Vô Thường

Chương 1001: Xuất thủ




Tên nam nhân mắt tam giác này chính là đệ tử Thiên Lôi tông, đại khái là muốn ăn hoa quả trên sạp của lão nhân, lại bị cự tuyệt, thẹn quá hoá giận ra tay đả thương người.

Thực lực của người này cũng không cao, chỉ đạt tới Thiên giai hạ phẩm, nhưng nữ tử này và lão nhân này, đều là người bình thường, chưa từng tu luyện qua, làm sao ngăn cản được khí thế của Thiên giai chứ?

Nói khó nghe một chút, chỉ cần tên nam nhân mắt tam giác này xuất khí thế mạnh hơn một chút, sẽ trực tiếp hù chết lão nhân và nữ tử này.

Nói như vậy, người tu luyện có thế giới của người tu luyện, rất ít khi xảy ra tranh chấp với người bình thường, bởi vì cả hai không cùng cấp bậc. Nhưng tên đệ tử Thiên Lôi tông này, chẳng những khi dễ người bình thường, còn được thế không tha người.

Chỉ cần điểm này, Đường Phong cũng biết được đức hạnh của Thiên Lôi tông thế nào rồi.

Thượng bất chính hạ tắc loạn.

Nghe nam nhân mắt tam giác uy hiếp, lão nhân và nữ tử run rẩy kịch liệt, nhưng mà, thần sắc lão nhân trở nên kiên định, nói:

- Cho dù người có đánh chết lão nhân, cũng không thể che dấu bản chất các ngươi là lũ súc sinh thật sự.

- Lão già kia, mồm mép đúng là rất cứng a!

Tên đệ tử Thiên Lôi tông này không giận lại cười, một cước đạp nhừ số hoa quả trên mặt đất, từng bước một bước về phía lão nhân.

- Ngươi muốn làm gì?

Nữ nhi của lão nhân kia đứng dậy vào thời khắc khẩn trương, thần sắc cực kỳ sợ hãi che chở trước mặt phụ thân mình, nhưng mà thân thể gầy gò yếu đuối kia ở dưới khí thể của Thiên Giai giống như cây liễu mỏng manh nằm trong trận gió lớn, trông cực kỳ tiêu điều.

- Cút ngay.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông này gầm lên một tiếng, ở giữa mắt toát ra một luồng hung quang, hiển nhiên vì lão nhân nào vừa mới thoái thác làm cho hắn động đến sát tâm.

Mặc dù nữ tử kia sợ hãi nhưng mà vẫn cắn răng lắc đầu, trong hai con mắt chớp động ánh lên một tia sắc thái cầu xin.

- Xoẹt.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông rút ra bội kiếm ở bên hông mình, hàn quang trên trường kiếm lóe lên lóng lánh, làm cho nhiệt độ ôn hòa xung quanh giảm xuống đột ngột. Tất cả mọi người đều cảm thấy được sự lạnh lẽo tới tận tim gan, trường kiếm chỉ thẳng vào trước mặt nữ tử kia, tên đệ tử Thiên Lôi Tông lạnh lùng nói:

- Niệm tình ngươi còn có một chút tư sắc phàm tục, nếu như ngươi xin tha thì bổn đại gia chỉ lấy nhiều nhất là một mạng chứ không phải giết cả đôi.

Nữ tử này chẳng qua chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ phải trải qua những sự việc như thế này? Nghe xong những lời như thế, dung mạo như ngọc lại càng thất sắc, hai hàng lệ nhỏ chảy dài từ trên khóe mắt xuống, đôi môi run run nghẹn nào không nói được câu nào.

Ngược lại lão nhân đang ngã trên mặt đất kia nhanh chóng kéo nữ nhi của mình về đằng sau, trên khuôn mặt khô gầy của lão nhân tràn đầy phẫn nộ, hung hằng nhìn vào tên đệ tử Thiên Lôi Tông ở trước mắt, thở gấp nói:

- Ác giả ác báo, một ngày nào đó sẽ có người đến thu thập cả cái bang toàn nhưng tên súc sinh giống như nhà ngươi!

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông cũng không thể nào nhịn được nữa, hắn âm trầm cười một tiếng, trường kiếm giơ lên cao rồi chém xuống thật lực, một kiếm này nếu như chém xuống, lấy thực lực Thiên Giai của hắn thì chắc chắn nữ tử và lão nhân này sẽ bị chém thành hai nửa.

Đường Phong tận mắt thấy chuyện này đang muốn xuất thủ ngăn lại, nhưng mà đột nhiên đoàn người đang xem ở bên cạnh lại đồng loạt đứng lên.

Đầu tiên là mấy củ cải trắng được ném ra từ trong phía đoàn người này thẳng vào sau gáy tên đệ tử Thiên Lôi Tông sau đó là hoa quả gạch đá liên tiếp bay tới, đều bay ra cùng lúc, khí thế như phô thiên cái địa hướng đến trước mặt tên đệ tử Thiên Lôi Tông thi nhau đập đến.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông tốt xấu gì cũng là cao thủ Thiên Giai làm sao nghĩ rằng những người dân thường này dám đánh mình liên tiếp như vậy? Hắn còn tưởng rằng có cao thủ nào đó đang tấn công mình, vội vàng xoay người lại, một màn kiếm quang huy vũ lên, cản tất cả những gì đang ném tới đến.

Đến khi nhìn lại những vật đang tập kích mình là cái gì thì tên đệ tử Thiên Lôi Tông này nghẹn họng không trôi được, đang muốn mở miệng quay lại mắng một câu nhưng mà lời vừa mới định ra khỏi miệng đã phải nuốt ngươc trở lại.

Bởi vì hắn phát hiện xung quanh mình không biết từ lúc nào đã có vô số người, những người này đều nhìn mình với ánh mắt vô cùng phẫn nộ, tất cả các đôi mắt đều phát ra một loại khí thế không đội trời chung.

Những người này đều chưa từng tu luyện qua, tất cả đều là người thường ở tầng lớp sinh hoạt dưới cùng.

Nhưng mà chính những ánh mắt phẫn nộ của những người thường đang tập trung tại đây làm cho tên đệ tử Thiên Lôi Tông nhịn không được biểu lộ sự sợ hãi.

Dường như là nhận biết được sự thất thố của chính mình, tên đệ tử Thiên Lôi Tông thẹn quá hóa giận, quát mắng nói:

- Làm gì? Tất cả đều muốn chết sao? Nếu như muốn chết bổn đại gia thành toàn cho các ngươi!

- Thiên Lôi Tông cút ngay, trục xuất khỏi Dung Thành!

Không biết người nào đột nhiên hô lên một tiếng, tiếng nói này vang lên giống như là đổ thêm dầu vào lửa nhất thời làm cho cả hiện trường sôi lên.

- Trục xuất khỏi Dung Thành!

- Nơi này là do Dung gia làm chủ! Không tới phiên Thiên Lôi Tông các ngươi tới diễu võ dương oai!

- Để Dung gia trả lại nhà cho ta!

Một đám người đứng dậy kêu la ầm ĩ, tràng diện cực kỳ ầm ỹ và lộn xộn. Thế nhưng thanh âm dần dần đều hội tụ lại thành một tiếng thống nhất vang lên, kêu la yêu cầu Thiên Lôi Tông cút đi! Tiếng kêu ầm ĩ vang lên tận trời, làm cho cả trời đất đều rung chuyển.

Sắc mặt của tên đệ tử Thiên Lôi Tông cực kỳ tái mét, trong nháy mắt vừa rồi hắn đã bị dọa đến thất thố, bởi vì hắn không hề nghĩ đến những người dân bình thường như này lại có lá gan lớn như vậy, nhưng mà cho dù cả ngàn người này vây quanh hắn , hắn cũng cũng không hề sợ hãi vì hắn là một cao thủ Thiên Giai, những người thường này hắn căn bản không cần phí tí sức lực nào đều có thể chém giết toàn bộ.

Chỉ là hắn không hề nghĩ tới, mình chẳng qua muốn ăn một ít hoa quả lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Tuy rằng hắn có thể giáo huấn một hai người thường ở trong Dung Thanh này nhưng mà tuyệt đối không có khả năng một lần giết sạch những người này.

Bởi vì nếu mà làm như vậy thật thì sợ rằng Thiên Lôi Tông cũng không có biện pháp đặt chân ở nơi này nữa.

Nhưng mà nếu thoái nhượng thì lại sẽ làm cho tông môn mất mặt. Tên đệ tử Thiên Lôi Tông không quan tâm mọi người đang kêu la xung quanh, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Đây là các ngươi tự tìm đến cái chết.

Không thể giết hết sạch những người này, vậy thì giết một người để răn đe trăm người! Những người này dù sao đều là phàm nhân, chỉ cần giết chết người kêu la to nhất thì tự nhiên bọn họ sẽ sợ hãi, tự nhiên sẽ không dám làm càn như vậy nữa.

Mà tất cả nguyên cớ này đều do lão già chết tiệt bán hoa quả kia, nếu như không phải tại hắn không cho mình chút mặt mũi nào thì cũng sẽ không có chuyện xảy ra như ngày hôm nay.

Vừa suy nghĩ đến đây, trong lòng của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này nổi lên sát khí, hắn xoay người lại tóm lấy lão nhân nhấc lên, một tay bóp cổ lão già, cười nhạt ở một bên nhìn mọi người đang vây quanh nói:

- Trước đây thì đúng là nơi ở của Dung gia. Nhưng mà hiện tại, thì nơi này là địa bàn của Thiên Lôi Tông chúng ta! Thiếu nãi nãi Dung gia đã được gả cho phó tông chủ Thiên Lôi Tông chúng ta, hai nhà kết thành quan hệ thông gia, muôn đời sau đều có chung sở hữu nơi đây! Ngày sau nếu như còn ai dám ăn nói bừa bãi, phá hủy quan hệ tốt đẹp của hai nhà chúng ta thì kết quả sẽ giống như lão già này!

Trường kiếm giơ lên lần thứ hai, hàn quang vừa lóe lên, hung hăng chém xuống đầu lão nhân.

Mắt thấy máu tươi chuẩn bỉ bắn ra, đoàn người đứng bên cạnh cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà dưới dâm uy của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này thì căn bản không có ai dám tiến lên cứu người, rất nhiều người nhát gan đã bịt hai mắt lại, không đành lòng nhìn thảm cảnh trước mắt.

- Choang.

Một tiếng âm thanh truyền đến, cùng với một tiếng la thảm thiết vang lên, dường như vừa có thanh âm của người nào mới ngã xuống.

Mọi người đều định thần nhìn lại, nhịn không được đều thấy ngạc nhiên.

Lão nhân nguyên bản sắp sửa bị thanh kiếm kia chém thành hai nửa lúc này dĩ nhiên vẫn còn sống sờ sờ, mà tên đệ tử Thiên Lôi Tông kia đang bóp cổ lão nhân thì lại chẳng hiểu sao bị bắn ra ngoài năm trượng, ngã xuống mặt đất.

Ở bên cạnh lão nhân có một nam tử xa lạ đang nâng đỡ lão dậy.

Người này tất nhiên chính là Đường Phong, nguyên bản từ khi lần đầu tiên tên đệ tử Thiên Lôi Tông định vung kiếm chém thì hắn đã chuẩn bị để xuất thủ rồi, chẳng qua làm cho hắn không nghĩ tới chính là những người thường này cũng dám phản kháng lại, lúc đấy hắn mới dừng tay.

Xem ra Dung gia tại trấn thành này có uy vọng cũng không nhỏ! Nếu như không phải những người dân thường này vừa la lên thì Đường Phong cũng không hề hay biết. Trước đây Đường Phong cũng đã đi qua không ít thành trấn, giáo huấn qua không ít các thế lực bên ngoài, thấy được rất nhiều tràng diện các thế lực khác khi dễ người, nhưng mà người dân thường ở các thành trấn đều phải nhẫn nhục chịu đựng. Đối mặt với tu luyện giả bên ngoài tới đều không dám có nửa phần phản kháng.

Thế nhưng ở chỗ này Đường Phong lại thấy được một chút chính trực của người dân nơi đây! Biết rõ là chính mình căn bản không phải là đối thủ của tên đệ tử Thiên Lôi Tông trước mắt nhưng mà những người dân này đều dám phán kháng lại. Loại khí thế không màng sinh tử của bản thân này làm cho người khác cực kỳ bội phục.

Tuy rằng cuối cùng không có ai nghĩ được cách cứu lão nhân trước mắt, nhưng mà đến tận khi lão nhân sắp bị giết cũng không thể vùi lấp sự chính trực của những người này. Không phải mọi người dân thường ở địa phương khác đều có thể đoàn kết như ở Dung Thành, mà hết thảy nguyên do có lẽ đều là bắt nguồn từ Dung gia.

Từ điểm này nhìn lên trên, từ xưa đến nay có lẽ Dung gia đối đãi rất tốt với người dân nơi đây, đã làm cho bọn họ có uy vọng cực lớn trong lòng mỗi người dân.

- Lão nhân gia, người không sao chứ?

Đường Phong nâng đỡ lão nhân bán hoa quả ngã trên mặt đất dậy, nhẹ giọng hỏi.

Lão nhân vừa mới tìm được đường sống từ chỗ chết trở ra, tinh thần còn chưa hồi phục hoàn toàn, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tứng giọt liên tục, thân thể như bị thoát lực không đứng vững được nữa, Đường Phong chờ một lát lão mới gật đầu nói:

- Lão không có việc gì, cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp.

- Lão nhân gia khách khí rồi.

Đưa lão nhân cho con gái lão, Đường Phong lạnh lùng xoay người lại, mắt nhìn về phía tên đệ tử Thiên Lôi Tông đang bò trên mặt đất.

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông này vừa ăn một cước kia cũng không nhẹ, Đường Phong đá trực tiếp vào phía trên ngực hắn, từ tiếng xương gãy suy đoán thì ít nhất hắn cũng bị gãy đi bảy tám cái xương sườn, ngã xuống đất một lúc mới có thể gượng dậy được.

- Ai? Ai dám đánh lén ta?

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông ôm ngực, phẫn nộ kêu lên, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Đường Phong, thần sắc hắn không khỏi trầm xuống, nói:

- Các hạ là ai? Dám nhúng tay vào chuyện tình của Thiên Lôi Tông ta?

- Thiên Lôi Tông hành sự thô bạo, làm người người đều chướng mắt, ta là ai ngươi không cần biết.

Đường Phong chậm rãi đi về phía trước.

- Lá gan ngươi thật lớn! Nếu dám thì hãy để lại tên của mình, đắc tội Thiên Lôi Tông ta thì đừng mơ tưởng đến tính mệnh của mình vẫn còn!

Tên này vừa mở mồm cáo mượn oai hùng, cước bộ lùi lại một cái, hóa ra là xoay người bỏ chạy.

Từ một cước mà Đường Phong vừa mới đá vào trên người hắn mà suy ra thì thực lực người kia cũng không kém, chẳng qua chính mình bị đánh lén trọng thương, tự nhiên không thích hợp để chiến đấu.

Hắn vừa chạy vừa hét lớn:

- Chờ ta báo lại với phó tông chủ, ngươi sẽ như con thỏ nhỏ chạy trốn mà thôi!

- Không cần thiết!

Hắn nói còn chưa xong thì bên tai đã truyền đến một thanh âm, quay đầu lại nhìn nhất thời hết cả thần hồn, nam tử kia không biết dùng thân pháp gì mà có thể vọt tới bên cạnh người mình và còn chạy song song với chính mình.

- Muốn chết!

Tên đệ tử Thiên Lôi Tông cực kỳ phẫn nộ huy động trường kiếm trên tay đâm tới Đường Phong.

Nhưng mà thực lực chênh lệch quá cao, một kiếm này ở trước mắt Đường Phong giống như là ốc sên đang chậm bước. Thân pháp bắn ra liền đánh bay trường kiếm của đối phương bay ra ngoài, ánh mắt của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này cực kỳ kinh ngạc, Đường Phong dùng tay chặn ngang khớp cổ của hắn, giống như là đang nhấc gà con.

- Vừa lúc ta cũng muốn đi Thiên Lôi Tông tìm người! Chẳng qua trước đó ta muốn hỏi ngươi một việc!

Đường Phong nheo lại hai con mắt, nhưng mà trong hai mắt híp lại kia lại toát ra một ít hung quang đậm đặc.

Tên đệ tử của Thiên Lôi Tông dùng sức giãy dụa, nhưng mà thủy chung vẫn không thể thoát khỏi rang buộc được. Giờ phút này hắn mới hiểu được sự chênh lệch của mình với cả Đường Phong lớn tới mức nào, trong nhất thời kinh sợ nói:

- Ngươi nói chuyện gì vậy? Ta không biết chuyện gì cả!

- Ngươi vừa mới nói, Dung Thiếu nãi nãi phải gả cho phó tông chủ của ngươi? Việc này là thật hay giả?