Vô Thường

Chương 1130: Do tâm sinh ra




Vừa rồi chẳng hiểu tại sao xúc động phải cơ quan then chốt, tuy rằng Đường Phong không hiểu rõ nhưng hiện giờ công kích đang đánh tới hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu, tiện tay đánh tan.

Và tình huống lại xảy ra như cũ, khi Đường Phong đánh tan chiêu thức của Đoạn Tây Lâu thì vô số đạo công kích lại từ bốn phương tám hướng phóng vào.

Mà hiện giờ cường độ của công kích rõ ràng tăng lên rất nhiều so với lúc nãy, may mà ba người phản ứng cũng nhanh, tiêu hao chút khí lực liền hóa giải được nguy cơ.

Không đợi ba người thở ra một hơi, Đoạn Tây Lâu giả ở đối diện bổ ra công kích lần thứ ba.

- Chung Lộ, công kích hắn thử xem.

Trong lòng Đường Phong đột nhiên phát ra một chủ ý, một mặt hóa giải kiếm khí của đối phương một mặt phân phó cho Chung Lộ.

- Vâng.

Trường tiên màu đỏ trên tay Chung Lộ duỗi thẳng ra đánh tới Đoạn Tây Lâu giả, một roi này Chung Lộ chỉ dùng để thử, tuy không dùng hết toàn lực nhưng cũng không thể khinh thường, khi trường tiên và Đoạn Tây Lâu tiếp xúc với nhau thì lại không hề khiến cho hắn bị thương tổn dù chỉ một chút, trường tiên cứ như vậy xuyên thấu qua thân thể của hắn, ngoại trừ viền ngoài thân thể hắn bị lay động đôi chút thì không còn phản ứng nào khác.

Đường Phong chau mày, hắn hoài nghi những công kích vừa rồi đều là ảo giác, nhưng suy đoán từ lực đạo truyền tới tay thì những công kích vừa rồi cũng không giống như mình suy nghĩ, mà là thật, tuy rằng Đoạn Tây Lâu giả ở trước mặt vô hình vô chất, nhìn qua vô cùng giống với Đoạn Tây Lâu thật, nhưng chắc chắn là ảo giác trăm phần trăm.

Mà mỗi lần Đoạn Tây Lâu giả công kích, chính mình phá tan thì đều bị các cơ quan then chốt công kích, cường độ công kích của các cơ quan then chốt càng ngày càng mạnh, ba lần công kích liên tiếp Đường Phong đều mơ hồ cảm giác được một ít áp lực.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì chỉ không đầy ba hiệp, nhất định sẽ có người bị thương.

- Đại ca, hình như người này sử dụng kiếm pháp Đoạn gia ta.

Đoạn Tây Lâu trầm giọng nói.

- Do tâm sinh ra?

Đường Phong nhíu mày, tuy rằng ảo trận không có uy lực nhưng không hề tầm thường, dĩ nhiên có thể biết được suy nghĩ trong lòng Đoạn Tây Lâu, kể cả kiếm pháp do ảo cảnh chiết xạ thành cũng là công kích chân chính.

Chỉ là, rõ ràng chính mình đã hóa giải công kích của hắn, tại sao còn xúc động tới cơ quan then chốt đây?

Đoạn Tây Lâu giả ở trước mặt chuẩn bị ra kiếm thứ thư, hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ sẵn sàng đón đỡ, chuẩn bị ứng phó công kích của hắn.

Nhìn một màn này, Đường Phong bỗng nhiên nhớ tới tràng cảnh thu phục Ngự Thần vào năm đó, linh quang trong đầu chợt lóe lên.

Thì ra là như vậy! Thì ra do kiếm khí tràn ra ngoài xúc động tới các cơ quan then chốt và bẫy rập trong phòng. Công kích của Đoạn Tây Lâu giả cũng không lớn lắm, lấy thực lực của Đường Phong tùy tiện có thể hóa giải được, nhưng chính vì khi hắn phá giải công kích thì Đường Phong lại dùng thừa ra một chút khí lực, đây chính là nguyên nhân phát ra từ bản năng, nhưng chính vì thừa ra một chút khí lực không tiêu tán được cho nên mới xúc động tới các cơ quan then chốt cùng bẫy rập.

Năm đó thu phục Ngự Thần cũng gặp qua loại tình huống như vậy, Ngự Thần đánh ra công kích còn chính mình phá giải hoàn mỹ, không thể thừa cũng không thể thiếu, nếu không cường độ công kích của nó càng lúc sẽ càng lớn, cục diện năm đó giống y hệt như cục diện ở trước mặt.

Nếu quả thực là như vậy thì nhất định phải xuất ra công kích có cùng uy lực, hóa giải hoàn mỹ công kích của song phương cùng nhau tiêu tán.

Suy nghĩ cẩn thận vấn đề then chốt bên trong, tinh thần Đường Phong liền phấn chấn lên.

Kiếm thứ tư của Đoạn Tây Lâu giả đánh ra, uy lực cũng không lớn, Đường Phong cảm nhận được lực sát thương của kiếm khí trước mặt, cương khí vận chuyển tiện tay bổ ra một kiếm.

Hai đạo kiếm khí giao nhau giữa không trung đồng thời tiêu tán vào hư không.

Hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ kinh ngạc phát hiện, nguyên bản công kích từ bốn phương tám hướng đánh tới hiện giờ không còn xảy ra nữa.

- Ta đã biết phải phá giải thế nào.

Đường Phong khẽ mỉm cười một tiếng, muốn làm rõ ràng vấn đề then chốt bên trong ảo trận căn bản không khó chút nào, nhưng nếu không biết vấn đề thì sẽ chỉ càng lúc càng đối mắt với công kích cường hãn, hai người Linh Giai chạy ra vừa rồi, sợ rằng đã đánh tới mệt mỏi cho nên mới bị thương.

- Đại ca thần võ!

Đoạn Tây Lâu hưng phấn không ngớt, không khỏi hỏi:

- Phải làm như thế nào mới có thể phá giải trận pháp này?

Đường Phong nói ra suy nghĩ trong lòng, Đoạn Tây Lâu hiểu ngay lập tức. Hắn vốn có nghiên cứu thâm sâu về các cơ quan then chốt cùng bẫy rập, bản thân có tạo nghệ nhất định, tự nhiên có thể hiểu được dễ dàng.

- Nhưng tại sao người này vẫn không biến mất?

Đoạn Tây Lâu chỉ vào Đoạn Tây Lâu giả ở trước mặt hỏi.

- Có lẽ còn phải ứng phó vài lần công kích nữa mới được.

Đường Phong đáp.

Sự thực quả như vậy, thời gian kế tiếp Đoạn Tây Lâu giả phát ra sáu lần công kích, hơn nữa những lần công kích này có uy lực khác nhau, có lúc lớn, có lúc nhỏ, hiển nhiên là muốn mê hoặc Đường Phong, nhưng chẳng qua hắn chỉ là thứ do ảo trận sinh ra, bản thân không có thần trí. Đường Phong lại hiểu phương pháp phá trận, đâu có thể cho hắn toại nguyện.

Từ đầu tới cuối ứng phó mười lần công kích, Đoạn Tây Lâu giả thu kiếm trở lại, thân ảnh dần dần trở nên hư huyễn, lập tức biến mất không thấy đâu.

- Rốt cục cũng phá được!

Đoạn Tây Lâu mừng rỡ một tiếng, đang muốn đi tìm bảo rương bên trong gian phòng thì đột nhiên quanh cảnh có chút biến hóa, trước mặt ba người lại xuất hiện thêm một hư ảnh.

Hư ảnh dần dần ngưng tụ, nhìn vóc người của hư ảnh thì chính là Chung Lộ, ngực nở mông cong, uyển chuyển dịu dàng.

Quả nhiên, hư ảnh dần dần ngưng tự thành một người giống y hệt Chung Lộ như hai giọt nước, nàng cũng đồng dạng cầm trường tiên màu đỏ dài ba trượng trên tay, chẳng qua không có tiên linh khí giống như Chung Lộ, vẻ mặt như núi tuyết vạn năm, vô cùng băng lãnh.

- Lẽ nào mỗi người đều phải gặp một lần?

Trong lòng Đường Phong nghi hoặc, cả ba người đều cùng nhau tiến vào, đầu tiên là xuất hiện hư ảnh của Đoạn Tây Lâu, hiện giờ là Chung Lộ, tiếp theo có lẽ chính là mình.

- Nếu công tử yên tâm thì để nô tỳ tới phá giải trận này?

Chung Lộ nhẹ giọng hỏi.

Đường Phong quay đầu nhìn nàng một chút rồi gật đầu, chỗ then chốt chính mình đã nói, lấy thực lực của Chung Lộ muốn ứng phó không có vấn đề, quan trọng nhất là nàng có thể điều khiển được lực đạo của mình chuẩn xác hay không thôi.

Chung Lộ chậm rãi bước lên, trường tiên màu đỏ dài ba trượng duỗi ra trên tay, giống như tiên tử lạc vào chốn phàm trần, đứng lẳng lặng nơi đó.

Hai mỹ nhân giống nhau như đúc đứng cách không xa, tư thế giống nhau, vũ khí trường tiên giống nhau, nhìn qua khiến cho người khác có chút cảm giác hưởng thụ.

Trường tiên của Chung Lộ giả động đậy, trường tiên được duỗi thẳng tắp giống như một cây trường thương phi thẳng tới chỗ Chung Lộ, kình khí lan ra bốn phía, uy lực mạnh hơn công kích của Đoạn Tây Lâu giả mấy phần.

Đối mặt với công kích như thế, sắc mặt Chung Lộ không đổi, đồng dạng dùng trường tiên hóa thành thương nghênh tiếp.

Một kích này của Chung Lộ phát sau mà đến trước, hai đạo trường tiên giao nhau giữa không trung giống như một cây gậy đánh rắn rồi đồng thời rụt về, chỉ truyền tới một âm thanh giòn tan.

Đường Phong thấy thế âm thầm gật đầu, Chung Lộ hóa giải chiêu thức ấy rất chuẩn, cho dù là tốc độ hay lực đạo đều không sai biệt so với Chung Lộ giả.

- Ba ba ba...

Khác với Đoạn Tây Lâu giả, Chung Lộ giả vừa ra tay là công kích như cuồng phong bão táp, trường tiên tới rồi đi hóa thành hàng vạn tiên ảnh.

Chung Lộ thủ hộ tại linh mạch, tu luyện dưới chân Vân Hải Chi Nhai suốt bốn năm, công phu dùng tay đương nhiên không kém, đối mặt với công kích trùng trùng điệp điệp không hề nao núng, hai đạo trường tiên khi thì đan xen, khi thì va chạm, kình khí phía trên trường tiên hỗ trợ lẫn nhau, không có chút thừa thãi ra ngoài, càng đấu lực lượng càng ngang nhau.

Quan trọng chính là lực lượng phải ngang nhau, dù chỉ nhiều hay nhỏ hơn một chút thì đều có thể xúc động tới các cơ quan then chốt của bẫy rập.

Tốc độ trận đấu này rất nhanh, trước sau chẳng qua chỉ tới năm hơi thở, Chung Lộ giả đột nhiên thu hồi trường tiên, thân thể dần dần tiêu tán.

- Đã qua mười chiêu!

- Công tử chê cười, may mắn nô tỳ không làm nhục mệnh!

Chung Lộ ngoái đầu nhìn lại cười, thanh âm ôn nhu vang lên.

- Tiên pháp của Chung cô nương thật mạnh.

Đoạn Tây Lâu tán tụng.

- Làm cũng không tệ.

Đường Phong cũng thuận miệng nói một câu, Chung Lộ cúi người xuống, cái cổ trắng nõn thon dài đỏ ửng lên.

Lúc Chung Lộ giả tiêu tán thì xuất hiện thêm một hư ảnh nữa.

Thần sắc Đường Phong không khỏi ngưng trọng, nhìn lướt qua hai người, tay cầm trường kiếm thứ thần binh lẳng lặng nhìn hư ảnh.

Suy đoán của chính mình quả nhiên không sai, ảo trận được định đoạt nhờ vào số lượng người xông vào, phải phá vỡ số lượng hư ảnh tương đương với số lượng người. Đạo hư ảnh thứ ba chính là hư ảnh của chính mình.

Chỉ cần phá giải mười chiêu liền có thể phá trận, nhưng uy lực của mười chiêu càng lúc càng lớn, Đường Phong không biết cuối cùng thì hư ảnh sẽ sử dụng chiêu thức gì.

Mặc dù hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ có chút thực lực những cũng không uy hiếp được tới tính mệnh của mình, nhưng Đường Phong thì lại khác, trên người hắn có Ngự Thần.

Vạn nhất cuối cùng hư ảnh vận dụng tới Ngự Thần để công kích thì thật là trò cười.

Hẳn là không đến mức ấy, trong lòng Đường Phong tự an ủi chính mình.

Trong lúc đang cảnh giác thì đột nhiên Đường Phong giả động thủ. Tuy rằng bên hông hắn cũng có một thanh trường kiếm nhưng hắn không dùng tới kiếm pháp mà giơ tay lên, vài đạo lưu quang bắn về phía bên này.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Đường Phong vui mừng.

Thì ra hư ảnh cũng sử dụng tới ám khí. Ngẫm lại cũng đúng, ảnh tượng do tâm sinh ra, nhưng hư ảnh đều là phản ảnh từ trong lòng chính mình, phát ra ám khí là điều đương nhiên.

Chẳng qua chuyện này có chút múa rìu qua mắt thợ, ám khí chính là thứ Đường Phong tinh thông nhất.

Vài đạo lưu quang bắn tới trong nháy mắt, Đường Phong liền nhìn thấy phương hướng và lực công kích của chúng, tay giơ lên, mấy thanh ám khí bắn ra trong nháy mắt.

Cơ hồ lộ tuyến của cả hai giống nhau như đúc, ám khí của song phương đều ngang bằng, đánh ra một chiêu ngang tài ngang sức.

Hư ảnh lại xuất thủ, lúc này ám khí của hư ảnh lợi hại hơn rất nhiều, bởi vì hắn sử dụng tới thủ pháp ám khí của Đường Môn.

Đường Phong cũng lấy công kích đồng dạng đón đỡ.

Cửu Tinh Liên Châu, Thiên La Địa Võng, Thiên Y Vô Phùng, Truy Tinh Trục Nguyệt, Bôi Cung Xà Ảnh, Khiên Ti Lung Hải...

Tinh túy của ám khí Đường Môn được tỏa sáng vào giờ khắc này, giữa không trung có một trận âm thanh đinh đinh đang đang vang lên không ngớt bên tai, khiến Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ nhìn hoa mày chóng mặt.

Bỗng nhiên, âm thanh ám khí giao nhau đình chỉ, Đường Phong giả cũng dừng công kích.

- Chín chiêu.

Đoạn Tây Lâu nhíu mày:

- Còn có chiêu cuối cùng?

Đoạn Tây Lâu giả bị phá đi mười chiêu liền biến mất, Chung Lộ giả cũng đồng dạng như vậy.

Nhưng hiện giờ Đường Phong giả chỉ đánh ra chín chiêu rồi đình chỉ công kích, điều này khiến cho Đoạn Tây Lâu có chút nghi hoặc không giải thích được.

Lúc này trong lòng Đường Phong cũng máy động, hư ảnh có thể sử dụng thủ đoạn của bản thân, hơn nữa chiêu thức đánh ra giống mình y như đúc, đã qua chín chiêu, chiêu tiếp theo sẽ là gì?

Chiêu cuối cùng chắc chắn là chiêu mạnh nhất. Mà chiêu thức Đường Phong có thể thi triển ra có uy lực lớn nhất không thể nghi ngờ đó chính là Ngự Thần.

Lẽ nào sẽ xuất hiện một kích Ngự Thần? Thần sắc Đường Phong ngưng trọng, Ngự Thần là thần binh, hơn nữa còn là thần binh đã chân chính hòa hợp với mình, công kích như vậy cho dù là bản thân Đường Phong cũng không dám nắm chắc có thể đón đỡ. Nhưng nếu không ngăn lại được thì cả ba tính mệnh sẽ phải nằm tại đây.

Bàn tay Đường Phong giả động đậy, Đường Phong nhìn chằm chặp vào động tác của đối phương, con mắt không dám nháy một cái nào.

Chỉ thấy hắn chậm rãi đưa tay cầm lấy bội kiếm bên hông, chợt một cỗ kiếm ý phủ vô tận phủ xuống.

Vô Cấp Kinh Mang Kiếm!

Con ngươi Đường Phong phóng lớn trong nháy mắt, thì ra một kích cuối cùng không phải là Ngự Thần mà là Vô Cấp Kinh Mang Kiếm!

Không có chút chần chừ, một tay Đường Phong cũng nhanh chóng rút bội kiếm bên hông mình ra, kiếm ý tỏa ra giống như long ngâm, không khí xung quanh như biến thành châm nhọn đâm vào da thịt hai người Chung Lộ và Đoạn Tây Lâu, khiến bọn họ đau đớn, bất đắc dĩ cả hai đành phải vận khởi cương khí hộ thân, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn đôi chút.

- Tranh...

Âm thanh phát ra từ trong kiếm truyền tới, kiếm ý càng lúc càng nồng nặc, nếu nói kiếm ý vừa rồi giống như châm nhọn thì kiếm ý hiện giờ giống như ngọn núi đang đè ép xuống, như muốn nghiền nát tất cả mọi thứ phía dưới.

Kiếm ra khỏi vỏ, quang mang hiện lên.

Đường Phong và hư ảnh hầu như cùng một lúc đánh ra Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.

- Nguy rồi!

Kiếm quang của Đường Phong vừa ra, liền biết có chuyện không hay.