o-