Vô Thường

Chương 1071: Nói về ám khí




Mấy ngày đi về Linh Mạch Chi Địa Đường Phong cũng tỉ mỉ kiếm tra một chút ký ức của Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử, tất nhiên hắn biếtđược Liễu Như Yên đang đi nơi nào.

Hư Thiên Điện! Đó là một nơi thần kỳ không gì sánh được. Nóđứng sừng sững một chỗ tại thế giới bên ngoài, vô cùng rộng lớn và nguy nga tráng lệ, nhưng mà địa phương này lại bị một cỗ lực lượng thần bí cổ xưa phong ấn, mỗi một trăm năm thì phong ấn này sẽ tự động giải trừ, mà lúc đó người có thực lực đi vào thì cóthể kiếm được chỗ tốt ngoài sức tưởng tượng.

Lần Hư Thiên Điện mở ra chính là một trăm năm về trước, tính tới bây giờ lần mở ra tiếp theo cũng đã không còn xa.

Trước đây vài ngày Chiến gia trông coi Hư Thiên Điện đã cửngười tới báo, Hư Thiên Điện đã có dấu hiệu sắp mở ra cho nên Liễu Như Yên mới đi thăm dò tình huống để xem có thật hay không, dù sao đây cũng quan hệ tới kỳ ngộ của cả tông môn, cóthể chấn hưng hay không đều nhờ vào chuyên này. Nếu bỏ đi thìphải đợi một trăm năm nữa mới có thể tiến vào.

Người bình thường mấy ai sống được một trăm năm? Cho dù làcao thủ Linh Giai thượng phẩm cũng phải đợi rất lâu.

Đường Phong chưa bao giờ nghĩ tới thế giới bên ngoài lại huyền diệu như thế, dĩ nhiên còn có Hư Thiên Điện thần kỳ như vậy, lấy tính cách mạo hiểm từ trong xương cốt của hắn thì Hư ThiênĐiện này vô cùng hấp dẫn, dù sao Tư Đồ thế gia quật khởi chính là nhờ vào Hư Thiên Điện. Nếu mình đi vào bên trong có thể tìmđược thứ tốt thì không chừng có thể đưa Đường gia bảo lên tới trình độ của bốn thế lực lớn.

Trong mục đích ban đầu của Đường Phong chính là để Chu TiểuĐiệp đi về Linh Mạch Chi Địa, sau đó một mình quay lại đây điều tra, nhưng lại không nghĩ tới Liễu Như Yên chờ ở chỗ này trước.

Khác với thần sắc cẩn thận của Đường Phong, lúc này trên khuôn mặt lạnh băng của Liễu Như Yên đang toát ra sát khí như ẩn như hiện chợt nồng nặc lên khi nhìn thấy Đường Phong và Chu TiểuĐiệp. Trong đôi mắt sắc bén kia tràn ngập một cỗ căm phẫn ngập trời.

Cho dù là ai khi mà biết hai vị đệ tử của mình bị giết chết thì sắc mặt chỉ sợ cũng không tốt hơn được Liễu Như Yên.

- Là ngươi!

Lúc Liễu Như Yên thấy rõ được diện mạo của Đường Phong thìthần sắc không khỏi kinh ngạc, bởi vì nàng phát hiện ra đây chính là Đường công tử ở trong Loa Thành, lúc đó chính mình còn muốn đi cướp quyển trận pháp ở trên người hắn, cuối cùng thứ tới tay lại chỉ là một quyển bí tịch vớ vẩn mà thôi.

- Liễu phó tông chủ!

Đường Phong bắt chuyện.

Liễu Như Yên không phản ứng với Đường Phong, nàng lướt qua hắn rồi nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Điệp, lạnh lùng nói:

- Tiểu Điệp, ngươi để cho ta thất vọng rồi.

Vốn Chu Tiểu Điệp đang trốn ở phía sau Đường Phong ngheđược câu này không khỏi bước ra cãi lại:

- Việc này vốn là lỗi của ngươi trước, là do ngươi mạnh mẽ bắt ta trở về Trảm Hồn Tông, cũng không hỏi ta có nguyện ý hay không.

Liễu Như Yên vô cùng đau đớn nói:

- Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi.

- Tốt cho ta?

Chu Tiểu Điệp cười lạnh một tiếng:

- Chỉ là do ngươi tự suy bụng ta ra bụng người, nếu có một cao thủ lợi hại hơn tới cướp ngươi đi, bắt ngươi phải ly khai với người thân đi tới một nơi xa lạ lại còn bị người khác khi dễ nữa, cái đógọi là tốt sao?

Thần sắc Liễu Như Yên ngẩn ngơ:

- Có người dám khi dễ ngươi?

Đường Phong đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên hắn phát hiện nữnhân Liễu Như Yên này căn bản không hiểu nhân tâm, ít nhất nàng cũng không xem thấu được diện mạo thực của hai đệ tửchính mình.

- Hừ, vật không thích không để trong lòng.

Liễu Như Yên trầm giọng nói:

- Cho dù là ta làm sai, không nên mang ngươi trở về Trảm Hồn Tông nhưng tại sao ngươi lại có thể liên hợp với người ngoài đểdồn nhị sư huynh cùng tam sư tỷ của ngươi vào chỗ chết?

- Là do bọn chúng muốn chết, một người muốn sấn tới khi nhục ta, còn một người kia tâm tư ác độc muốn ám toán ta. Bọn chúng không chết lẽ nào ta phải chịu những tai bay vạ gió này? Liễu Như Yên, nếu không phải ngươi ép buộc ta đi về Trảm Hồn Tông thì cũng sẽ không có những việc ngày hôm nay, nếu nói rõ ràng thì tất cả mọi chuyện xảy ra đều bởi vì tư tâm của chính ngươi.

Liễu Như Yên bị Chu Tiểu Điệp nói cho không còn gì để chốngđỡ, một thân sát khí ngưng tụ lại cũng tiêu tán không còn gì, nàng hồ nghi nhìn Chu Tiểu Điệp nói:

- Tiểu Hàn muốn lăng nhục ngươi? Tử nhi muốn ám toán ngươi?

- Nếu không phải đúng lúc đó sư phụ chạy tới thì ta… Ta…

Chu Tiểu Điệp nói mà vành mắt đỏ hoe lên, nhớ lại chuyện tình xảy ra đêm đó khiến nàng sợ không ngớt cho tới tận bây giờ.

Liễu Như Yên đưa ánh mắt của mình hướng tới trên người Đường Phong, Đường Phong cười khẩy một tiếng rồi nói:

- Hôm nay Liễu phó tông chủ chờ ở chỗ này sợ rằng cũng không phải để nói những lời này phải không?

Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử đều đã chết, cho dù bọn họ có nhiều điều không phải cũng không còn ý nghĩa. Hơn nữa Đường Phong cũng không cho rằng Liễu Như Yên sẽ bởi vì những điều này buông tha chính mình.

Hai người kia không tốt thì cũng là đệ tử của Liễu Như Yên, màmình chẳng qua lại là hung thủ giết hại hai người đó mà thôi.

Nếu đã gặp được ở đây thì chỉ có thể đánh một trận!

Quả nhiên, Liễu Như Yên hít sâu vào một hơi nói:

- Xem ra ngươi là người sư phụ kia trong miệng của Tiểu Điệp.

Đường Phong gật đầu nói:

- Chính là tại hạ.

Liễu Như Yên cười giễu cợt một tiếng:

- Chỉ là một Linh Giai hạ phẩm cũng dám thu đồ đệ, chính vìngươi đi dạy bảo Tiểu Điệp học loại ám khí vô dụng này cho nên mới vùi dập đôi tay của nàng.

- Ám khí có tác dụng hay không thì mời Liễu phó tông chủ thửqua mới biết.

Thần sắc Đường Phong lạnh lùng, chiến ý bắt đầu dâng cao.

Thân là đệ tử Đường Môn, làm sao Đường Phong có thể để Liễu Như Yên nói như vậy với thuật ám khí cơ chứ?

Liễu Như Yên không trả lời lại, chỉ chậm rãi dâng lên khí thế Linh Giai thượng phẩm.

Hai người cách nhau chỉ có khoảng năm trượng mà thôi. Hiện giờhai mắt đối diện nhau, ở giữa không trung tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc, gió thổi lại càng mãnh liệt, cát vàng bay lượn tứ tung khắp bầu trời.

Đột nhiên tay của Đường Phong động đậy, hắn lấy một loại tốcđộ không thể tưởng tượng nổi xoay người, một thanh phi đao bắn ra thành một đường vòng cung thẳng tới huyệt Thái Dương của Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên không thèm nhìn, đôi tay ngọc của nàng hoa lên một đạo tàn ảnh ở bên cạnh sườn trực tiếp bắt được thanh phiđao bay tới. Không chờ cho nàng phản ứng lại, thanh phi đao thứ hai lại phá không bay tới, vẫn cứ đánh vào một chỗ như vậy.

Liễu Như Yên hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung lên liền ngăn lại thanh phi đao thứ hai.

Nhưng ngay lập tức nàng phát hiện có điều không ổn, lúc ngăn lại thanh phi đao thứ hai thì thanh phi đao thứ ba cũng nối gót bay tới, căn bản không cho nàng một chút thời gian thở dốc.

Bàn tay Đường Phong phất phơ tung bay giống như cánh bướm, một thanh lại một thanh được phóng ra liên tiếp, mục tiêu chỉ cómột vị trí duy nhất, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy phi đao của hắn bắn tới Liễu Như Yên thành một đường thẳng tắp, đám phi đao này đều liền kề sát vào nhau, đầu tiếp đuôi, đuôi tiếp đầu, ở giữa không lọt một khe hở nào.

Truy tinh cản nguyệt! Đây là một trong những thủ pháp ám khíđứng đầu của Đường Môn, chẳng qua hiện giờ Đường Phong bỏ qua hình thái linh động của ám khí mà dùng thủ pháp bắn ra một hơi liên tục.

- Leng keng, leng keng…

Âm thanh truyền tới rầm rập, không biết Liễu Như Yên đã đón đỡđược bao nhiêu thanh phí đao nhưng công kích của đối phương lại không hề đình chỉ một thời khắc nào, giống như đàn châu chấu bay tới vô cùng dày đặc.

Thanh phi đao đầu tiên trên tay đã bị công kích của đối phương biến thành bộ dáng không ra gì, bấy đắc dĩ Liễu Như Yên chỉ cóthể vứt nó đi, rồi kẹp lấy một thanh phi đao khác để chống đỡ.

Đường Phong nhanh tay, tay của Liễu Như Yên cũng không kém, hai bàn tay của hai người lay động chỉ để lại tàn ảnh mà mắt thường khó có thể nhìn được, ngay cả không khí xung quanh hai người cũng đều hình thành một dòng xoáy nho nhỏ.

Tuy rằng không có ước định nhưng mà Đường Phong hay Liễu Như Yên cũng không hề vận dụng cương khí của chính mình, một lần giao phong này chỉ chú ý vào thủ pháp trên bàn tay.

Đường Phong muốn chứng minh thuật ám khí của mình cực mạnh, Liễu Như Yên lại muốn chứng minh thứ ám khí này không xứng đáng được nhắc tới.

- Ca…

Một tiếng động dị thường vang lên, thanh phi đao trên tay Liễu Như Yên bất tri bất giác lại bị đánh nát, ánh mắt Đường Phong sáng ngời, động tác trên tay lại nhanh hơn vài phần.

Trong mắt Liễu Như Yên hiện lên một tia kinh ngạc vô cùng, thời gian để chặn lại không còn kịp nữa, nàng chỉ có thể vội vội vàng vàng nghiêng người tránh đi công kích của đám ám khí này.

Lần giao phong đầu tiên nhanh chóng kết thúc, Đường Phong cười nhẹ nhìn Liễu Như Yên, đối phương cũng âm trầm nhìn hắn.

- Liễu phó tông chủ, thuật ám khí của tại hạ thế nào?

Tuy rằng một người công một người thủ nhưng xem ra Đường Phong có chút chiếm tiện nghi, cảnh giới và thời gian thành tựu của hai người vốn không công bằng cho nên trên thực tế công kích của Đường Phong cũng không chiếm được chỗ tốt. Một phen giao phong vừa kết thúc, Liễu Như Yên không thể ngăn lạiđám phi đao của Đường Phong tập kích tới, điều này chỉ có thểnói rằng thủ pháp trên tay Đường Phong hơn nàng một bậc.

Điểm này không chỉ có Đường Phong rõ ràng mà Liễu Như Yên cũng rõ ràng, nguyên nhân vì vậy cho nên sắc mặt của nàng mới không được tốt.

- Hừ, cho dù thủ pháp tốt thì cũng chỉ là thứ tam giáo cửu lưu không đáng nhắc tới mà thôi!

Liễu Như Yên hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái liền bay tới chỗ Đường Phong, tuy rằng thủ pháp ám khí củaĐường Phong khiến nàng sợ hãi than phiền nhưng chuyện tìnhđã tới nước này còn có thể thừa nhận được sao?

Nàng di chuyển, Đường Phong cũng di chuyển theo, hai người thủy chung vẫn giữ cự ly năm trượng giống như trước, không mảy may kéo lại gần.

Vẻ kinh ngạc trong đôi mắt Liễu Như Yên ngày càng đậm, bởi vìnàng chưa bao giờ thấy được một Linh Giai hạ phẩm nào có thểbộc phát ra tốc độ mau lẹ như vậy, loại tốc độ này đã triệt đểvượt qua cảnh giới Linh Giai hạ phẩm có thể thừa nhận, thậm chíso với một ít Linh Giai thượng phẩm cũng không kém.

Đối ngược với sự kinh ngạc vô cùng của nàng là thần sắc ngưng trọng mà khiếp sợ của Đường Phong. Lần trước tại Loa Thành Cổ U Nguyệt đã từng nói qua với Đường Phong, Linh Giai thượng phẩm ở trong bốn thế lực lớn, luận về tốc độ thì Liễu Như Yên lànhanh nhất, tốc độ này cũng không chỉ nói về tốc độ tay mà còn chỉ thân pháp.

Lúc đó Đường Phong cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì thời gian kia Liễu Như Yên căn bản chưa dùng toàn lực, nhưng hiện giờ hai người toàn lực chống chọi với nhau mới khiến Đường Phong cảm nhận được áp lực lớn lao.

Ngay cả lúc này Liễu Như Yên vẫn như cũ không dùng hết toàn lực, thần sắc vô cùng bình thản, còn Đường Phong bộc phát ra tốc độ lớn nhất của mình trong nháy mắt, tốc độ này của hắn làcảnh giới tối cao mà hắn có thể đạt được, nhưng cũng vô cùng khó khăn để có thể giữ ổn định được nó.

Từ chỗ hai người lúc đầu đứng có một đoạn tàn ảnh kéo dài, chỉtrong nháy mắt hai người đã thoát ra ngoài trăm trượng, xung quanh đó xuất hiện một cơn gió xoáy thổi cuồn cuộn tất cả mọi thứ lên khiến cho đôi mắt của Chu Tiểu Điệp không mở được.

Tuy rằng dựa vào rèn luyện cơ thể tới mức cực hạn mới triển khai được tốc độ tạm thời có thể ngang bằng với Liễu Như Yên nhưng Đường Phong biết rõ một khi đối phương phát lực sẽ phávỡ thế cân bằng này, nếu bị loại cao thủ tinh thông công phu trên tay tới gần người thì kết quả duy nhất chính là mình sẽ thất bại thảm hại.

Tróc ảnh thủ của Liễu Như Yên là vũ kỹ nổi danh, tất nhiên nóphải có chỗ hơn người. Từ trong trí nhớ của Diệp Lạc Hàn Đường Phong cũng biết đặc tính của tróc ảnh thủ, nếu Liễu Như Yên thực sư triển khai tróc ảnh thủ thì mình không còn đường chạy trốn, đó là thủ pháp mà ngay cả cái bóng cũng đều bắt được.

Cho nên trận chiến này tuyệt đối không thể để nàng tiếp xúc thân thể của mình mà chỉ có thể đánh từ xa.

Suy nghĩ tới lúc này, cổ tay Đường Phong lật lại xuất hiện mấy thanh phi đao. Vừa mới làm xong động tác này thì Liễu Như Yên cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nàng nghĩ ràng mình là Linh Giai thượng phẩm đứng đầu trong thiên hạ đi đối phó với một Linh Giai hạ phẩm còn không làm được dễ dàng cho nên cảm thấy thật sự có chút mất mặt.

Đường Phong đánh chết hai đồ đệ của nàng, thù này bất cộngđái thiên cho nên Liễu Như Yên đối với Đường Phong không cóchút khách khí.

Trong nháy mắt hai chân chạm xuống đất liền bật lên.

Bính.

Một âm thanh trầm muộn truyền tới, mặt đất bị nứt nẻ ra giống như mạng nhện, đồng thời lúc đó dưới chân Liễu Như Yên hiện lên một vòng bụi bặm, tốc độ toàn thân bạo tăng lên vài phần.

Tới! Đường Phong phóng ra ám khí chính là phòng bị chiêu này của đối phương. Mắt thấy nàng có động tác lập tức cũng không dám chần chờ.

Cửu tinh liên châu! Chín thanh phi đao xếp thành một đường thẳng tắp bắn thẳng tới chỗ của Liễu Như Yên.