Vô Thường

Chương 1094: Sống sót sau tai nạn




Chim chết vì ăn, cho dù ma đầu này cường đại hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người mà thôi, huống chi tình huống của hắn hiện giờ đã đến lúc tắt đèn hết dầu, ai có thể đoạt được một kích cuối cùng giết chết hắn thì người đó sẽ là chủ nhân mới của thần binh, đối diện với loại mê hoặc này điều kiên hà khắc nhận chủ của thần binh không ai thèm quan tâm tới. Trong nhất thời bầu trời đen kịt, khắp nơi đều là người, mấy nghìn người giống như thủy triều ồ ạt xông lên đánh tới Đường Phong. Linh khí trong thiên địa vô cùng hỗn loạn, đối mặt với đại quân mấy nghìn người ào ào tiến tới này, Đường Phong giống như một con thuyền độc mộc lao đao trong bão tố, cảm giác vô cùng thê lương.

Nhiều người tấn công như vậy, nhất thời áp lực của Chiến Khôn đột nhiên biến mất, ba đạo lưu quang luôn truy kích chính mình đã biến mất không thấy từ lúc nào.

Quay đầu nhìn lại, Chiến Khôn nắm chặt Long Uyên Đao trên tay mở to hai mắt nhìn, chỉ chực tìm kiếm cơ hội tốt nhất mà đánh Đường Phong một kích cuối cùng.

Đứng lẳng lặng tại chỗ, mặc dù đối mặt với mấy nghìn người nhưng thần sắc của Đường Phong cũng không hề biến đổi.

Gần, gần hơn nữa, tất cả mọi người đều đã thấy trảng cảnh ma đầu đẫm máu ở ngay trước mặt, điều này lại càng khiến cho tất cả hưng phấn hơn.

Khi những người này chỉ còn cách Đường Phong cự ly khoảng ba mươi trượng thì cũng là lúc tay của Đường Phong khẽ động.

Một mảnh tàn ảnh bay qua, mấy trăm thanh ám khí đột nhiên xuất hiện quỷ dị trước mặt vài nghìn người. Trong đám này có đủ các chủng loại ám khí khác nhau, nào là phi châm, phi đao, phi tiêu, thậm chí ngay cả trường kiếm của người bị chết rơi trên mặt đất cũng bay lên trở thanh ám khí, trong phút chốc tất cả những ám khí này đều bắn thẳng vào đoàn người đang ồ ạt xông tới, trên mỗi thanh ám khí đều lóe lên từng đợt hàn quang.

Tranh.

Một âm thanh thanh thúy vang lên, trong mắt mấy nghìn người hiện giờ Đường Phong phảng phất như hóa thành một thanh trường cung tuyệt thế.

Hắn khom lưng uốn thành một hình trăng tròn, dây cung buộc chặt, thấy một màn như vậy trong lòng ai nấy đều toát ra một vẻ lạnh lẽo, lỗ chân lông toàn thân cũng không cầm được mà giãn ra.

Bàn tay Đường Phong chậm rãi giơ lên cao, hai mắt nhìn lạnh lùng về phía trước, cùng với động tác của hắn thì một thân xương cốt kêu lên răng rắc không dứt bên tai.

Mà âm thanh này chính là từ trong cơ thể ma đầu truyền ra, trên khuôn mặt tuấn tú của ma đầu hiện lên một tia thần sắc thống khỏ, giống như một thanh âm thở dài đi ra từ trong miệng hắn, mang theo một loại bất đắc dĩ và quyết liệt:

- Chư đại ... tinh thần!

Mười ngón tay bắn mạnh về phía trước, mấy trăm thanh vũ khí và ám khí trước mặt ma đầu phóng xuất ra quang mang, tất cả đều hóa thành lưu quang giống như lưu tinh ở phía chân trời bay thẳng tới đám người.

- Mau chạy!

Trong đám người có một người hét lớn.

Nhưng âm thanh kinh hô kia đã không còn kịp nữa, mọi người chỉ cho rằng Đường Phong đã đến giai đoạn nỏ mạnh hết đà cho nên mới xông lên chiếm tiện nghi, lại không nghĩ rằng hắn dĩ nhiên còn có thể xuất ra một chiêu kinh khủng như vậy, lúc này muốn chạy còn sao kịp?

Phốc phốc phốc...

Âm thanh vũ khí xuyên qua thân thể, vũ khí bay trên bầu trời giống như sao băng rơi xuống, trong phạm vu trăm trượng xung quanh Đường Phong đều bị quét sạch không thấy bóng người

Khi mấy trăm đạo lưu quang bay ra khỏi tầm mắt không thấy đâu nữa thì máu tươi rơi xuống từ giữa không trung, cùng với đó là vô số người bị gãy chân gãy tay, không một ai không bị tàn phế.

Một cỗ cảm giác mât mát thật sâu mọc lên từ trong đáy lòng những người sống sót, lúc này còn có ai dám tiến lên, tất đều vội vội vàng vàng lui về phía sau, ai nấy đều sợ mấy trăm đạo lưu quang kia quay lại. May mà đám lưu quang này cũng không hề quay lại mà biến mất hẳn.

Chư Thiên Tinh Thần, đây là thủ pháp ám khí chỉ tồn tại trong lý thuyết của Đường Phong, căn bản không có ai tu luyện thành được, nhưng mà khi Đường Phong bế quan dưới chân núi để thu phục Ngự Thần thì đã thành công, mặc dù trong đó có chút thành phần kỹ xảo mô phỏng ở trong đó nhưng dù sao tràng cảnh hiện giờ cũng là tràng cảnh lý tưởng mà tiền bối sáng tạo ra thủ pháp này muốn thấy.

Hồi đó để thu phục Ngự Thần Đường Phong đã phải bế quan dưới chân núi có Ngự Thần hai năm, sau quãng thời gian ấy Đường Phong mới thử chiêu, cũng bằng chiêu thức ấy hắn mới có thể thu phục được thần binh Ngự Thần, lúc này uy lực của Chư Thiên Tinh Thần thông qua thần binh Ngự Thần quả thật không thể đánh giá.

Đường Phong xuất ra thủ pháp ám khí đỉnh cấp này thì thân thể cũng nhịn không được lảo đảo một chút, hai mắt quay cuồng suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.

- Chết đi!

Chiến Khôn vẫn một mực nhìn về phía bên này, một chiêu vừa rồi hoàn mỹ và cũng thê lương vô cùng, may mà những người ham thần binh xông tới khiến hắn đánh ra chiêu này, nếu không sẽ là chính mình phải thừa nhận.

Chính mình có thể ngăn cản được sao? Căn bản không thể nào, ba đạo lưu quang đã khiến cho chân tay chính mình vô cùng luống cuống, nếu như mấy trăm đạo lưu quang cùng nhau kéo tới thì tuyệt đối mình sẽ chết không có chỗ chôn.

Chiến Khôn có lý do để tin tưởng Đường Phong vẫn không xuất ra chiêu này chính là vì tìm cơ hội hung hăng giành chính mình, lại không nghĩ tới vì bị mấy nghìn người tham lam phải phóng ra sớm. Nếu không phải bọn họ cùng nhau xông lên thì chắc chắn mình sẽ phải chết tại chỗ này.

Nhưng mà khẳng định một chiêu này tiêu hao vô cùng lớn, hiện tại chính là cơ hội đánh chết hắn tốt nhất.

Cho nên sau khi những người may mắn còn lại thối lui về phía sau thì Chiến Khôn vác Long Uyên Đao lập tức tiến đến, hắn không dám tới quá gần Đường Phong chủ yếu do có chút sợ lưu quang truy đuổi. Sau khi đứng cách xa khoảng vài chục trượng thì Chiến Khôn liền giơ Long Uyên Đao nhắm tới Đường Phong.

Nguyên bản Đường Phong đang quay cuồng đầu óc liền mở mạnh hai mắt ra, vẻ phẫn nộ tràn ngập khắp khuôn mặt, cương khí đang gián đoạn trong cơ thể đột nhiên trở nên hùng hồn, một thanh phi đao thật lớn thuần túy do thiên địa linh khí cấu tạo thành lơ lửng trước mặt hắn.

Thanh phi đao lớn này có chút không giống bình thường, nó dài đủ ba thước, từ khi hiện lên tới lúc định hình cũng chỉ trong nháy mắt, trên phi đao tỏa ra quang mang màu trắng nhũ, trong đó linh khí cuồn cuộn ngập tràn xung quanh.

Đôi mắt của Chiến Khôn đột nhiên mở trừng lớn, hắn phát hiện trong nháy mắt mình đã bị thanh phi đao màu trắng nhũ này phong tỏa, từ đáy lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác không thể tránh né trong đầu.

Chương 1094: Sống sót sau tai nạn (hạ).

Mồ hôi lạnh toát từ trong cơ thể ra ngoài, Chiến Khôn không hề nghĩ ngợi vội vàng vận chuyển cương khí, giơ Long Uyên Đao ra chém một đao mang về phía Đường Phong.

- Chết!

Một tiếng gầm vang lên từ trong miệng Đường Phong, nhưng không chờ cho thanh phi đao của hắn bay tới thì đột nhiên dưới chân lóe ra quang mang, ngay sau đó Đường Phong cảm thấy hoa mắt, giống như toàn bộ thế giới vừa thay đổi.

Chiến Khôn đang ỏ trước mặt không thấy đâu, máu tươi và thi thể đầy đất cũng không thấy đâu, thậm chí ngay cả bầu trời xanh thẳm cũng không hề có, chính mình dĩ nhiên lại ở trong một căn phòng, mà căn phòng này cũng không phải là rất lớn nhưng linh khí trong đó sung túc mười phần.

Đây là địa phương gì? Đường Phong quay đầu nhìn một vòng, căn bản không phải hiện bất kỳ kẻ nào, cũng không phát hiện được bất kỳ thứ gì, giống như căn nhà này là một nơi hoang phế.

Ảo giác? Chẳng lẽ mình đã bước vào ảo trận của người khác bố trí? Không đúng, những người đối đầu với mình không có một ai tinh thông trận pháp, căn bản không thể bố trí được.

Trong lúc Đường Phong đang mơ mơ màng màng thì trong chiến trường cũng một mảnh yên tĩnh.

Quang mang trên Long Uyên Đao của Chiến Khôn bắn ra nhưng Đường Phong lại biến mất một cách quỷ dị không thấy đâu, đạo đao mang kia chém xuống mặt đất tạo nên vết tích thật dài.

Hạ xuống mặt đất, Chiến Khôn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi trên trán nhỏ xuống ròng ròng.

Vừa rồi cỗ đao mang của chính mình có thể chém trúng Đường Phong nhưng mà một kích của đối phương cũng có thể kết liễu tính mệnh của chính mình, mặc dù cuối cùng thanh phi đao màu trắng nhũ cũng không hề bắn ra nhưng vẫn khiến cho mồ hôi lạnh chảy khắp người Chiến Khôn.

Đó chính là vận dụng thiên địa linh khí một cách cực đoan, phải là người tài giỏi mới có thể làm được điều đó. Người thanh niện này dĩ nhiên lại kinh khủng như vậy! Thực sự chính mình đã quá coi thường hắn.

Sau khi sống sót Chiến Khôn nhìn xung quanh bãi chiến trường khắp nơi, hắn muốn tìm kiếm hình bóng của Đường Phong nhưng không hề phát hiện được điều gì.

Ma đầu Đường Phong biến mất một cách ly kỳ khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng mê man. Liễu Như Yên và Cổ U Nguyệt phóng ra thần thức đầu tiên cũng không điều tra được vết tích của Đường Phong, ngược lại cảm thụ được cương khí ba động của hai Linh Giai thượng phẩm ở ngoài mấy trăm dặm.

Hai cỗ cương khí ba động của Linh Giai thượng phẩm khiến cho Liễu Như Yên nhíu mày, nàng không hề biết hai người này rốt cuộc là ai nhưng một người trong đó có cương khí ba động giống như sát lục chi tượng, cường hãn như nàng cảm nhận được nó cũng rét run toàn thân.

Ngược lại Cổ U Nguyệt không khỏi thở dài một hơi, Đường Phong đột nhiên biến mất tự nhiên nàng vô cùng khẩn trương, tuy rằng từ đầu tới giờ Đường Phong và Cổ gia không có giao tình gì nhưng mà Cổ U Nguyệt đã giúp Đường Phong nhiều như vậy, tự nhiên nàng không muốn thấy hắn gặp phải rủi ro.

Cho đến khi điều tra ra hai cỗ cương khí ba động thì Cổ U Nguyệt mới nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tại sao tới bây giờ mới nhúng tay vào?

Đường Phong biến mất khẳng định là do hai người ở ngoài mấy trăm dặm làm ra, chỉ là Cổ U Nguyệt hận vô cùng, chắc chắn bọn họ đã tới sớm, hơn nữa còn đã nhìn qua tràng chiến từ đầu tới cuối, nếu như bọn họ nhúng tay sớm hơn chút nữa thì Đường Phong cũng không phải khổ cực như vậy, nhưng đến khi sắp giết chết được Chiến Khôn thì bọn họ lại mang Đường Phong rời đi.

- Hai đồng tử này, thật là...

Cổ U Nguyệt căm giận dậm chân xuống đất.

- Cổ tỷ tỷ, sư phụ của ta đi đâu rồi?

Chu Tiểu Điệp chảy nước mắt nắm lấy tay Cổ U Nguyệt hỏi.

- Đừng lo lắng, tuy rằng ta không biết sư phụ của ngươi ở đâu nhưng chắc hẳn hiện giờ hắn rất an toàn.

Cổ U Nguyệt mở miệng an ủi.

- Vì sao tỷ tỷ biết người an toàn? Người bị trọng thương như vậy.

- Tin tưởng ta, hiện giờ hắn rất an toàn, chờ qua một đoạn thời gian nữa thì hắn sẽ tự tìm tới ngươi.

Cổ U Nguyệt vỗ nhẹ lên đầu Chu Tiểu Điệp, chợt quay đầu nhìn lại mấy dặm bên ngoài.

Ở bên ngoài mấy dặm, có hai đồng tử giống nhau đang đứng ở trên sườn núi nhìn lại về phía chiến trường bên này, tuy rằng dáng dấp của hai người đáng yêu, khi lớn lên cũng giống như hoa như phấn nhưng thần thái của người nọ giống như lão thần nhìn khắp mọi nơi, hai tay hắn chắp sau lưng, một thân cương khí ba động lộ ra sát ý nhàn nhạt hướng về phía trước.

Mà người còn lại lúc này đang ngồi chổm hổm trên mặt đất, hai tay chấm xuống đất vẽ thành một trận pháp nho nhỏ, bây giờ trận pháp đang tỏa ra ánh sáng chói chang.

Hai người ăn mặc vô cùng giống nhau, vừa nhìn qua còn khiến người khác tưởng rằng sinh đôi, chẳng qua một người có thần sắc lãnh huyết vô tình còn người kia tươi cười hớn hở, không hề giống nhau chút nào.

Hai người này không phải là ai khác mà chính là sát thần Thiên Cốc Thọ Đồng Tử và Lộc Đồng Tử tinh thông kỳ môn độn giáp.

Ngồi nửa ngày, Lộc Đồng Tử chồm hổm trên mặt đất mới chậm rãi đứng dậy, hai tay phủi phủi nói:

- Ai, trận pháp na di này thật khó điều khiển, nếu không phải địa phương bên kia cũng có một trận pháp như vậy thì sợ rằng không có cách nào đưa người qua, lần này tiêu hao hơn nửa cương khí của ta, ta xuất lực vì ngươi như vậy tại sao còn không cười lên một cái?

Thọ Đồng Tử không quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Bởi vì đây là công việc của ngươi! Ta chỉ giết người!

Lộc Đồng Tử đảo cặp mắt trắng dã:

- Nghe ngươi nói chuyện cảm giác rất tro lạnh trong lòng, sao ngươi không thể cười một cái? Cả ngày cứ giữ nét mặt như vậy không mệt hay sao?

Thọ Đồng Tử quay sang nhìn Lộc Đồng Tử, vẻ mặt Lộc Đồng Tử tươi cười:

- Thế nào, cười, cười lên một cái xem sao?

Thọ Đồng Tử chăm chút nhìn, được một lúc khóe miệng mới chậm rãi nhếch lên, thần sắc vô cùng dữ tợn, phảng phất như đang phải làm chuyện tình cực kỳ thống khổ.

Lộc Đồng Tử nhanh chóng bưng kín hai mắt:

- Đừng! Dọa chết ta mất!

Thọ Đồng Tử nói:

- Ngươi hãy suy nghĩ làm sao để đối mặt với tiểu tử kia, nếu như hắn biết tình hình thực tế khẳng định sẽ hận ngươi tới chết.

- Hắc, bản đồng tử cứu hắn, hắn hận ta cái gì?

- Ngươi cứu chính là Chiến Khôn, Phúc tử cũng không cho ngươi mang hắn đi như vậy.

- Chiến Khôn không thể chết nha.

Lộc Đồng Tử giải thích:

- Chiến Khôn chết đi thì bốn thế lực lớn vô cùng lộn xộn, toàn bộ thiên hạ cũng sẽ đại loạn, người trong Thiên Cốc của chúng ta tự nhiên phải vì thiên hạ mà làm phúc, cho dù Phúc tử có biết cũng sẽ tán thưởng ta làm tốt lắm, phải, nhất định hắn sẽ tán thưởng ta.

- Ta đang nói tiểu tử kia.