- Tiểu tử, nhận lấy cái chết!
Chiến Cuồng giận giữ quát một tiếng,
đối mặt công kích của Đoạn Vô Ưu sắp đánh tới, hắn mặc kệ không quan
tâm, chỉ vận ra hộ thân cương khí bảo vệ phía sau lưng, thân hình chợt
lóe liền vọt tới trước mặt Đường Phong, giơ lên một cái tát hung hăng
chụp xuống đầu Đường Phong.
Một chưởng này, bao trùm toàn bộ thiên địa! Làm cho vô duyên vô cớ trong đầu sinh ra một lọa ý niệm không thể né tránh.
Bính! Công kích của Đoạn Vô Ưu tới trước, đánh vào giữ lưng Chiến Cuồng,
Chiến Cuồng kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa phun ra một ngụm máu, cố gắng đè nén thương thế sau lưng, bàn tay cũng vỗ xuống.
Cho đến tận
lúc này, Đường Phong mới từ trong mơ hồ kinh hãi tỉnh lại, bàn tay bắt
được mũi tên nhỏ màu xanh biếc, mi mắt giương lên gắt gao nhìn chằm chằm vào Chiến Cuồng ở bên ngoài vài thước.
Đánh vỡ đầu hắn cũng không
nghĩ đến lão quái trăm năm Chiến Cuồng dĩ nhiên sẽ đánh lén chính mình.
Đối mặt một chưởng như vậy, hắn tự cho rằng mình căn bản không thể đỡ
được.
Nhưng dù vậy, Đường Phong vẫn không sợ chút nào, trong cơ thể
vang lên một tiếng động nhỏ, hóa thân thành cung, mũi tên nhỏ màu xanh
biếc trong tay bắn ra u quang khiếp người đoạt phách.
Ngự Thần cung, Bích Lục tiễn, hợp lại với nhau, sức mạnh càng tăng thêm nhiều lần.
Cung tròn, tên ra!
Véo một tiếng vang nhỏ, Bích Lục tiễn bộc phát ra sát thương to lớn, một
chưởng che đậy thiên địa bị phá vỡ một cái khe, thân thể Đường Phong
xoay một góc, nhảy qua cái khe này thoát ra.
Lông tóc không thương tổn!
Kết quả như vậy không chỉ để Đường Phong ngoài ý muốn, ngay cả Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu cũng ngẩn ra.
Nhưng không đợi Đường Phong kịp rơi xuống mặt đất, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, một kích vừa rồi không ngờ trực tiếp rút sạch cương khí trong thân thể chính mình, không tồn tại một chút nào, bị tiêu hao sạch sẽ.
Điều này không phải chỉ bằng vào Ngự Thần là có thể làm được, trong đó nhất
định còn có công lao của Bích Lục tiễn! Đây rốt cuộc là mũi tên gì? Uy
lực không ngờ lớn đến vậy, ngay cả một kích toàn lực của lão quái trăm
năm cũng có thể phá vỡ.
Nhưng mọi việc không thể tiếp tục thêm một
lần nữa, một kích này để mình mất đi toàn bộ lực chiến đấu, thậm chí
ngay cả sức để yên ổn rơi xuống mặt đất đều không làm được.
Bính một tiếng, Đường Phong ngã trên mặt đất, lăn lộn không biết trời đâu đất đâu.
Tia sáng hung ác trong mắt Chiến Cuồng mạnh mẽ bùng sáng, vội vàng đuổi
qua, Đoạn Vô Ưu cũng đang mạnh mẽ xông lên cản lại, tiêu điểm chiến đấu
của hai người lúc này tập trung lên người Đường Phong.
Tiếc rằng chỗ
Đường Phong hạ xuống cự ly cách Chiến Cuồng tương đối gần, người đầu
tiên chạy tới bên người Đường Phong tự nhiên là Chiến Cuồng không thể
nghi ngờ.
Sự thực cũng đang tiếp diễn như vậy, thời gian chớp mắt,
Chiến Cuồng liền đi tới trước mặt Đường Phong, sát khí và tiếu ý lưu
chuyển trong mắt, vừa rồi Đường Phong phá vỡ một kích toàn lực của hắn,
hắn càng phát ra ý niệm kiên định muốn trừ khử Đường Phong.
- Thiếu niên, chớ nên trách lão phu, thật sự ngươi đã thấy được điều không nên nhìn thấy!
Chiến Cuồng giơ tay lên, trên mặt có chút không đành lòng.
Không phải hắn tiếc thương cho Đường Phong, mà là đang tiếc những cảm ngộ mà
Đường Phong lấy được từ trong đoàn ánh sáng, giết người thanh niên này,
bí mật của đoàn ánh sáng liền triệt để biến mất trên đời.
- Chiến Cuồng, dừng tay!
Đoạn Vô Ưu đang ở giữa không trung, vội vàng hô hoán.
Chiến Cuồng làm sao có thể nghe hắn? Chưởng kình trong tay bắn ra, chụp xuống đầu Đường Phong.
Khí tức tử vong đập vào mặt, sắc mặt Đường Phong lại vô cùng bình thản.
Không biết vì sao, biết rõ chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ,
lại vẫn như cũ không chút sợ hãi.
Mắt thấy Đường Phong sẽ bị mất
mạng, một đạo thân ảnh quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Phong, khi đạo thân ảnh này hiện ra, một cổ sát khí nồng nặc như thực trấn
tràn ra xung quanh, trong nháy mắt liền tràn đầy điện thứ chín, làm cho
hô hấp trầm trọng, ngay cả không khí đều trở nên đọng lại.
Loại cảm giác này rất khó chịu, phảng phất mình đặt tại trong bể máu.
Mi mắt Chiến Cuồng co rụt lại, thậm chí đều không thấy rõ người tới là
người phương nào, liền thấy đối phương đánh ra một quyền chặn lại chưởng của mình.
Nắm tay và bàn tay chạm vào nhau, sóng khí cuồn cuộn,
Đường Phong té ngã trên mặt đất lập tức bị thổi ra bên ngoài vài chục
trượng, hai người vừa va chạm cũng đồng thời đạp đạp đạp lùi về phía
sau.
Chiến Cuồng lui vài chục bước khó khăn lắm mới đứng vững, mà
người vừa rồi che trước mặt Đường Phong cũng lùi lại như vậy, một kích
liều mạng này coi như ngang sức ngang tài.
- Ai?
Chiến Cuồng kinh
sợ, căn bản hắn không nghĩ tới trong điện thứ chín này ngoại trừ Đoạn Vô Ưu còn có người có thể mạnh mẽ chống lại một kích của mình mà không
chết.
Định thần nhìn lại, chỉ một một người mang dáng dáp như trẻ
con, thân hình nho nhỏ lẳng lặng đứng đó, sát khí mãnh liệt vòng quanh
toàn thân, trên mặt hiện lên vẻ băng lãnh, hai tay chắp phía sau lưng
làm ra vẻ người lớn.
- Thọ Đồng Tử?
Chiến Cuồng liếc mắt liền có
thể nhận ra thân phận của người này, thật sự danh tiếng Sát thần Thiên
Cốc quá mức vang dội, tuy rằng bình thường người này không lộ mặt, nhưng danh hiệu này trăm năm qua vẫn lưu truyền trong lòng mọi người.
Làm
sao Chiến Cuồng cũng không nghĩ tới, đỡ một kích của chính mình dĩ nhiên là sát thần Thiên Cốc! Coi như hắn đột nhiên xuất hiện vì Đường Phong,
một kích bộc phát ra cường đại như vậy hắn đều có thể tiếp thu, nhưng vì sao sẽ là Thọ Đồng Tử?
Người trong Thiên Cốc cưỡi hạc đạp mây, không phải sẽ không nhúng tay vào việc trong thiên hạ hay sao?
Cho đến lúc này, Đoạn Vô Ưu mới chạy tới bên người Đường Phong, bày ra một
tư thế phòng hộ, lòng hắn cũng tràn đầy nghi hoặc nhìn Thọ Đồng Tử.
- Xin hỏi đồng tử, đây là vì sao?
Chiến Cuồng cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, hít sâu một hơi mở miệng hỏi.
Lời nói Thọ Đồng Tử như sắt thép va chạm:
- Ngươi... Không thể giết hắn!
- Nói cho lão phu một lý do, bằng không ngay cả Thiên Cốc nhúng tay, lão phu cũng sẽ không lưu tình!
Nếu là một trăm năm trước, Chiến Cuồng nào dám làm càn trước mặt Thọ Đồng
Tử như vậy? Thế nhưng tìm hiểu trăm năm qua để cho thực lực của hắn đột
nhiên tăng mạnh, vừa rồi một kích ngang nhau để cho lòng tin trong hắn
tăng nhiều. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thọ Đồng Tử cũng không hơn gì cái này! Thực sự đánh nhau ai mạnh ai yếu cũng chưa biết.
Thọ Đồng Tử nhướng mày, trên khuôn mặt non nớt hiện ra ý không thể nhẫn nại:
- Phúc Tử nói không thể giết, vậy thì không thể giết!
- Phúc tử... Phúc Đồng Tử?
Chiến Cuồng sửng sốt. Thiên Cốc có ba đồng tử, mỗi người mang tuyệt kỹ trong mình, tuyệt đối không thể coi thường.