Vô Thường

Chương 1139: Tập kích trên không




Nói thế nào cũng là thế lực nhất lưu, nếu không có phần nắm chắc thì sao bọn họ dám tới Linh Thạch Điện để thu phục hoạt mạch phục vụ cho chính mình.

Nên xuất thủ rồi! Đường Phong đánh mắt với Chung Lộ. Chung Lộ bật người hướng về cự điêu nói:

- Điêu nhi xuống dưới cứu nó.

Cự điêu không hề chần chờ lao thẳng xuống phía dưới.

Hai người Đường Phong và Chung Lộ đột nhiên nhảy ra ngoài, vận chuyển cương khí đứng lẳng lặng giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống dưới. Vị trí của hai người đứng rất cao, nếu không tỉ mỉ nhìn thì căn bản không phát hiện được sự tồn tại của hai người.

Tốc độ của cự điêu cực nhanh, chỉ trong chốc lát liền vọt tới phía trên đám người khoảng ba mươi trượng, cho tới lúc này đám người kia mới nhận thấy có địch.

Ngẩng đầu nhìn lại, mọi người đều thất kinh, tướng mạo của chim điêu vô cùng hung hãn, lại đột nhiên xuất hiện, cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh.

Chẳng qua cũng chỉ giật mình trong chốc lát, chợt thần sắc những người này toát lên vẻ vui mừng.

Ngay lập tức có người hô lớn:

- Phân ra vài người kiềm chế đầu chim điêu này, quả thật là vận khí tốt, không ngờ hôm này có thể gặp được hai cái hoạt mạch chưa bị người khác tranh đoạt.

Bọn họ đã ấn định đại tinh tinh là của chính mình, mắt thấy sắp đại công cáo thành lại có một con chim điêu đưa tới cửa, bảo sao bọn họ không vui?

Phân ra vài người cũng không sao, chỉ cần có thể kéo dài chút thời gian, đến khi thu phục được đại tinh tinh thì mọi người có thể cùng nhau quay đầu chống lại cự điêu.

Một lần thu phục được hai hoạt mạch, đối với gia tộc của bọn họ đây chính là đề thăng cực lớn.

Thân phận của người vừa gọi hẳn không thấp, vừa dứt lời liền có thêm bốn người nhảy ra vòng chiến ngênh tiếp cự điêu. Thực lực của bốn người cũng không tính cao nhưng cũng không hề thấp, tất cả đều là Linh Giai hạ phẩm đỉnh phong, bọn họ không cần chiến đấu với cự điêu, chỉ cần kiềm chế nó là được, cẩn thận một chút thì không thành vấn đề.

Đoàn người tính sai một điểm, không ai ngờ được cự điêu căn bản không phải tự mình lao xuống mà là do có người điều khiển.

Đường Phong đã làm như vậy tự nhiên sẽ có chuẩn bị, chỉ cần cự điêu công kích xuống thì sẽ trở thành một cái bánh bao ném chó không thể quay về.

Chỉ trong chớp mắt, cự điêu liền lao đi ba mươi trượng, bay tới trước mặt những người đó.

Chẳng qua không chờ nó rơi xuống đất, đám người thấy được phía trên lưng cự điêu có một chuỗi bóng đen tản khắp nơi, trên người những bóng đen đó còn toát ra quang mang vũ khí.

Xoẹt... Đao mang hiện lên, một cao thủ Linh Giai hạ phẩm được phân tới để kiềm chế cự điêu vô cùng kinh ngạc nhìn lại yết hầu của chính mình, nơi đó có chút đau đớn, chẳng qua rất nhanh liền có một cỗ ấm áp phun ra từ sau gáy, tràn ngập mùi máu tanh.

Toàn bộ tâm thần của hắn đều đặt trên người cự điêu, đâu nghĩ rằng sẽ có người tới gần dánh lén như vậy? Dù sao trong nhận thức của hắn, căn bản không thấy có khí tức của người sống.

- A...

Có người trúng chiêu hét thảm ngã xuống đất.

Cho tới lúc này đám người kia mới phát hiện rốt cuộc bóng đen là cái gì. Đó chính là những hắc y nhân mặc áo bào đen, mỗi người đều cầm một thanh vũ khí trên tay đang chạy ầm ầm vào trong trận doanh của nhà mình, triển khai công kích giết chóc trắng trợn.

- Trên lưng điêu có người!

Một tiếng thét kinh hãi truyền ra.

Hơn mười bộ dược thi nằm trên lưng điêu vô thanh vô tức, vừa động thủ tạo nên kỳ công.

Cự điêu cũng động thủ, phối hợp công kích cùng hơn mười bộ dược thi, đôi điêu trảo mạnh mẽ vung ra, hai cánh cũng vô vỗ bay lên.

Cuộc chiến nguyên bản đang ổn định trong nháy mắt bị phá đám, gia tộc nọ đang chiếm thượng phong tuyệt đột trong chớp mắt bị rơi vào bị động tới cực điểm.

Đại tinh tinh đang bị vây chịu đòn hiện giờ cũng vô cùng dũng mạnh bộc phát ra sức mạnh phi thường, vỗ ngực thùng thùng hung hăng xông tới một người tu luyện đứng ở trước mặt nó, trợn mắt trừng từng, hai tay tóm lấy chân của người nọ, hung hăng dùng lực.

Rầm một tiếng, giống như là xé một tờ giấy, cao thủ Linh Giai nọ trực tiếp bị xé thành hai nửa, máu thịt và nội tạng bay lượn khắp bầu trời, tràng diện vô cùng đẫm máu khiến người khác không đành lòng nhìn.

- Hống hống hống ...

Trong miệng đại tinh tinh phát ra tiếng thị uy mạnh mẽ, thân thể to lớn nhún xuống giống như cái lò xo rồi bật cao lên trực tiếp nện vào đám người, dư chấn khiến đám người đứng không vững, các dược thi thừa cơ công kích mạnh mẽ, lại thêm hai oan hồn nữa bị giết.

- Chạy!

Một tiếng gầm truyền tới, những cao thủ còn sống bật người chạy tứ tán.

Dược thi xuất hiện khiến kế hoạch thu phục đại tinh tinh của gia tộc kia bị phá vỡ, thậm chí còn tổn thất vài người, nếu hiện giờ không chạy thì sẽ không còn cơ hội chạy.

Các dược thi không đuổi theo nhưng đại tinh tinh bị tức nghẹn nãy giờ truy đuổi theo liền mấy dặm, nhưng chỉ một lát sau liền giống như con cua giễu võ giương oai, lỗ mũi phun khí nóng thở phì phò chạy về.

Chờ tới khi hai người Đường Phong và Chung Lộ chạy tới, chiến đấu đã kết thúc từ lâu, không chỉ như vậy, đại tinh tinh và cự điêu còn đang tiến hành giao lưu một cách khó hiểu.

Hai hoạt mạch có thân hình khổng lồ đứng sừng sững tại đó, Đường Phong và Chung Lộ cùng hơn mười bộ dược thi đứng ở dưới chân bọn chúng, nhỏ bé giống như con kiến hôi.

Cự điêu đại khái học cách trình bày từ Chung Lộ, giao lưu với đại tinh tinh nói những chỗ tốt, miệng nói không ngừng, thỉnh thoảng hai cánh quạt lên vài cái khiến cho cát bụi mù mịt, đại tinh tinh khi thì lắc đầu khi thì gật đầu, thần sắc trên mặt như đang bị táo bón vô cùng cuống quít, cũng không biết đàm phán có ổn hay không.

Hai người Đường Phong và Chung Lộ cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng đứng chờ.

Qua một thời gian, đại tinh tinh mới hiểu được điểm chính rồi nặng nề gật đầu, cự điêu vô cùng hưng phấn kêu lên một tiếng, hiển nhiên đã cùng chung nhận thức.

Sau một khắc, đại tinh tinh liền thấp đầu xuống, ánh mắt tràn ngập uy nghiêm và ngạo khí nhìn hai người Đường Phong và Chung Lộ, đôi mắt của nó rất sáng sủa, cũng rất có thần, một cỗ khí phách trong đó bắt đầu khởi động.

Chẳng qua rất nhanh, cái miệng của đại tinh tinh hơi vểnh lên, đôi một mỏng uốn thành một độ cong duyên dáng mà hèn mọn, trong miệng phát ra tiếng kêu hưng phấn gấp gáp, nó vươn hai ngón tay nâng Chung Lộ lên, tiến đến sát gần gương mặt của nó, vẻ mặt tràn đầy thích thú và du đãng.

Đường Phong thấy vậy trừng mắt ngốc trệ, Chung Lộ vội hô to:

- Công tử...