Vô Thường

Chương 1125: Có muốn đi làm chuyện chính nghĩa hay không?




Mà dùng một ít thiên địa chí bảo đặc thù có đặc tính tương đương với lực lương cương tâm để cho nó hấp thu chính là phương pháp tốt nhất.

Nhưng thiên địa chí bảo đâu dễ dàng tìm kiếm như vậy, cho nên dù có người biết được phương pháp này thì cũng là có lòng mà lực không đủ.

Hiện giờ Đường Phong không thể nghi ngờ chính là đi đúng đường, bản thân của hắn tu luyện Vô Thường Quyết đã không mang theo bất kỳ thuộc tính cho nên cũng không thích hợp để hấp thu dược hiệu của Liệu Nguyên Hỏa và Hàn Cốt U Đinh, chỉ có thể để cương tâm thu nạp.

Tiểu khô lâu vừa phun vừa hấp liền hấp thu toàn bộ dược hiệu bên trong đan điền, Đường Phong rơi vào đường cùng chỉ có thể tiếp tực chờ cho tới khi dược hiệu bên trong đan điền tràn đầy một lần nữa thì lại làm theo cách cũ.

Lực lượng cương tâm thong thả tăng trưởng, tuy rằng tốc độ tăng trưởng có hạn nhưng dù sao cũng là tăng trưởng.

Thời gian trôi qua, thoáng cái qua hết một ngày, cho tới lúc này dược hiệu bên trong linh thảo đã được hóa giải hoàn toàn, Đường Phong đình chỉ đả tọa, mở mắt ra cảm thụ một phen, xác thực thương thế của chính mình đã hoàn toàn khỏi hẳn, có thánh phẩm chữa thương như Hàn Cốt U Đinh, có thể khỏi hẳn cũng không có gì là lạ.

Tâm niệm khẽ động, mắt trái một mảnh tuyết trắng, không khí đang ấm đột ngột giảm xuống mạnh.

Cho dù Đường Phong không xuất chiêu cũng cảm giác được lực lượng cương tâm của băng hệ đã được gia tăng! Tăng thêm không nhiều lắm, chỉ khoảng chừng một thành.

Sau đó thí nghiệm một chút về lực lượng cương tâm hỏa hệ, phát hiện ra nó cũng đồng dạng như vậy.

Trong lòng Đường Phong vui vẻ! Cuối cùng cả hai phiến lá linh thảo cũng không bị lãng phí quá nhiều, Hàn Cốt U Đinh còn lại tám lá, Liệu Nguyên Hỏa cũng còn một chút, mang chỗ này về đưa cho Mạc sư tỷ luyện chế thành đan thì công hiệu sẽ tăng hơn nhiều so với ăn sống.

Đi ra khỏi thú mộ, Đường Phong không phát hiện hình bóng của Đoạn Tây Lâu đâu, hơi cảm nhận một chút liền biết được hắn đang ở bên ngoài mười trượng.

Thân hình nhún vài cái, Đường Phong liền đi tới bên cạnh hắn, lúc này Đoạn Tây Lâu đang lén lút ẩn mình sau một mảnh dược viên, nhờ cây cỏ che khuất, không biết đang nhìn chuyện gì mà còn cố gắng thu liễm khí tức toàn thân.

Hắn chẳng qua chỉ là một Thiên Giai, cho dù cố gắng thu liễm cũng không thể thoát khỏi nhận biết của cao thủ Linh Giai.

- Đoạn huynh.

Đường Phong vỗ nhẹ hắn một cái.

Đoạn Tây Lâu bị giật mình hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Đường Phong, lúc này mới an tâm một chút, thần hồn chưa định nói:

- Đại ca đã xuất quan rồi sao?

- Ừ, thương thế đã khỏi rồi.

Đường Phong gật đầu:

- Ngươi đang làm cái gì vậy?

- Suỵt...

Đoạn Tây Lâu dựng một ngón tay lên thở dài một tiếng, sau đó chỉ về phương hướng phía trước nói:

- Bên kia có hai nhóm người đang đứng cạnh nhau, bộ dáng như sắp xung đột đến nơi.

Đường Phong không nói gì, xung đột bên trong Hư Thiên Điện thì có gì phải ngạc nhiên?

- Chúng ta có nên lên hỗ trợ hay không?

Đoạn Tây Lâu hỏi.

Đường Phong ngạc nhiên nói:

- Vì sao phải giúp?

Tuy rằng nói gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của nghĩa hiệp nhưng Đường Phong cũng không thích tùy tiện nhúng tay vào chuyện tình của người khác, nếu cứ gặp hai nhóm người đang xung đột đều nhúng tay vào thì đây không phải là chuyện bắt chó đi cày sao?

- Nhưng một đám người bên kia đang khi dễ một nữ tử, thân là nam nhi há có thể khoanh tay đứng nhìn?

Đoạn Tây Lâu nói lời này mà lòng đầy căm phẫn, biểu hiện vô cùng hiên ngang lẫm liệt.

Đường Phong nhìn bộ dạng của hắn với ánh mắt kỳ quái, lập tức Đoạn Tây Lâu đỏ mặt.

Trải qua một thời gian ở chung với Đoạn Tây Lâu, Đường Phong cũng biết thái độ làm người của hắn, hắn cũng không phải người thích xen vào việc của người khác, hiện giờ biểu hiện oán giận như vậy cho nên có chút kỳ lạ.

Đường Phong khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy cách xa hơn mười trượng có một chỗ trống trải, một đám người bao quanh thành một hình tròn, số lượng không ít, đại khái có khoảng sáu bảy người, trong đó có đủ cao thủ Linh Giai.

Mà đứng giữa đám người kia là một nữ tử.

Tầm mắt bị ngăn trở cho nên Đường Phong không biết tướng mạo của nữ tử này như thế nào, nhưng vóc người của nàng không thể chê được, mặc một bộ quần áo dài màu đỏ, dáng người yểu điệu thướt tha, bộ ngực no đủ đầy đặn, mu bàn tay trắng muốt để lộ tại bên ngoài, nàng đứng một mình tại nơi đó liền có một loại phong thái nổi bật.

Cho dù không nhìn thấy được hình dạng thì Đường Phong cũng biết được người nữ tử kia tất nhiên quốc sắc thiên hương.

Hồng nhan luôn gây tai họa nha, nếu không tại sao khiến sáu bảy nam nhân đi bắt nàng như vậy?

Mà trên tay kẻ gây tai họa có một cây trường tiên, trường tiên quấn thành vài vòng bị nàng cầm trên tay, ngón tay trong suốt sáng như ngọc giống như được điêu khắc từ tinh thạch, móng tay thon dài, chỉ riêng cánh tay này đã lộ ra một cỗ mị hoặc vô tận.

Di, trường tiên kia, hình như đã nhìn thấy qua tại nơi nào? Đường Phong vô cùng nghi hoặc.

Trong lúc đang nghi hoặc thì bên kia có người mở miệng nói.

- Tiểu nương tử xuất thân từ môn phái nào?

Vừa nói người này hướng người về phía trước bước một bước.

Một bước này vừa đi vừa lúc để lộ ra một khoảng không gian, bản thân Đường Phong đang muốn nhìn xem nữ tử kia như thế nào nhưng vừa mới nhìn thì không khỏi tức giận mắng một tiếng:

- Kháo!

- Cái gì?

Đoạn Tây Lâu không hiểu, cả người như lạc vào trong sương mù.

- Không có gì.

Đường Phong lắc đầu, hắn oán giận như vậy bởi vì trên đầu nữ nhân này có một chiếc mũ rộng vành, trên mặt cũng có một mảnh lụa mỏng màu đen che đi, căn bản không để người khác nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.

Nhưng chính bởi vì như vậy, lại thêm dáng vẻ rụt rè của nữ tử mới khiến cho người khác càng nôn nóng muốn biết khuôn mặt thực của nàng.

Có thể có vóc người như vậy, rốt cuộc là mỹ nhân hay cá sấu? Lúc này Đường Phong cũng muốn biết đáp án.

Đối mặt với câu hỏi của nam tử, nữ tử không nói được một lời, nàng chưa đáp lại, hiện giờ tình huống đã khá rõ ràng, gặp phải mấy người nam nhân tại chốn đồng không mông quạnh, chính mình có đáp ứng hay không cũng không hề khác biệt.

- Đại ca, rốt cuộc là chúng ta chỉ nhìn hay đi làm chuyện chính nghĩa?

Đoạn Tây Lâu lại hỏi một câu.

Đường Phong liếc mắt khinh thường, câu hỏi như vậy coi như đặt chính mình vào tình thế đối mặt với chính nghĩa.

- Trước tiên không cần vội, thực lực của nữ tử này không kém!

Đường Phong trầm ngâm nói. Hiện giờ thế cục đã rõ ràng, chắc chắn sáu bảy nam nhân kia thấy nữ tử đi lẻ loi một mình cho nên trong lòng mới nổi lên ác ý, mà ở bên trong Hư Thiên Điện thì vi phạm pháp lệnh cũng không phải chuyện lớn, mặc kệ có phải bọn họ muốn biết được khuôn mặt thực của nữ tử không hay là có ý gì khác thì cũng đều là ý không tốt.