Ba một tiếng vang vọng, Hà Hương Ngưng bị đánh văng đi, thân thể mềm mại nặng nề ngã xuống dưới đất, không khỏi kêu thảm một tiếng.
- Ta xxx!
Trong nháy mắt Đường Phong sôi máu bốc lên đầu, cái cổ nổi gân xanh, hai mắt đỏ dậm, thân hình chợt lóe liền xông ra ngoài.
Cho dù biết rõ xông tới là chịu chết, hắn cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn nữ nhân của chính mình bị người khác đánh!
- Tới tốt!
Trước mắt Chiến Cuồng sáng ngời, hắn chỉ biết Đường Phong thiếu kiên nhẫn, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của người dùng tình. Tại thời điểm Đường Phong có động tác, một bàn tay to cách khoảng cách mấy dặm bắt tới Đường Phong.
- Mơ tưởng thực hiện được!
Đoạn Vô Ưu giận dữ quát một tiếng, bấm tay bắn mạnh, ba ba ba, tiếng vang liên tiếp truyền đi, chỉ kình vô thượng đánh úp vào bàn tay Chiến Cuồng.
Thực lực hai người tương đương, nếu như Đoạn Vô Ưu dốc hết sức trở lại mà nói, cho dù Chiến Cuồng có mạnh hơn nữa cũng không có biện pháp nào.
Thừa cơ hội, Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên, cả hai Đại Sát Thần, Lôi Tẩu, Âu Dương Vũ đều lao ra, trực tiếp giữ lấy Đường Phong, mạnh mẽ kéo trở lại.
- Buông!
Thanh âm của Đường Phong trầm thấp, giống như mãnh thú bị tù, trong lỗ mũi thở ồ ồ, một tiếng nói có vẻ bạo lực điên cuồng, dật tán bốn phía, sát khí lẫm nhiêm, hai con mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm vào Chiến Vô Song trên tường thành, nhãn thần như muốn ăn thịt người.
- A, Phong nhi con bình tĩnh một chút!
Diệp Dĩ Khô vội vã truyền cho Đường Phong một tia cương khí băng hàn, trợ giúp thần thức của hắn tỉnh táo.
- Ha ha ha!
Chiến Vô Song càn rỡ cười to:
- Đường Phong a Đường Phong, ngươi trước kia hùng phong như thế nào, bản thiếu trước mặt ngươi cũng không làm gì được, thế nhưng hôm nay ngươi ngay cả nữ nhân của chính mình cũng không thể cứu được, thực sự thương cảm, thương cảm a. Dù sao đi nữa ngươi cũng không cứu được, không bằng để ta giết chết toàn bộ là được rồi.
Lại là một cái tát đánh ra, Hà Hương Ngưng còn té trên mặt đất, khóe miệng tràn đầy máu tươi, không thể bò lên, nhưng lúc này là Trang Tú Tú chắn trước mặt Tiêu Thiên Tuyết.
Ba…
Một tiếng vang vọng, Trang Tú Tú cũng bị đánh văng đi.
- Lần này ta xem ai giúp ngươi ngăn lại!
Chiến Vô Song nhe răng cười nhìn Tiêu Thiên Tuyết, Tiêu Thiên Tuyết chỉ nhìn hắn với nhãn thần khinh thường, nhãn thần này khiến Chiến Vô Song phẫn nộ không chịu nổi, lập tức mất lý đi, một cước đá mạnh vào cái bụng cực lớn của Tiêu Thiên Tuyết.
Nếu như một cước này đá trúng rồi, hài tử sắp sinh tuyệt đối không có khả năng tránh khỏi.
Thời khắc mấu chốt, không biết Hà Hương Ngưng lấy được sức lực từ đâu, dĩ nhiên bật thân thể từ dưới mặt đất, một lần nữa quên mình che chắn trước mặt Tiêu Thiên Tuyết.
Tiếng trầm muộn truyền đến, thắt lưng của Hà Hương Ngưng khom xuống, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhưng vẫn như cũ kiên định đứng tại chỗ, không dám di động mảy may, bởi vì phía sau nàng đã là Tiêu Thiên Tuyết hoài thai gần chín tháng.
- Muội muội…
Tiêu Thiên Tuyết cắn chặt môi, khóc thành tiếng.
Hà Hương Ngưng cười thảm một tiếng, tràn đầy đồng tình nhìn Chiến Vô Song:
- Ta không biết ngươi và hắn đã xảy ra tranh cãi gì, thế nhưng ta có thể khẳng định ngươi không bằng hắn, một phần vạn cũng không bằng, vì vậy ngươi mới ẩu đả nữ nhân của hắn như vậy, đến phát tiết bất mãn trong lòng ngươi, để bổ xung cảm giác thỏa mãn của ngươi, ngươi thực đáng thương, người kia, là nam nhân lợi hại nhất ta nhìn thấy, trên đời này không ai có thể so sánh được, một người như ngươi, ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng.
Hà Hương Ngưng nói mỗi một câu, sắc mặt Chiến Vô Song lại tái nhợt hơn một phần, nghe tới cuối cùng, Chiến Vô Song nổi giận gầm lên một tiếng.
- Tiện tỳ, làm càn!
Một chưởng đánh ra, Hà Hương Ngưng bay đi một lần nữa.
- Bị nói trúng tim đen, thẹn quá thành giận?
Trang Tú Tú xoa xoa máu tươi nơi khóe miệng, thay vị trí Hà Hương Ngưng vừa đứng, đôi con mắt đẹp nhìn chằm chằm Chiến Vô Song:
- Ta không có khẩu tài tốt như muội muội, nhưng nếu như ngươi muốn tổn thương Tiêu tỷ tỷ, trước hết giết ta!
Nói xong, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia đỏ ửng nhàn nhàn, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Thủ hộ hài tử của hắn mà chết, hắn chung quy nhớ kỹ ta một điểm là được rồi?
Một năm kia, tỷ thí gia tộc, trên ngọn núi cao vạn trượng bị nam nhân phi lễ, sau khi ăn vụng, hắn còn không nhận nợ.
Một năm kia, lôi đài chiến, tình cảm của chính mình nảy mầm.
Một năm tia, cấm địa Trang gia, Vạn Ma Quật, đang lịch lãm, vào sinh ra tử, giúp đỡ lẫn nhau.
Biết chênh lệch giữa chính mình và hắn, liền bế quan khổ tu, nghĩ kéo gần khoảng cách giữa hai bên, lại không nghĩ tới, theo thời gian trôi qua, hai người càng lúc càng xa.
Nếu không phải lúc này đột nhiên có người xông tới Trang gia bắt giữ chính mình, chính mình hiện tại không còn cơ duyên, cũng không có khả năng gặp lại hắn, cũng không có cơ hội hy sinh vì hắn.
Nữ nhân a, vì sao một khi động tình lại không thể quên được như vậy? Tuy rằng đã rất nhiều ngày đêm không gặp lại hắn, nhưng thân ảnh của hắn vẫn giống như năm đó, lên men từ đáy lòng chính mình, không chỉ không quên, ngược lại càng thêm rõ ràng, để chính mình tương tư thành tật, ruột gan đứt từng khúc.
Nàng tin tưởng, tao ngộ của Hà Hương Ngưng cùng với chính mình không sai biệt nhiều, đều là bị hắn cự tuyệt, có thể thời gian trôi qua như vậy, hắn không còn nhớ tới chính mình, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là trong lòng mình có hắn, vậy là đủ rồi.
Hắn đang nhìn! Ta muốn dùng thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cho hắn biết lòng ta! Sau đó… không tiếc nuối chết đi!
- Tốt tốt tốt!
Chiến Vô Song hơi có chút thất thần, một lát sau thần sắc càng thêm hung tợn ngoan lệ:
- Nữ nhân nguyên lai cũng có cốt khí, để xem cốt khí của các ngươi có thể kiên trì tới lúc nào!
Ba… Gương mặt của Trang Tú Tú sưng đỏ, một lần nữa bị đánh bay ra.
Đánh xong cái tát này, Chiến Vô Song không vội vã động thủ một lần nữa, ngược lại lạnh lùng nhìn sang Hà Hương Ngưng một bên.
Hà Hương Ngưng khẽ cười một tiếng, run rẩy đứng lên, sau đó kiên định không hối hận trở lại trước mặt Tiêu Thiên Tuyết.
Ba…
Ba… Ba…
Một tiếng lại một tiếng vang vọng truyền đi, mỗi một lần đều có người bị đánh văng, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú giống như hai bao cát, sau khi bị đánh lại đứng lên, thay phiên nhau che trở trước mặt Tiêu Thiên Tuyết, khiến trái tim Tiêu Thiên Tuyết tan nát.
Nếu không phải nàng mang thai, không dám vọng động, nàng đâu nhẫn tâm để hai nữ nhân không tính thân quen này che chở cho chính mình.
Mau tới cứu các nàng đi, nước mắt Tiêu Thiên Tuyết chảy dài, nếu không cứu các nàng, các nàng sẽ phải chết!
Một màn cực kỳ tàn ác, táng tận thiên lương này khiến trong lòng mọi người rất không phải tư vị.