Vô Thường

Chương 1159: Tự phế công lực




Lời này nói tuy rằng không rõ ràng, nhưng ý tứ dấu diếm trong đó không cần nói cũng hiểu.

Chiến Vô Song muốn nói cho Phong Tiếu Thiên, ngươi có thể chữa thương, ngươi không quan tâm cũng được, nhưng không thể rời khỏi Dị Bảo Điện, càng không thể đưa tin tức nơi đây truyền ra ngoài, bằng không có hậu quả là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Đây là uy hiếp vô hình, tuy rằng trong lòng Phong Tiếu Thiên giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể nén xuống, hừ lạnh một tiếng nói:

- Phong mỗ biết, chúng ta đi!

Chờ đám người Trảm Hồn Tông lục tục rời khỏi, Chiến Vô Song mỉm cười nhìn về phía Cổ Trường Phong. Hắn cũng không phái người đi giám thị động tĩnh đám người Trảm Hồn Tông, bởi vì hắn tin tưởng Phong Tiếu Thiên sẽ không đi mật báo, điều này đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt, ngược lại nếu tọa sơn xem hổ đấu, mặc kệ là ai thắng ai thua, đối với Trảm Hồn Tông đều là một tin tức không tồi.

Trên sân còn lại bảy tám mươi người, trong đó Cổ gia có hơn hai mươi người, còn lại tất cả đều là cao thủ của Chiến gia và Tư Đồ thế gia, riêng là về nhân số Cổ gia liền rơi xuống thế yếu, huống chi số lượng cao thủ Linh Giai trung phẩm, Cổ gia cũng không thể so sánh cùng hai nhà kia.

Nếu trận chiến này thực sự đánh xuống, đám người Cổ gia sợ là lành ít dữ nhiều, dù sao không phải mỗi người đều biến thái giống như Đường Phong.

- Một trăm năm trước, Chiến gia cũng đối phó gia tộc ở Tây Lĩnh như vậy sao?

Cổ Trường Phong nhìn Chiến Vô Song hỏi.

- Ha ha, những lời này của Cổ trưởng lão thật lạ lùng, chuyện trăm năm trước, làm sao Vô Song biết được? Khi đó Vô Song còn chưa có sinh ra. Bất quá, nói cho ngươi một tiếng cũng không sao, cao thủ Đoạn gia kia ở trong Tây Lĩnh cũng có rất nhiều người ngã xuống trong Dị Bảo Điện. Dị Bảo Điện này bị bốn thế lực lớn chiếm lấy, người ngoài không thể tiến vào, nghĩ lại cũng có vẻ yên tĩnh, là địa phương thích hợp để giết người phóng hỏa.

- Quả nhiên!

Tuy rằng Cổ Trường Phong không biết trăm năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống mình đối mặt hôm nay, chỉ sợ cũng là tình huống lúc trước Đoạn gia phải đối mặt.

Những cao thủ trong Dị Bảo Điện bị người giết hết, thực lực của gia tộc liền giảm xuống thật lớn, ở điện phủ khác lại có cạm bẫy, một đại gia tộc liền ngã xuống đơn giản như vậy.

Điều này không phải là ngoài ý muốn, mà là do người làm ra.

Có thể tưởng tượng, nếu như hôm nay những người ở đây bị đánh chết, nguyên khí Cổ gia cũng bị tổn thương rất lớn.

Nhưng giờ khắc này còn có đường sống sao?

Giữa lúc Cổ Trường Phong tính toán lối thoát, Chiến Vô Song lại đột nhiên mở miệng nói:

- Việc hôm nay, bất quá là do Ma Đầu dựng lên. Nếu lúc chư vị công kích Ma Đầu ra thêm một chút khí lực, làm sao lại rơi xuống tình cảnh như vậy?

- Ngươi có ý gì?

Cổ Trường Phong ngạc nhiên.

- Đừng nói bản công tử lấy nhiều bắt nạt ít, Cổ gia các ngươi tốt xấu cũng là danh môn vọng tộc, Cổ Trường Phong, bản công tử cho ngươi một lựa chọn, nếu ngươi có thể tự phế công lực, bản công tử liền tha cho những người Cổ gia một con đường sống, nếu như không thể, tất cả mọi người phải chết tại chỗ này.

Cổ Trường Phong nghi ngờ nhìn Chiến Vô Song, hiển nhiên có chút không rõ hắn nói thật hay giả. Vừa rồi Chiến Vô Song nói rõ muốn diệt trừ tận gốc đám người Cổ gia, nhưng hiện tại lại nói sang trên người Ma Đầu Đường Phong, nói là trách bọn họ trong lúc đại chiến không làm thật, chỉ cần một điểm trừng phạt nho nhỏ làm trả giá liền bình an vô sự. Điều này quá là mâu thuẫn.

Thấy Cổ Trường Phong chần chờ, Chiến Vô Song lạnh lùng nói:

- Bản công tử nói lời giữ lời, ngươi cũng không muốn nhiều tinh anh của Cổ gia bỏ mạng oan uống hay sao?

- Ngươi nói thật không?

Cổ Trường Phong không phải trẻ con, tự nhiên không để Chiến Vô Song nói liền tin mười phần, nhưng hiện tại rơi vào tình huống này hắn còn có thể lựa chọn thế nào? Một khi chiến đấu bắt đầu, những người này của Cổ gia đừng nghĩ chạy đi, chỉ có một con đường chết, mà nếu quả thực dựa theo cách nói của Chiến Vô Song đi làm, tốt xấu vẫn còn một đường hy vọng.

- Ngươi muốn bản công tử thề sao? Nếu như muốn, bản công tử cũng có thể thỏa mãn ngươi.

Vẻ mặt Chiến Vô Song nghiêm nghị.

Cổ Trường Phong nhìn chằm chằm vẻ mặt Chiến Vô Song thật lâu, không phát hiện vết tích giả dối, trong lòng tuy rằng mơ hồ bất an, nhưng vẫn như cũ thở dài nói:

- Được, ta tự phế công lực, cũng hy vọng Vô Song công tử có thể nói được thì làm được.

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Chiến Vô Song trả lời dứt khoát.

- Trưởng lão!

Đám người cổ gia nghe được quá mức sợ hãi.

- Ngươi đừng tin tưởng lời hắn nói.

Cổ Trường Phong cười khổ một tiếng:

- Ta còn có lựa chọn nào khác sao?

Cổ họng mọi người liền cứng lại, Cổ Trường Phong lại nhanh chóng thấp giọng căn dặn:

- Nếu Chiến Vô Song nói không giữ lời, các ngươi nhanh chóng chạy trối chết, cần phải đưa tình huống nơi đây báo cho gia chủ biết, để người sớm chuẩn bị phòng thủ.

- Trưởng lão...

Cổ Trường Phong nói xong liền vung tay lên, đẩy ra đám người, nhìn Chiến Vô Song nói:

- Vô Song công tử, nếu ngươi dám nuốt lời, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.

Khóe miệng Chiến Vô Song khẽ nhếch lên, không nói gì thêm.

Cổ Trường Phong hít sâu một hơi, vận chuyển công lực toàn thân, đó là dấu hiệu chuẩn bị tán công, mắt thấy thế, đám người Cổ gia tất nhiên khẩn trương, ngược lại Chiến Vô Song, khóe miệng nhếch lên càng rõ ràng, càng vô ý rung lên hai lần, đó là dấu hiệu cố gắng áp chế tiếng cười.

Thân thể Cổ Trường Phong dần dần trở nên bành trướng, công lực hơn mười năm tích góp từng tí trong cơ thể, một khí bạo phát, ngay cả kinh mạch bản thân hắn cũng không chịu nổi trình độ này, công lực vài chục năm này chắc chắn phá hư hầu hết kinh mạch, đến lúc đó, cho dù Cổ Trường Phong không chết, cũng sẽ triệt để trở thành phế nhân.

Khóe miệng Chiến Vô Song nhếch lên càng lúc càng lớn, dĩ nhiên có chút không áp chế được tiếng cười của mình.

Buông tha Cổ gia? Lời này bất quá là hắn thuận miệng nói một chút mà thôi, sự tình đã đến nước này, hắn sao có thể làm cho những người này chạy ra đường sống? Chỉ bất quá hiện tại Chiến Kiền bị thương nặng, Cổ gia có Cổ Trường Phong tọa trấn, thực sự đánh nhau, khẳng định Chiến gia cũng sẽ có tổn thất, hơn nữa chắc chắn có cá lọt lưới. Chiến Vô Song chính là bắt được điểm yếu của Cổ Trường Phong, mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

Chỉ cần Cổ Trường Phong còn tâm tư suy nghĩ cho tộc nhân, liền không có biện pháp từ chối.

Sự thực cũng đang như vậy, ngay cả trong lòng Cổ Trường Phong tràn ngập lo lắng, vẫn làm như vậy. Chỉ cần Cổ Trường Phong vừa phế, Cổ gia sẽ mất đi một lực lượng đứng đầu, đến lúc đó muốn bao vây diệt trừ bọn họ liền đơn giản.