Vô Thượng Tiên Đế

Chương 93: Ánh Sáng Xanh Lục






Trước đó, ông ta biết được chuyện Trịnh Sở bỗng dưng trở thành cốc chủ Vạn Thảo Cốc từ Tạ Thừa và cháu gái Tạ Tiểu Mẫn.

Còn viên đan dược mà nhà họ Thạch lấy được là do Trịnh Sở tự tay luyện chế.

Thạch Phá Thiên nhìn ánh mắt phức tạp của Tạ Bá Ngọc, cười khà khà: “Ông không cần ngưỡng mộ tôi, chỉ là tôi có đứa con trai tài giỏi mà thôi”.

Tạ Bá Ngọc nghe Thạch Phá Thiên nói, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Sở.

Ông ta định nói với Thạch Phá Thiên rằng viên đan dược đó là do Trịnh Sở tự tay luyện chế.

Bây giờ ân nhân của ông đang ở ngay trước mặt, ông còn ở đó ra vẻ giỏi giang gì nữa, mau mau dập đầu cảm ơn đi.

Thạch Phá Thiên căn bản không cho Tạ Bá Ngọc cơ hội giải thích, đưa tay phải ra khoác vai Tạ Bá Ngọc, nói: “Từ sau trận chiến giữa ông và Thủy Nguyệt Thiên, chúng ta đã hai mươi năm không gặp, hôm nay gặp lại nhất định phải uống với nhau vài ly mới được”.


Tạ Bá Ngọc nhìn về phía Trịnh Sở, tỏ ý hỏi Trịnh Sở có muốn đi cùng không.

Trịnh Sở lắc đầu, tỏ ý Tạ Bá Ngọc cứ đi tùy thích.

Thạch Phá Thiên liếc nhìn Trịnh Sở rồi không để ý nữa, chỉ xem anh như người thân của Tạ Bá Ngọc, hoàn toàn không để trong lòng, nói.

“Người đã lớn thế này rồi, dạo trong trung tâm mua sắm thì sao bị lạc được, cứ yên tâm đi”.

Tạ Bá Ngọc cười khổ, đi cùng Thạch Phá Thiên đến khu vực bày rượu vang.

Cả tầng tám chia làm hai khu vực, khu vực thứ nhất là khu rượu và thức ăn, khu vực thứ hai là khu đổ thạch.

Sở dĩ thiết kế như vậy là bởi vì lo những người quyền quý đến đây đổ thạch mệt rồi, muốn ăn gì đó lại phải đi đến tầng khác, quá phiền phức.

Trịnh Sở đến trung tâm mua sắm Phú Vinh chỉ để kiếm ngọc thạch.

Anh vận chuyển cửu huyền linh công trong cơ thể, ánh mắt hướng về tầng tám rộng lớn.

Trong chớp mắt, khu đổ thạch trong mắt Trịnh Sở giống như đồng cỏ màu xanh lục tỏa ra ánh sáng xanh lục đậm nhạt khác nhau.

Trịnh Sở cất bước, đi thẳng đến khu đổ thạch.

Đúng lúc đó, sau lưng anh vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Đây không phải Trịnh Sở sao?”, Lâm Đức Vượng nhìn bóng lưng Trịnh Sở, cười giễu: “Cậu đến đây làm nhân viên phục vụ à?”
Trong kí ức của Lâm Đức Vượng, bây giờ Trịnh Sở chỉ là một nhân viên phục vụ của một nhà hàng nhỏ.

Trịnh Sở nghe Lâm Đức Vượng nói nhưng không màng quan tâm, đi thẳng đến khu vực đổ thạch.

Bên cạnh Lâm Đức Vượng, Hứa Hàn Băng mặc chiếc váy dài màu xanh lam, ánh mắt khinh thường nói: “Không phải chỉ là giỏi đánh nhau chút thôi sao, tỏ vẻ kiêu căng như vậy, cuối cùng không phải vẫn chỉ là một nhân viên phục vụ nho nhỏ à?”

Lâm Đức Vượng nghe Hứa Hàn Băng nói vậy, tay phải ôm eo Hứa Hàn Băng, cười gằn: “Chúng ta không đối phó được cậu ta, đợi cậu Vương đến rồi mới đích thân giải quyết cậu ta”.

Gã tin rằng với địa vị của gã trong lòng Vương Nhất Pháp bây giờ, chắc chắn có thể nhờ Vương Nhất Pháp ra tay với Trịnh Sở.

Dù sao Trịnh Sở cũng chỉ là một nhân vật nhỏ ở phố phường, ra tay với cậu ta căn bản không cần tốn chút sức nào.

Hứa Hàn Băng mỉm cười gật đầu: “May là lần trước Trịnh Sở không hòa giải với chúng ta, nếu không, làm bạn với một nhân viên phục vụ thì thật là mất mặt”.

Lâm Đức Vượng cười ha ha, nhìn Hứa Hàn Băng nói: “May là cậu thông minh, chọn ở bên tôi, nếu không thì ở với người chồng vô dụng của cậu, cả đời cũng đừng mong mua trang sức đắt tiền”.

Gã tự nhận bản thân mình rất ưu tú, ưu tú hơn người chồng làm giám đốc ngân hàng của Hứa Hàn Băng nhiều.

Hứa Hàn Băng nghe Lâm Đức Vượng nói vậy, cúi đầu xấu hổ nói: “Đáng ghét, ban ngày ban mặt mà nói chuyện này”.

Trong lúc nói chuyện, hai người Lâm Đức Vượng và Hứa Hàn Băng trêu đùa nhau.

Ở khu vực đổ thạch, những khối đá với hình thù kỳ quái xếp đầy trên mặt đất.

Một vài người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị ngồi ở trước quầy hàng, lớn tiếng rao: “Quặng đá ở chỗ tôi đều là hàng nhập khẩu từ Thái, Miến Điện, rất dễ ra ngọc thạch cực phẩm, mời mọi người đến xem”.

“Mọi người ơi, ngọc thạch chỗ tôi đều được vận chuyển đến đây ngay khi đào lên, xác suất trúng thưởng rất lớn”.

Mỗi một thương nhân đổ thạch ở trước quầy hàng đều đang cố gắng hét thật to, làm sao cho giọng nói của mình át người khác.

Trịnh Sở nhìn về phía quặng đá bề ngoài cực kỳ thô ráp, tỏa ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt, chỉ có một tia sáng mỏng manh.

Có quặng còn không tỏa ra chút ánh sáng nào, đơn thuần chỉ là một tảng đá nát mà thôi.

Trịnh Sở quan sát trong giây lát, mau chóng nhìn trúng một quặng đá cao hai mét, rộng nửa mét.


Nhiều người vây quanh tảng đá này, toàn là nhân vật quyền quý thân phận hiển hách.

“Sếp Mã, ông thấy tảng đá này thế nào?”, một người đàn ông trung niên đeo kính nhìn một người đàn ông trung niên đang nghiêm túc xem xét quặng đá cao hai mét, giọng điệu rất cung kính.

Người đàn ông này là bậc thầy đổ thạch nổi tiếng ở tỉnh Thiên Xuyên, mắt nhìn vô cùng chuẩn xác, cho nên những người giàu có đến đổ thạch đều đối xử với ông ta rất cung kính.

Mã Thiên Bồi lắc đầu, nói: “Xác suất tảng đá này là ngọc rất thấp, tôi có thể đảm bảo mua nó về chắc chắn sẽ lỗ”.

Người đàn ông trung niên đeo kính nghe Mã Thiên Bồi nói vậy, mỉm cười đáp: “May là có sếp Mã ở đây, nếu không có ông, hai mươi triệu tệ của tôi đổ sông đổ biển rồi”.

Mặc dù hai mươi triệu tệ trong mắt những người này không phải số tiền lớn, nhưng biết rõ lỗ vốn mà vẫn bỏ ra hai mươi triệu tệ mua thì hành vi ngu ngốc này sẽ bị người ta chế nhạo.

Chủ nhân của khối ngọc thạch nghe Mã Thiên Bồi nói vậy thì tức giận trong lòng nhưng không dám biểu hiện ra.

Ông ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, nếu tranh cãi với đám người Mã Thiên Bồi thì sẽ bị đuổi khỏi trung tâm mua sắm Phú Vinh ngay lập tức, thậm chí rước phải tai họa không đáng.

Trên mặt Giang Tăng Huy miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhìn Mã Thiên Bồi nói: “Sếp Mã, khối ngọc thạch này vẫn có xác suất ra hàng có giá trị cao, không phải hoàn toàn không có như ông nói”.

“Ông biết ông ấy là ai không mà dám nói như vậy?”, người đàn ông đeo kính nghe thấy lời nói của Giang Tăng Huy, lập tức nổi giận.

Địa vị của Mã Thiên Bồi trong giới đổ thạch giống như tông sư võ đạo trong giới võ đạo vậy.

Trước kia có người không tin, Mã Thiên Bồi nói không có khả năng ra ngọc giá trị cao, nhưng người đó vẫn muốn mua, kết quả thua lỗ mất trắng..