Leng keng!
Hai âm thanh nhẹ vang lên, công kích của Đường Phong không đạt được hiệu quả, mà ở phía sau, Chung Lộ cũng bước vào điện thứ tám, đã sớm phi thường cảnh giác, lúc này thấy có người công kích Đường Phong, làm sao còn có thể chần chờ?
Lấy ra chiếc trường tiên màu hồng dài ba trượng, cầm trên tay phải quật về phía người đang lui lại, đồng thời tay khẽ đưa lên búi tóc, Vân Ảnh Kim Sai liền đánh về phía bên trái.
Hai người này vừa chống lại công kích của Đường Phong, vạn phần không nghĩ tới Đường Phong còn có người hỗ trợ. Người bên trái hiển nhiên đánh giá thấp uy lực lớn lao của Vân Ảnh Kim Sai, dĩ nhiên ý đồ chống lại, cũng không ngờ Vân Ảnh Kim Sai xuyên thủng phòng ngự của hắn, phá vỡ cương khí hộ thân, đâm ra một lỗ thủng lớn ở bụng.
Nhất thời hắn mới phát hiện đau đớn, nghĩ muốn bứt ra lui lại, Đường Phong đã cười nhạt đâm ra một kiếm. Duệ kim khí, sắc bén vô cùng, trường kiếm như cắt đậu hũ, bổ người này thành hai nửa, máu tươi và nội tạng bắn tung tóe ra ngoài.
Lúc này ra tay có chút nặng, Đường Phong nhướng mày, còn chưa kịp tiếp tục công kích người bên tay phải, Vân Ảnh Kim Sai đã bay vút qua tiếp viện.
Lực sát thương của trường tiên ba trượng không lớn, thế nhưng để vây khốn, trói buộc đối phương lại là lựa chọn tốt nhất.
Người bên tay phải bị Chung Lộ trói thành bánh chưng, đang muốn chạy trốn, Vân Ảnh Kim Sai đã đánh qua. Bất quá trâm cài này bị dùng liên tục, ánh sáng trên thân trâm đã dần dần mờ nhạt, lần này bắn lên người hắn, dĩ nhiên không thể phá vỡ hộ thân cương khí của hắn.
Dù là như vậy, một kích này cũng làm cho người này sợ đến chết khiếp, thực lực mạnh mẽ của Đường Phong và Chung Lộ đã không phải là hắn có thể ngăn cản được, lập tức liền co rụt thân thể lại, tránh thoát khỏi trường tiên buộc chặt trên người, lập tức không dám quay đầu lại, xoay người bỏ chạy.
Lòng bàn chân Đường Phong đạp mạnh, trực tiếp vọt đến trước mặt người đó, trường kiếm trên tay hung hăng vung lên về phía trước, dễ dàng chém đứt yết hầu của hắn.
Hai tay người này giữ lấy yết hầu không người chảy máu, thân thể lảo đảo lui lại phía sau, muốn nói cái gì lại không nói nên lời, miệng sùi bọt mép, cuối cùng ngửa mặt ngã xuống.
Đường Phong đưa tay lên gáy hắn, cô đọng ra một tia âm hồn xong liền chạy đến bên cạnh Chung Lộ, đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của nàng:
- Thế nào?
Sắc mặt Chung Lộ có chút tái nhợt, cười khổ một tiếng nói:
- Sử dụng trâm cài tóc này làm tiêu hao cương khí quá nhiều...
Đường Phong nghe xong nhanh chóng lấy ra hai viên Phong Vương Lộ, nhét vào trong miệng Chung Lộ, căn dặn nói:
- Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không nên dùng thứ này.
- Ừm!
Vừa nuốt Phong Vương Lộ vào miệng cuối cùng Chung Lộ cũng đỡ hơn một ít, chậm rãi gật đầu.
Nhân lúc Chung Lộ nghỉ ngơi, Đường Phong mới kịp thời quan sát hoàn cảnh trước mắt.
Ở đây mây mù tràn ngập, không thể nhìn thấy vật ở bên ngoài năm trượng, tầm nhìn cực thấp, hơn nữa mây mù này cũng không phải hơi nước bình thường, dĩ nhiên có hiệu quả ngăn trở thần thức. Thần thức của Đường Phong lộ ra, chỉ có thể cảm thấy được cự ly bên ngoài nửa dặm.
Gần đây có một chút vết tích chiến đấu lưu lại, hơn nữa rất mới, những vết tích này không phải mình và Chung Lộ lưu lại, hẳn là lúc Cổ Trường Phong đi vào, cũng đồng dạng gặp phải phục kích.
Tiếp tục dò xét âm hồn vừa ngưng luyện ra, Đường Phong phát hiện đúng là như vậy.
Chuyện trong Dị Bảo Điện đã bại lô, Chiến gia và Tư Đồ thế gia tự nhiên khẩn cấp chuẩn bị phòng ngự, vì phòng ngừa tin tức thoát ra ngoài, liền mai phục đại lượng nhân thủ ở lối vào điện thứ tám, Cổ Trường Phong vừa tiến đến liền gặp phải phục kích, tuy rằng bị thương, nhưng hắn vẫn chạy thoát.
Phần lớn người mai phục ở đây đuổi theo, chỉ để lại hai người canh gác, thực lực hai người này không cao, dưới sự phối hợp của Đường Phong và Chung Lộ không đến mười hơi thở liền bị mất mạng.
Cảnh vật xung quanh điện thứ tám tràn ngập mây mù bao phủ, thực sự rất khắc chế sức phát huy của người tu luyện. Vô luận là hoàn cảnh điều tra, hay chiến đấu, đều có chút gây trở ngại, bất quá những hơi nước này không có độc, đây là chỗ duy nhất là cho người ta vui mừng.
Quay đầu nhìn lại, Đường Phong chỉ thấy lối vào điện thứ tám có điêu khắc ba chữ như rồng bay phượng múa:
- Thiên Hạ Điện!
Chữ viết phóng túng không kiềm chế được, nhìn rõ thấy một cổ phóng khoáng, rất giống như nơi đây dung nạp khí phách của cả thiên hạ. Nhìn ba chữ to này, Đường Phong không khỏi sinh ra một cảm giác nhỏ bé, phảng phất vạn vật thế gian trước mặt ba chữ này, đều phải cúi đầu xưng thần.
Nhanh chóng quay đầu, đưa ý nghĩ vừa rồi ném ra ngoài, Đường Phong không khỏi âm thầm kinh hãi.
Không biết cột là ai để lại ba chữ ở chỗ này, người có thể viết nên ba chữ như vậy, thực lực đã tới trình độ siêu phàm nhập thánh, sợ rằng mặc dù là Linh Giai thượng phẩm cũng không làm được.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên Đường Phong cảm giác trong cơ thể khẽ động mạnh, lập tức một âm thanh mờ mịt nỉ non vang lên bên tai. Chờ Đường Phong muốn cẩn thận cảm ứng, âm thanh này lại biến mất không thấy, không chỉ như thế, ngay cả trong cơ thể cũng không hề động tĩnh.
Ảo giác? Đường Phong âm thầm lắc đầu, thực lực đã tới trình độ như thế này, rất ít sinh ra ảo giác. Nhưng động tĩnh trong cơ thể vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Tiếng nỉ non vang lên ở bên tai lại là chuyện gì?
Tỉ nghĩ lắng nghe thêm một hồi, Đường Phong mới bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ thực sự là ảo giác sao?
- Làm sao thế?
Chung Lộ thấy Đường Phong ngẩn người, nhịn không được hỏi một tiếng.
- Không có gì.
Đường Phong hít sâu một hơi, nhìn mây mù phủ khắp xung quanh nói:
- Đi thôi.
Chuyện của Chiến gia và Tư Đồ thế gia ở trong Dị Bảo Điện bị bại lộ, mai phục ở lối vào điện thứ tám cũng không thể ngăn trở Cổ Trường Phong, hiển nhiên đã đánh rắn động cỏ rồi.
Đường Phong tự nghĩ nếu như mình là người của Chiến gia, để tránh khỏi đêm dài nhiều mộng, khẳng định hiện tại muốn hạ thủ với Cổ gia trong điện thứ tám. Nói cách khác, mình phải nhanh chóng đi tìm tung tích Cổ U Nguyệt mới được, nếu như nàng còn không biết được tin tức nơi đây, vậy thì mình có thể đi mật báo, nếu như nàng đã biệt sự tình từ đầu đến cuối, mình đến cũng có thể bảo vệ tốt Chu Tiểu Điệp, để nàng buông ra chân tay đi ứng phó nguy cơ của Cổ gia.
Đi trong mây mù, căn bản không rõ phương hướng, đi mất nửa canh giờ, Đường Phong thình lình phát hiện mình dĩ nhiên lạc đường rồi. Xắp xếp của điện thứ tám - Thiên Hạ Điện có hiệu quả diệu kỳ như Hoa Thảo Điện và Linh Thạch Điện, ở đây không có rất nhiều mật thất, ngược lại giống như một mảnh không gian khác, một mảnh không gian bị mây mù vây quanh.