Vô Thường

Chương 1218: Cao thủ chết đi




Vừa mới giao phong, tuy rằng Đường Phong có hại nhưng lòng tin đánh chết đối phương tăng lên một chút, bởi vì hắn còn ba đòn sát thủ chưa sử dụng tới.

- Đi!

Chiến hộ pháp khẽ quát một tiếng, trăm thanh phi đao khí thế kinh người phô thiên cái địa kéo tới chỗ Đường Phong, khí phách vô song phong tỏa thiên địa, khiến Đường Phong muốn tránh cũng không có khả năng.

Đôi tay Đường Phong bay lượn, vô số ám khí bị ném mạnh ra ngoài, khí huyệt toàn thân tuôn ra một sợi tơ cương khí không nhìn thấy, mỗi một sợi tơ cương khí đều nối với một thanh ám khí.

- Chư Thiên Tinh Thần!

Quang mang trên bầy trời giống như sao băng lóe lên trong đêm tối, mang theo uy của thiên địa dâng lên.

Đám người Tiếu thúc và các cao thủ Hồ gia đang đánh nhau kịch liệt ở dưới mặt đất, tất cả đều không tự chủ được ngừng động tác trên tay, nhất tề ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Trên đỉnh đầu không thấy bầu trời đâu nữa, chính mình giống như đang bị đặt ở trong một không gian khác, nhìn vô số sao băng bay xuống, bất kỳ một người nào tại đây đều cảm giác sao băng bao vây ngập trời, ai nấy đều sinh ra một cỗ cảm giác vô lực.

Thủ pháp ám khí ấy đã siêu việt cực hạn của nhân loại, nó pha trộn tinh hoa của trời đất, diễn biến đại đạo của vũ trụ.

Chiến hộ pháp đột nhiên biến sắc, thế nhưng Bách Đao đã đánh ra không còn đường lui, trăm thanh đao tụ tập lại không cho phép hắn có ý khiếp đảm. Trong lòng nảy sinh ác độc, huyền công toàn thân vận khởi hết không bảo lưu, nhất thời uy lực của Chiến gia bách đao tăng thêm vài phần.

Xem phi đao của ngươi lợi hại hay là Bách Đao của ta hung mãnh!

Trong chớp mắt, bách đao và phi đao trước mặt đánh vào nhau, một người giống như sóng dữ ngập trời, một người giống như sao băng rơi, tất cả đều mang theo một khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Vừa mới giao phòng, bầu trời liền nứt ra từng đạo khe, từng khe từng khe xuất hiện rồi biến mất, tốc độ cực nhanh, căn bản mắt thường không thể thấy được. Thế nhưng mỗi một cái khe xuất hiện thì đều thôn phệ một thanh đại đao và mấy thanh phi đao.

Thần sắc hai người Đường Phong và Chiến hộ pháp ngưng trọng, tinh thần chuyên chú tới cực hạn, điều khiển vũ khí của chính mình muốn phá vỡ phong tỏa của đối phương, tặng cho địch nhân thương tổn lớn nhất.

Nhưng không ai có thể thành công, cho dù là bách đao của Chiến hộ pháp hay mấy trăm thanh phi đao của Đường Phong thì đều bị ngăn trở ngay chính giữa không trung.

Hai tay của Đường Phong nhanh chóng huy động hóa ra từng đạo hư ảnh, giờ phút này hắn đã bày ra toàn bộ thực lực của chính mình. Chiến hộ pháp cũng như vậy, đối mặt với một người có cảnh giới thấp hơn mình là Đường Phong thì hắn cũng không dám có chút tâm tình khinh địch, trong thân thể có bao nhiêu thực lực đều bộc phát hết ra ngoài.

Bầu trời mù mịt, sao băng khắp bầu trời theo từng cái khe không gian xuất hiện dần dần sáng sủa lên.

Chỉ qua chốc lát, đại dao giữa không trung và phi đao đã không còn bao nhiêu, đến cuối cùng cùng nhau biến mất không thấy nữa. Lần giao phòng này, Đường Phong và Chiến hộ pháp có lực lượng ngang nhau.

Trong lòng Chiến hộ pháp rung động mạnh! Hắn lấy thực lực Linh Giai thượng phẩm thi triển ra tuyệt kỹ của Chiến gia dĩ nhiên bị Đường Phong hóa giải như vậy. Thủ đoạn ám khí kia đã không còn thuộc phạm trù của nhân gian nữa, uy lực vô cùng lớn. Nếu như tiểu tử kia có cảnh giới giống mình thì lần này chắc chắn mình đã thua, có thể bất phân thắng bại sở dĩ cũng chỉ do cảnh giới bị chênh lệch một cấp.

Đao đao và phi đao đồng thời tiêu tán giữa không trung, ánh sáng mặt trời lại chiếu rọi khắp nơi một lần nữa.

Sắc mặt của Chiến hộ pháp và Đường Phong đều tái nhợt, liều mạng như vậy khiến hai người bị tiêu hao rất lớn. Hai người nhìn nhau, một người sắc mặt nghiêm túc, tràn đầy kiêng kỵ, còn người kia thần sắc ngạo nghễ, chiến ý trong mắt bắn ra nồng đậm.

Chiến hộ pháp bùi ngùi thở dài, chiêu thức mạnh nhất của bản thân không thể làm gì được đối phương, vậy thì phải làm thế nào mới có thể đánh chết được hắn?

Ý niệm trong đầu vưa mới hiện, trong lòng Chiến hộ pháp không khỏi máy động, vội vã vứt bỏ tạp niệm, ổn định tâm thần. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác được đại đao của chính mình có chút buông lỏng, bởi vì hoài nghi thực lực của chính mình, đột nhiên không còn tâm tình tất thắng luôn luôn duy trì từ trước tới nay, đối với người luyện đao mà nói tuyệt đối không có hai chứ thất bại.

May mà phản ứng kịp thời, nếu không sợ rằng sẽ lưu lại tâm ma ở trong lòng.

Đường Phong vô cùng cẩn thận, vẻ biến hóa trên mặt của Chiến hộ pháp căn bản không giấu diếm được ánh mắt của hắn, nhận thấy được thời cơ đã tới, lập tức không hề do dự, hai tay run lên, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt:

- Chiến hộ pháp, ngươi thua rồi!

Thần sắc Chiến hộ pháp cảnh giác nhìn chằm chặp vào động tác của Đường Phong, một lượt giao phong vừa rồi khiến hắn biết đối phương có thủ đoạn khống chế ám khi không thể tưởng tượng được, hiện giờ tay hắn lại động đậy, tự nhiên là nghĩ chuẩn bị thi triển ám khí.

Nhưng trước mặt cũng không có công kích kéo tới, trong lúc đang nghi hoặc thì sau lưng truyền tới một loạt tiếng động rất nhỏ, sắc mặt Chiến hộ pháp biến đổi mạnh, khiếp sợ nói:

- Vì sao có khả năng?

Người thanh niên ở trước mặt căn bản không ném ra ám khí, vậy thì tại sao sau lưng có công kích tới?

Lẽ nào... Thời gian giao phong vừa rồi đối phương đã ẩn tàng một thanh phi đao? Chỉ có thế mới giải thích được cục diện ở trước mặt, không thể ngờ người thanh niên này thực lực siêu quần mà tâm tư cũng kín đáo như vậy.

Nghe tiếng gió thổi, chính là một thanh phi đao bay tới.

Nhưng nếu chỉ có một thanh phi đao này thì không thể quyết định được thắng bại, trong lúc tâm thần của Chiến hộ pháp không ổn định, Đường Phong liền sấn tới gần, tác dụng của thanh phi đao vừa rồi còn lớn hơn so với Chư Thiên Tinh Thần.

Xích.

Một tiếng nhỏ vang lên, Chiến hộ pháp lệch người né tránh một chút, thanh phi đao liền bay sượt qua vai hắn.

Không có chút thương tích nào nhưng cũng khiến Chiến hộ pháp toát mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng kinh sợ không ngớt. Từ khi tiến nhập đao lộ đến giờ tâm tình của hắn chưa từng biến hóa nhưng hiện giờ đã biến hóa đến ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Phục hồi lại tinh thần thì Đường Phong đã biến mất không thấy đâu, đột nhiên Chiến hộ pháp thấy trước mặt mình năm trượng có một thanh thần cung tuyệt thế đang đứng sừng sững, cây cung giản dị tự nhiên nhưng uy lực trên dây cung đang kéo căng ẩn chứa uy năng hủy thiên diệt địa, ở trên dây cung có một thanh trường kiếm tràn đầy quang mang đang nhắm thẳng vào chính mình.

Vào giờ khắc này, trong lòng vị hộ pháp của Chiến gia sinh ra ý niệm không thể né tránh trong đầu.

Hắn thấy hoa mắt lên, trước mặt nào có trường cung tuyệt thế, chỉ có người thanh niên tên gọi Đường Phong dang lạnh lùng nhìn chính mình.

- Không!

Chiến hộ pháp kinh khủng kêu to, vội vã xoay người, thân hình chợt lóe liền bay ra ngoài hơn trăm trượng.

- Ngươi chạy được sao?

Đường Phong lạnh lẽo nhìn hắn chạy lấy chạy để, phía sau lưng lộ ra trong tầm mắt của chính mình trở thành môt cái bia ngắm thật tốt.

Hơn nữa, cho dù hôm nay hắn không chết thì ngày sau thì ngày sau trên đao lộ chỉ sợ cũng không thể tiến thêm được một bước. Uy lực của Ngự Thần Cung đã mang đến bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng hắn, đó là bóng ma không thể chiến thắng được, trừ phi một ngày nào đó hắn có thể tự tin đỡ được một kích Ngự Thần.

Dây căng, kiếm phóng!

Một đạo lưu quang xẹt qua giữa không trung, xa xa phía trước hơn trăm trượng có thể thấy được thân thể của Chiến hộ pháp chấn động, trong nháy mắt không thấy hình bóng.

Đường Phong nhanh tay giơ lên, thanh trường kiếm thứ thần binh liền bay trở về, trên trường kiếm chảy xuống vài giọt máu tươi.

Chỉ qua chốc lát, một tiếng động truyền tới từ xa! Sinh mệnh lực của Chiến hộ pháp cũng rất ngoan cường, bị dính một kích Ngự Thần dĩ nhiên còn có thể chống đỡ một hơi chạy xa như vậy.

Không vội vã tới xem thi thể của hắn, Đường Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn xuống dưới, phát hiện cuộc chiến ở dưới cũng tương đối sáng sủa. Tuy rằng cao thủ Linh Giai của Hồ gia có không ít nhưng cũng không có mấy người là Linh Giai trung phẩm.

Trái lại bên hắn cơ bản đều là Linh Giai trung phẩm, lại còn có vài thanh đại sát khí trong Thần Binh Phổ. Cho nên tuy rằng nhân số kém xa nhưng trận thế của Hồ gia vẫn bị lép vế.

Hỏa Phượng Hoàng của Viêm Nhật Kiếm hiển hiện, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm lóe ra hồ quang, Tàng Phong Kiếm cổ xưa không có chút ánh sáng vô cùng sắc bén. Ba thanh kiếm cùng thi triển đánh đám người Hồ gia thua người ngã ngựa đổ.

Hồ Kỳ Tùng khóc không ra nước mắt, hắn ngây ngốc nhìn tình cảnh thê thàm trước mặt.

Đây là cái tạo nghiệt gì! Thần binh vô giá, bình thường khó có thể gặp được một thanh, nhưng hiện giờ dĩ nhiên có tới ba thanh đồng thời tới giết người Hồ gia! Rốt cuộc là hai tiểu súc sinh kia đã trêu phải dạng người gì a.

Trong lòng sinh ra hối hận vô cùng, Hồ Kỳ Tùng nghĩ thầm, nếu như trước đây giáo dục hai nhi tử cho tốt, không để cho bọn chúng ra ngoài làm xằng làm bậy thì Hồ gia có thể có ngày hôm nay sao?

Hẳn là không tới mức ấy!

Hai tên tiểu súc sinh kia mang tới cho Hồ gia tai ương ngập đầu! Nếu như bọn chúng còn sống sót thì lão tử cũng vì nghĩa diệt thân, đích thân giết chết bọn chúng!

Nhưng trên đời không có thuốc chữa hối hận, hiện giờ ăn năn đã không còn kịp nữa. Chiến hộ pháp đã bị Đường Phong đánh chạy, bằng vào thực lực của những người Hồ gia sao có thể chống lại đám người Đường Phong như lang như sói vồ tới?

Trong lúc Thang Phi Tiếu giết chết Hồ Kỳ Tùng thì thậm chí vị gia chủ này cũng không có nổi một ý niệm phản kháng trong đầu, đứng ở nơi đó liền bị Thang Phi Tiếu đánh một chưởng vỡ nát đầu.

Chỉ ngắn ngủi nửa canh giờ, toàn bộ cao thủ Hồ gia đều bị diệt, không một ai có thể trốn thoát.

Đường Phong ở trên không trung nhìn xuống, ai còn dám chạy trốn? Ai chạy chính là tìm cái chết!

Không chạy cũng chết! Đánh tới khi Hồ gia chỉ còn một vài người, những người của Hồ gia bình thường tác oai tác quái, mắt cao hơn người bây giờ không quan tâm tới mặt mũi, quỳ rạp xuống đất xin tha thứ, một mặt cầu xin tha thứ một mặt còn tự đánh chính mình, hạ thủ rất nặng.

Thang Phi Tiếu hướng ánh mắt lên nhìn Đường Phong ở giữa không trung, nhãn thần có ý hỏi.

Đường Phong thờ ơ, Thang Phi Tiếu liền giết chết toàn bộ đám người còn lại.

Tất cả cao thủ Linh Giai của Hồ gia chết hết, toàn bộ đại trạch Hồ gia sụp đổ hơn một nửa, đây chính là vết tích chiến đấu của các cao thủ.

Đường Phong buông thần thức ra đảo qua trong Hồ phủ, thản nhiên nói:

- Tuyển ra một người có thể nói chuyện, đến đại đường Hồ gia gặp ta!

Thanh âm không lớn nhưng truyền đi khắp Hồ phủ, nguyên bản những người còn sống sót của Hồ biết ý đồ của Đường Phong đều toát mồ hôi lạnh, dù sao danh tiếng của ma đầu Đường Phong bọn họ cũng đã đều nghe qua ít nhiều, hiện giờ thấy được đám người Đường Phong giết chóc như thế, tự nhiên vô cùng sợ hãi, ai nấy đều cho rằng hắn thực sự giống như trong lời đồn, giết người vô số, tội ác chồng chất.

Đám người Đường Phong ngồi ngay ngắn bên trong đại đường Hồ gia, tuy rằng đã trải qua một hồi chiến đấu nhưng trên cơ bản mọi người không bị tổn thương, cho dù hai người có thực lực thấp nhất là Chu Tiểu Điệp và Chung Lộ cũng như vậy.

Hai người bọn họ có Âu Dương Vũ bảo hộ! Âu Dương Vũ cũng là thiên kiếm, chẳng qua khác với Tuyết nữ Diệp Dĩ Khô, thiên kiếm của hắn chủ yếu là phòng thủ, có hắn che chở, đừng nói hai nàng bị thương mà ngay cả một giọt máu tươi trên người cũng không bị dính.

Bên trong đại đường, mấy thị nữ Hồ gia run run thân thể tiến lên rót trà, đi qua đám người đầu cúi gằm xuống đất, con mắt chỉ dám nhìn đầu ngón chân của chính mình.

Lại tỷ thấy vậy liền ôn nhu nói:

- Đừng sợ, chúng ta không phải là người xấu.

Mấy người thị nữ khúm núm đáp lời, Lại tỷ cười khổ. Đây cũng khó trách, đám người bên mình vừa mới đại khai sát giới, hiện giờ nói cho các nàng mình không phải là người xấu, ai sẽ tin.

Ra hiệu cho các nàng lui lại, chỉ chờ trong chốc lát liền có một lão giả sắc mặt trắng bệch, râu tóc bạc trắng đi vào, hắn đi từng bước tới, bước chân của hắn cũng coi như ổn định, tuy rằng thỉnh thoáng thân thể run lên nhưng đây cũng là bản năng khi gặp cường giả mà thôi.

Vừa nhìn tư thế này, Đường Phong liền khẽ gật đầu.

Không thẹn với lòng mình, không sợ quỷ gõ cửa, xem ra tuy lão giả này là người nhà Hồ gia nhưng cũng không làm ra chuyện xấu gì, nguyên nhân vì trong lòng không thẹn cho nên bước chân mới ổn định.

- Nô tài Ngụy Trực ra mắt các vị cao nhân!

Vừa nói lão vừa quỳ xuống mặt đất, vô cùng cung kính.

- Đứng lên đi.

Đường Phong nhíu mày, đưa tay phất một cái liền nâng hắn dậy.

Ngụy Trực run rẩy đứng dậy, mở miệng hỏi:

- Không biết vị thiếu gia này gọi lão nô tới đây có gì phân phó?

Đường Phong nhìn hắn một cái, hỏi:

- Ngươi tại Hồ gia có thân phận thế nào?

Ngụy Trực nói:

- Chỉ là một quản sự nhỏ của Hồ gia, chủ yếu an bài cho cuộc sống hàng ngày của hạ nhân.

Đây thực sự là một quản sự nhỏ, hiện giờ số người còn sống của Hồ gia có địa vị cao hơn lão trảo một cái có thể nắm được một xấp dầy, nhưng bọn hắn không tới gặp Đường Phong mà để cho Ngụy Trực tới, điều này nói rõ một vấn đề.