Vô Thượng Tiên Đế

Chương 85: Mày Là Cái Thá Gì






Cô ấy cảm thấy lúc này chỉ có Trịnh Sở mới cứu được bọn họ, còn những người khác không hề đáng tin cậy.

Hứa Thanh Vân nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì nhỏ giọng nói: "Gọi anh ấy ra thì làm được gì, người này xem ra cũng không dễ dây vào".

Cô vừa dứt lời thì đã nghe từ sau bếp truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

"Ai cho mày lá gan ức hiếp vợ tao vậy?", Trịnh Sở đã tới, anh chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Anh Thiên nhìn thấy Trịnh Sở đang từ sau bếp bước ra thì cảm thấy rất quen thuộc.

Hắn ta nhớ rằng hình như mình đã gặp anh ở đâu rồi.

Anh Thiên cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút rồi đột nhiên cười to: "Nhóc con, lần trước mày có ông Tạ bảo vệ cho nên tao không dám động đến mày, mày nghĩ bây giờ tao vẫn không dám động đến mày hay sao?"
Anh Thiên cho rằng lần này mình cùng phe với cháu trai của Tạ Bá Ngọc là Tạ Mẫn Phong cho nên dù có giết chết Trịnh Sở thì cũng không sợ Tạ Bá Ngọc hỏi tội mình.


Dù sao Tạ Mẫn Phong cũng đang ở đây.

Nhìn thấy Trịnh Sở lại đột nhiên xuất hiện, Hứa Thanh Vân thốt lên: "Sao anh lại ra đây? Chuyện này chúng tôi có thể giải quyết được".

Trước đó cô chỉ hy vọng Trịnh Sở xuất hiện nhưng khi Trịnh Sở xuất hiện cô lại lo lắng anh sẽ bị anh Thiên giết chết.

"Hai người giải quyết không được đâu", Trịnh Sở bình thản nói, không hề để ý đến anh Thiên và những kẻ khác.

Đám người Vương Mậu hôm qua đã bị Trịnh Sở đánh thảm thương, bây giờ gặp lại Trịnh Sở thì trong lòng đều có bóng ma tâm lý, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh.

Tất cả bọn chúng đều chạy đến chỗ anh Thiên để nếu như Trịnh Sở ra tay thì anh Thiên sẽ dạy cho Trịnh Sở một bài học, bọn chúng sẽ không bị ảnh hưởng gì nữa.

"Mày mau quỳ xuống nhận sai với vợ của tao đi, nếu không thì đừng trách tao không nương tay", Trịnh Sở nói bằng giọng lạnh như băng khiến cho anh Thiên và những kẻ khác cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Mày là cái thá gì mà còn dám bảo tao quỳ gối trước vợ mày? Trừ khi ông Tạ Lão đích thân ra mặt thôi", anh Thiên giả vờ bình tĩnh, nói xong hắn ta còn định đánh gục Trịnh Sở rồi để anh chứng kiến cảnh tượng vợ của anh bị làm nhục.

Trịnh Sở nghe anh Thiên nói vậy thì vẫn tỏ ra lạnh lùng, ngay lập tức tấn công anh Thiên với tốc độ cực nhanh.

Anh Thiên là võ giả minh kình hậu kỳ, vừa thấy Trịnh Sở bắt đầu tấn công thì nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, ngay lập tức lưu chuyển dòng khí quanh thân.

"Mày dám chủ động tấn công sao? Tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại!", anh Thiên vừa dứt lời thì dòng khí quanh thân đã dần dần ngưng tụ trên song quyền.

Song quyền cứng như đá của hắn ta ngay lập tức chuyển động cực nhanh, còn ma sát với không khí tạo ra những tiếng vù vù.

"Nhóc con, lần trước trong rừng tao đã để cho mày chạy thoát một lần, lần này thì đừng hòng sống sót trở ra", trong lúc anh Thiên nói thì song quyền của hắn ta đã xé gió vù vù đánh về phía Trịnh Sở.

Trình Sở tỏ ra bình thản giống như đang nhìn một đứa con nít ba tuổi đấm loạn.

Khách trong quán nhìn thấy Trịnh Sở đứng yên thì đều nghĩ Trịnh Sở đã bị anh Thiên dọa sợ đến mức đông cứng cả người lại.

Phải biết rằng anh Thiên là nhân vật vô địch ở vùng này, thực lực rất khủng bố.


Song quyền của hắn ta nghe nói nặng hơn ngàn cân, một khi đã trúng quyền của hắn ta thì cả đời phải sống trong bệnh viện.

Hứa Thanh Vân nhìn thấy song quyền đáng sợ của anh Thiên sắp đánh về phía Trịnh Sở thì sợ đến mức thầm kêu lên trong lòng: "Trịnh Sở, anh đánh không lại anh ta đâu, anh hãy chạy đi!"
Cô cũng không biết tại sao trong lòng mình luôn cảm thấy lo lắng cho an nguy của Trịnh Sở, rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện không hay.

Khách trong quán đều nhìn thấy song quyền ẩn chứa sức mạnh cường đại của anh Thiên sắp đánh trúng Trịnh Sở.

Tất cả bọn họ đều lắc đầu cho rằng Trịnh Sở không biết trời cao đất rộng mới dám khiêu khích anh Thiên.

Cũng có một số khách nhìn thấy cảnh này thì liền đưa tay che mắt con nhà mình để tránh cho nó nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu.

Bọn họ không cần nghĩ cũng biết Trịnh Sở chắc chắn sẽ bị đánh trúng một quyền của anh Thiên sau đó trọng thương ngã nhào trên mặt đất.

Anh Thiên cười gằn, đường quyền ngàn cân rất nhanh đã áp sát Trịnh Sở.

Tại vị trí mà hắn ta đứng, sàn nhà còn lõm xuống tạo thành hai cái hố nhỏ.

Trịnh Sở bình tĩnh nhìn chuyển động của anh Thiên sau đó nhanh chóng đánh úp lại.

Nét mặt của anh bình tĩnh giống như chỉ đang nhìn một con chó sủa bậy, sau đó anh tùy ý vươn tay phải ra bắt lấy đường quyền ngàn cân của anh Thiên.

Ầm!
Từ trong quán truyền ra một tiếng nổ lớn.

Từ vị trí mà anh Thiên đang đứng mặt đất đã nứt ra xung quanh, đá vụn văng tung tóe.

Đám người Vương Mậu núp sau lưng anh Thiên vừa nhìn thấy đường quyền va chạm thì đã khẳng định Trịnh Sở nhất định sẽ chết thảm.

Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi thì đều cảm thấy vô cùng lo lắng khi đường quyền của anh Thiên vừa đánh trúng Trịnh Sở đã tạo ra tiếng nổ lớn đến như vậy.


Anh Thiên vẫn đứng yên tại chỗ bất động như một bức tượng nhưng khóe miệng đã trào ra máu tươi.

"Mày rốt cuộc là ai?", anh Thiên không thể tin nổi một người trông bình thường như Trịnh Sở lại có thể tung ra một quyền đối kháng ẩn chứa sức mạnh đáng sợ đến như vậy.

Vừa nói xong lời này thì toàn thân hắn ta đã ngã nhào ra đất đánh ầm một tiếng.

Trịnh Sở từ trên cao nhìn xuống anh Thiên đã ngã nhào xuống đất không dậy nổi, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Trịnh Sở".

Đám người Vương Mậu trước đó còn tưởng rằng anh Thiên có thể dễ dàng giết chết Trịnh Sở.

Cuối cùng bọn chúng mới nhận ra mình đã sai lầm, anh Thiên ra quyền tấn công phủ đầu Trịnh Sở, ngược lại còn bị Trịnh Sở đánh gục.

Vừa nhìn thấy cảnh này bọn chúng chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, sống lưng cũng lạnh toát, quần áo thì ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn thấy cảnh này Hứa Thanh Vân cũng choáng váng, không thể tin được Trịnh Sở có thể đánh bại anh Thiên.

Sức mạnh mà anh Thiên vừa mới thể hiện ra chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.

Tạ Phi Phi nhìn thấy cảnh này thì cũng không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó liền nở nụ cười nói: "Anh rể thật lợi hại!"
Khách đang dùng cơm trong quán nhìn thấy anh Thiên bị đánh gục trên mặt đất thì nét mặt của ai cũng đông cứng lại, tay cầm đũa bất giác run rẩy.

Bọn họ không thể nào ngờ được Trịnh Sở lại có thực lực đánh gục cả anh Thiên vô địch của khu này.

Trịnh Sở không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh giẫm chân phải lên ngực anh Thiên rồi lạnh lùng nói: "Mày làm quán nhà tao bị phá thành như vậy, mày không định bồi thường gì sao?".