Vô Thường

Chương 182: Đã như vậy còn muốn lập đền thờ (thượng)




nữ nhân kia kéo tay Đường Phong, ném ra mị nhãn, đưa ngọn núi cao vút áp chặt vào cánh tay của Đường Phong, mở miệng nói:

- Thời gian không còn sớm. ta đưa các ngươi vào trước.

Đường Phong gật đầu:

- Vậy thì tốt!

Dưới sự chỉ dẫn của nữ nhân này, mấy người theo dòng người đi vào Túy Xuân Lâu, vào đại môn, rẽ qua một chỗ ngoặc thì đại sảnh đã xuất hiện ngay trước mặt.

Túy Xuân Lâu cũng chiếm diện tích khá lớn, dài khoảng hai mươi trượng, rộng cũng hơn mười trượng. ở giừa của đại sảnh có một cái đài cao, bên trên trải một lớp thảm mềm mại màu đỏ thẫm.

Tất cả bàn ghế đều được đóng từ hồng đàn mộc, từng cái lần lượt được đặt ở giữa đại sảnh, trên bàn bày đủ loại trái cây và điểm tâm. Trong đại sảnh còn thoang thoảng mùi đàn hương.

Trên hành lang lầu hai cũng chia thành nhiều gian phòng khá trang nhã, đều quay về phía đại sảnh, ngồi ở trên là có thể quan sát cả đại sảnh, nơi này chẳng những có lầu hai, còn có lầu ba, cách bố trí của hai tầng hoàn toàn giống nhau.

Lúc đám người Đường Phong tiến vào, trong đại sảnh đã kín người hết chỗ rồi. những người đó tụ thành từng nhóm năm ba người nhỏ giọng thảo luận điều gì đó với nhau. Lỗ tai Đường Phong giật giật nghe thấy những người đó đúng là đang khen ngợi Thi Thi cô nương.

những người này hầu hết đều là những người tuấn kiệt trẻ tuổi trong Tĩnh An thành, nhưng cũng không thiếu những lão già. Đường Phong nhìn xong liền ngạc nhiên một hồi, tự hỏi những lão già này tuổi không nhỏ nữa mà còn có tâm tư tới kỹ viện thế này, không biết có làm ăn gì được không nữa.

nữ nhân này biết thân phận của Vu Trung. người hắn ta mang tới tự nhiên không thể ngồi dưới đại sảnh rồi, cho nên đã dẫn đám người Đường Phong tới một gian phòng khá trang nhã trên lầu hai.

Sau khi an bài xong xuôi cho mọi người, nữ nhân chân thành nói:

- Vu tiên sinh, bây giờ các ngươi có muốn tìm mấy tỷ muội tới ngồi cùng hay không? cũng có thể bớt thời gian chờ đợi.

Vu Trung quay đầu nhìn Đường Phong một chút, cười nói:

- Vậy phải hỏi ý tứ vị bằng hữu của ta rồi.

Đường Phong cười lớn, nói:

- Nếu tỷ tỷ đã đáp ứng lời mời của tiểu đệ đây thì tiểu đệ sao có thể tìm những nữ nhân khác được, nếu không thì chẳng phải là tỷ tỷ sẽ trách ta không giữ lời hứa sao?

nữ nhân kia liền cười khanh khách:

- không ngờ tiểu ca cũng là người thủ tín.

Lại thở dài một tiếng, nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không tranh giành tình nhân với người khác, có câu nói vừa rồi của ngươi là đủ rồi.

- Vị bằng hữu của ta chính là người như vậy.

Vu Trung mở miệng nói thay cho Đường Phong .

- Cho nên không cần tìm người khác tới đây làm gì, chỉ cần cho chúng ta một bàn tiệc rượu lấy thêm chút trái cây và vài món điểm tâm ngọt là được.

- Được, xin các vị chờ một chút!

nữ nhân ngọt ngào đáp lại một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa

Trước đó còn e thẹn nhìn Đường Phong vài lần.

Ngoài Đường Phong đắc ý mội hồi. Nãy giờ hắn một mình quyết định mọi việc nhưng Tiếu thúc lại không có ý phản đối, hắn cũng không có bất kỳ ý nghĩ tìm nữ nhân nào cả.

nghĩ lại, Tiếu thúc hiện tại chẳng những có vợ còn có con gái nhỏ, đoán chừng cũng chỉ ba hoa vậy thôi, chứ muốn hắn làm chuyện có lỗi với Tứ Nương thì hắn cũng không làm được.

Sau khi nữ nhân kia đi khỏi, Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích cùng nở nụ cười.

Tiếu thúc nói:

- Phong thiếu gia, ngươi thế này là lừa gạt tình cảm của người khác đó! So với chọc ghẹo người ta còn ác liệt hơn kia.

Đường Phong lau mồ hôi nói:

- không còn cách nào khác, giả vờ một chút thì có sao đâu. hơn nữa, nàng thấy thiếu gia ta thuận mắt, chẳng qua là vì ta lớn lên không tệ. Ta dám cam đoan, nếu vừa này là Tiếu thúc ngươi nói những lời đó cùng nàng ta, nàng ta khẳng định cũng sẽ phản ứng như vậy, bất quá rốt cuộc là trong lòng nguyện ý hay tính toán thì chỉ có mỗi mình nàng ta biết mà thôi.

Đoạn Thất Xích gật đầu nói:

- Phong thiếu gia nói rất có đạo lý, nàng ta ở trên giường lộ ra vẻ phóng đãng, nếu như vậy không phải là lừa gạt chúng ta, lừa gạt những nam nhân khác, lẽ nào là nàng ta thật sự sung sướng như vậy à? Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống chính là một vở kịch, bọn họ không lúc nào mà không diễn tuồng cả..

không lâu sau, các loại mỹ vị thức ăn cùng rượu đã được đưa lên, còn có mâm trái cây và các món điểm tâm tinh xảo vô cùng.

nữ nhân nũng nịu nói:

- Xin các vị từ từ dùng, ta còn phải đi xuống chào hỏi các khách nhân khác, mỗi ngày đến lúc này, các cô nương trong Túy Xuân Lâu đều rất bận rộn.

- Đi đi.

Vu Trung phẩy tay nói.

Đợi sau khi nàng rời đi, Đường Phong quay đầu nhìn đại sảnh vô cùng náo nhiệt phía dưới, mở miệng nói:

- Ngay cả mấy chân sai vặt cũng có dấu vết đã tu luyện quá, Túy Xuân Lâu xem ra chắc chắn là do Lưu Vân tông mở.

Thang Phi Tiếu nhấp một ngụm rượu, nói:

- Phong thiếu gia, đây chỉ những gì trước mắt thôi, còn rất nhiều cao thủ ẩn nấp trong Túy Xuân Lâu mà ngươi không nhìn thấy.

Đường Phong hiện tại bất quá chỉ là Huyền giai hạ phẩm, cả Túy Xuân Lâu đỏng người như vậy, không thiếu người tu luyện tồn tại, lấy cảm giác hiện tại của hắn tự nhiên không cách nào cảm nhận rõ ràng được tất cả, nhưng mà hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đều là cao thủ đẳng cấp Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, thậm chí không cần dùng mắt thường để nhìn, chỉ cần khẽ cảm ứng là hoàn toàn có thể đem hết thảy nắm trong lòng bàn tay.

- Có bao nhiêu người?

Đường Phong mở miệng hỏi.

- Khoảng ba bốn mươi người tu luyện trong đó có ba địa giai.

Thang Phi Tiếu đáp,

Đường Phong nghe vậy thì nhướng mày:

- Ba Địa giai? Nơi này làm sao lại xuất hiện ba Địa giai cao thủ?

Bất quá chỉ là một kỹ viện, cho dù Lưu Vân tông có coi trọng thế nào đi nữa, cũng không tới mức phái ba Địa giai cao thủ đến nơi này chứ? Hoặc là mục đích của bọn họ vốn cũng không phải để bảo vệ nơi này?

Vu Trung không khỏi cảm khái một tiếng:

- Khó trách bọn họ không sợ ta chèn ép, hóa ra nơi này có ba Địa giai cao thủ ẩn nấp.

Mạng lưới tình báo của Vu Trung hiện tại đủ để bao phủ cả Tĩnh An thành, bất kể là việc lớn hay việc nhỏ, chỉ cần hắn muốn biết đều có thể biết, nhưng duy chỉ có đối với Túy Xuân Lâu thì không có biện pháp nào. Nếu có cao thủ thì hắn cũng không cách nào dò la rõ ràng được.

Đường Phong trầm ngâm chốc lát nói:

- Hôm nay thiếu gia ta tới là để đập tiệm, mọi người có ý kiến gì không, chúng ta không thể trực tiếp phá hủy Túy Xuân Lâu như vậy, làm vậy thì hơi thiếu đạo đức rồi.

Đoạn Thất Xích ở bên cạnh cười khẽ một tiếng:

- Phong thiếu gia ngươi đây chính là vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn được lập đền thờ!

Đường Phong cười mỉa một tiếng:

- Dù sao cũng là đạo lý ai ở trên cao thì có quyền thôi.

Thang Phi Tiếu nói:

- cũng không có gì khó. Nếu bọn họ có nhiều cao thủ ẩn nấp như vậy thì chúng ta chỉ cần khiến bọn họ nổi giận là được rồi, tới lúc đó bọn họ xuất thủ trước thì không trách chúng ta đánh trả được rồi, ở thời điểm đánh trả lỡ tay hủy một cái kỹ viện cũng là chuyện bình thường chứ sao.

Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu cười hỏi:

- Tiếu thúc có biện pháp?

- Khiêu khích thôi mà, ai mà không làm được! những chuyện như cố ý bới móc thì ta và lão Đoạn cũng làm nhiều rồi. chỉ cần da mặt dày một chút, đem trắng đổi thành đen là được.

Thang Phi Tiếu cười hắc hắc một tiếng.

Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?83622-Huyen-Ao-Vo-Thuong-TG-Mac-Mac-C-234&page=45#ixzz25rPmCf00

- Hơn nữa, không phải chỉ lát nữa thì Thi Thi cô nương kia sẽ đi ra sao? Thân là đầu bài của Túy Xuân Lâu, ngươi nói xem, nếu chúng ta hung hăng vù nhục nàng một phen thì còn sợ đối phương không tức giận sao? Đối phương vừa tức giận thì sẽ có sinh sự, bọn họ nhất định phải lộ diện xử lí chúng ta, thế này thì có thể đánh trả rồi.

Đường Phong lập tức mở miệng nói:

- Chuyện này phải nhờ tới Tiếu thúc thôi! Thiếu gia ta chỉ ngồi đây xem náo nhiệt thôi

Thang Phi Tiếu sửng sốt, cười khổ nói:

- Phong thiếu gia ngươi đã sớm có chủ ý này rồi phải không? Chỉ chờ lão Thang ta mở miệng thôi chứ gì.

Đường Phong ha ha cười khan một tiếng:

- Ta chỉ là tay mơ mà thôi, tốt nhất là nên học tập kinh nghiêm của hai vị tiền bối các ngươi, chuyện này nhất định là sở trường của hai người các ngươi.

Thang Phi Tiếu nhất thời buồn bực không thôi:

- Cái này mà còn chia ra tiền bối với tay mơ sao!

Mấy người vừa cười vừa nói hồi lâu, chợt nghe một thanh âm trậm rãi truyền tới, tiếng người huyên náo trong đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại, không biết người nào kích động hô lên một tiếng:

- Thi Thi cô nương ra rồi.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn lên ngay giữa đài cao.

chỉ thấy từ trên đài cao, mười mấy người mặc cung trang rực rỡ từ từ đi tới, trang phục giống như những thiếu nữ thanh tú như con gái nhà lành, khiến mọi người không có tâm tư bậy bạ, trên mặt mỗi người các nàng đều treo một mạt cười mỉm thản nhiên.

Một nữ nhân mặc quần áo đỏ tươi từ sau bước ra, giống như những ngôi sao vây quanh một vầng trăng từ từ bước tới đài cao. Mặt của nàng bị một tấm lụa đen che kín, chỉ lộ ra nửa sống mũi cùng đôi mắt.

Mọi người nam nhân xung quanh đều nhìn nàng, đám người Đường Phong cũng không ngoại lệ.

Ngay lúc Đường Phong nhìn thấy cặp mắt của nàng ta, trái tim bỗng nhiên đập mạnh. Vu Trung nói không sai, đôi mắt này rất đẹp. bất kỳ từ ngữ hoa lệ, trau chuốt nào cũng không đủ để hình dung đôi mắt không thuộc về nhân gian này, đôi mắt này giống như một ngôi sao sáng lấp lánh, cứ như một cái xoáy nước thật lớn, hút tất cả vào bên trong, làm cho không ai có thể kềm chế được.

Mặc dù chưa nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nàng, nhưng có đôi mắt linh động như không thuộc về chốn nhân gian khói lửa thế này thì tư chất tuyệt đối không thể kém được.

Đường Phong đã nhìn thấy qua không ít mỹ nữ, cả Thiên Tú mỹ nữ tầng tầng lớp lớp, nhưng không ai có được nhãn tình như vị Thi Thi cô nương ở trước mặt được, bất luận là ai, ngay lúc nhìn thấy ánh mắt của nàng cũng sẽ có một loại cảm giác tự ti mặc cảm.

Trong suốt, đẹp đẽ, quyến rũ, thẹn thùng, đôi mắt này từng thời khắc khác nhau nhìn lại sẽ cho người khác có những cảm giác bất đồng.

Thang Phi Tiếu đầu tiên là sửng sốt một chút ngay sau đó quay đầu nhìn Đoạn Thất Xích. Đoạn thúc sắc mặt ngưng trọng vô cùng, gắt gao nhìn vào Thi Thi, ánh mắt cũng không chớp một cái, dùng sức cảm nhận khí tức trên người nàng.

- lão Đoạn

Thang Phi Tiếu thấp giọng hỏi,

- Ngươi cảm giác được gì sao?

Đoạn Thất Xích trầm giọng nói:

- Rất quỷ dị! Nàng ta không hề có dấu hiệu nào cho thấy đã từng tu luyện, trên người cũng không có cương khí dao động. Nhưng đôi mắt này.... không phải thứ mà người bình thường có thể có được.

- Không sai.

Thang Phi Tiếu gật đầu:

- Hoặc là thực lực của nàng cao hơn chúng ta, hoặc là nàng tu luyện bí pháp ẩn giấu thực lực gì đó, nhưng cũng không có bí pháp nào có thể ẩn giấu sạch sẽ toàn bộ thực lực như vậy được. Thi Thi cô nương này thoạt nhìn thì giống như người bình thường, nhưng hẳn không phải là người bình thường.

Linh Khiếp Nhan thực lực cao hơn bọn họ, bọn họ còn có thể hiểu được là vì con bé tới từ trong núi, nhưng trước cô bé trước mặt này mới mười mấy tuổi làm sao có thể lợi hại hơn bọn họ? Cao thủ cũng không phải là củ cải.

Thời điểm hai người nói chuyện, trong đại sảnh đã có vô số tiếng thở dốc kích động của vô số nam nhân truyền tới, cả đám bọn họ căn bản không thể dời ánh mắt khỏi Thi Thi chút nào.

ngay cả Địa giai cao thủ như Vu Trung cũng chỉ có thể nhìn Thi Thi cô nương một cái rồi cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình. Hắn sợ mình bị mê hoặc bởi cặp mắt kia.

Vu Trung cùng đám người Đường Phong không có bị mê hoặc nhưng nam nhân trong Túy Xuân Lâu đã bị mê hoặc gần hết rồi.

Hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân! Cho tới giờ khắc này, Đường Phong mới thật sự cảm nhận được hàm nghĩa của hai câu trên. Nếu là nói Bạch Tiểu Lại và Mạc Lưu Tô có vẻ đẹp thùy mị, chính là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành thì Thi Thi cô nương trước mặt chính trước mắt chính là họa thủy mỹ nhân. Nàng ta không có loại sức quyến rũ như hai người kia mà là một loại quyến rũ khác, loại quyến rũ này, ngay cả lúc Tần Tứ Nương cố ý làm nũng cũng còn kém, giống như là một loại khí chất trời sinh vậy.

Sau khi nàng đi ra, đầu tiên là chân thành hành lễ với mọi người, sau đó từ từ ngồi xuống, bên cạnh có một người mang lên tới một cây cổ cầm sắc thái cổ xưa, Thi Thi cô nương lay động các ngón tay ngọc. Tiếng đàn uyển chuyển, liên miên không dứt từ từ vang lên, dần dần khuếch tán ra bốn phía như thủy triều, thỉnh thoảng thì chậm rãi như dòng suối róc rách, khi lại gấp gáp như thác đổ, lúc lại thanh thúy như châu rơi khay ngọc, thỉnh thoảng lường lự như lời thủ thỉ bên tai.

Tiếng đàn giống như muốn nói rõ cảm xúc trong nội tâm của Thi Thi cô nương, để cho tất cả mọi người đều đắm chìm vào trong đó.

Thời điểm Thi Thi khảy đàn, những thiếu nữ mặc cung trang rực rỡ kia cũng bắt đầu nhảy múa, giống như một đám hồ điệp xinh đẹp không ngừng lượn quanh nàng, đẹp không sao tả xiết, khiến cho người ta chỉ muốn ngoái nhìn..

Khi khúc nhạc kết thúc, toàn trường tĩnh lặng. ngay cả hai người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn cũng vẫn còn cảm thấy dư âm văng vẳng bên tai đừng nói là những người khác.

Đường Phong cười khổ một tiếng, chép miệng nói:

- Quả nhiên danh bất hư truyền, vị Thi Thi cô nương này đúng là tài sắc song tuyệt, khó trách lại được nhiều người theo đuổi như vậy.

Lúc trước gặp thấy Túy Xuân Lâu náo nhiệt như vậy Đường Phong còn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng hiện tại sau khi thấy được năng lực Thi Thi, Đường Phong có thể hiểu được tâm trạng của những nam nhân kia.

- Hay!

không biết là người nào đột nhiên hô lên một tiếng bao hàm cả chân tình và vui mừng, sau một khắc, tiếng hoan hô vang lên như thủy triều.

- Hay... Khụ, khụ khụ...

Một thanh âm già nua cũng kêu lớn, bất quá ngay sau đó hắn liền ho lên không dứt.

Đường Phong theo thanh âm cúi đầu nhìn lại thì thấy một lão già đang ho đến đỏ mặt, đứng nghiêng ngả như một cây sắp ngã xuống đất. Mấy người hầu bên cạnh ông ta cuống quít đưa tay đỡ lấy, kinh hô:

- lão gia, lão gia người làm sao vậy?

lão già vỗ vỗ bộ ngực, hữu khí vô lực nói:

- không được... Ta đau sốc hông rồi...

- Mau đưa lão gia trở về.

Một người hầu kinh hoảng kêu kêu.

lão già liền quả quyết cự tuyệt:

- Ai dám... Ai dám đưa ta trở về, ta cắt đứt... chân chó của hắn! Ta muốn ở lại...

Đường Phong không nhịn được liếc mắt nhìn ,thầm nghĩ lão già này tưởng chừng già lắm rồi hiện tại coi lại nhiều lắm cũng khoảng bốn mươi tuổi mà thôi.

Một nốt nhạc đệm này tự nhiên không thể khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý, Thi Thi cô nương nhanh chóng hướng đôi mắt đẹp xuống dưới khẽ gật đầu.

Đoạn Thất Xích nhắc nhở:

- lão Thang, đến lượt ngươi ra rồi.

Thang Phi Tiếu sửng sốt. mở miệng nói:

- Chết thật, thiếu chút nữa ta quên mất.

Vừa nói xong liền tiến lên vỗ bàn. Dùng một chiêu đánh lên bàn gây ra một tiếng vang thật lớn, ngay cả cái bàn cũng bị đánh thủng một lổ.