Vô Thượng Tiên Đế

Chương 77: Luyện Thành






Bên ngoài phòng luyện đan.

Tạ Tiểu Mẫn bộ dạng vô cùng hiếu kỳ nhìn phòng luyện đan, hỏi: “Bác Tạ, bác nói anh Trịnh thật sự luyện được?”
Cô ta cảm thấy y thuật của Trịnh Sở hơn người, võ đạo vượt trội, nhưng những thứ này không liên quan đến luyện đan.

Tạ Thừa lắc đầu, không chắc: “Khó nói, nhỡ đâu anh Trịnh thật sự luyện thành công thì sao?”
Ban đầu ông ta coi thường Trịnh Sở, nhưng anh đã cho ông ta rất nhiều kinh ngạc, hiện giờ ông ta không dám đánh giá thấp anh.

Lam Hinh nghe hai người nói chuyện, góp ý: “Anh Trịnh đã nói có thể thành công, vậy chắc chắn sẽ thành công”.

Vạn Thiên Hựu đứng canh ngoài phòng, không cho bất kì ai tiến vào, nghe cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười.

Trịnh Sở rất lợi hại, nhưng võ đạo lợi hại, không có nghĩa là luyện đan cũng lợi hại.

Cốc chủ ban đầu của bọn họ, Vân Phi Dương, danh hiệu tông sư trăm tuổi, nhưng trình độ luyện đan lại rất kém, còn không bằng vài đồng tử khác.


Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên.

Tiếng nổ dữ dội từ phòng luyện đan truyền tới, sau đó, từng luồng khói màu đen vấn vít tràn ra.

Tạ Tiểu Mẫn thấy cảnh này, lập tức chạy về phía phòng luyện đan.

Tạ Thừa phụ trách bảo vệ an toàn cho Tạ Tiểu Mẫn, cô ta chạy vào lò luyện đan, ông ta cũng theo sau.

Lam Hinh thể chất bình thường, nhưng nghe tiếng nổ lớn, cũng lập tức lo lắng chạy tới.

Vạn Thiên Hựu thấy 3 người họ muốn vào trong liền chặn lại.

Đùa chắc, Trịnh Sở đã dặn dò, không cho bất kì ai vào trong, người nào vào, phải chết.

Người chết là ai Trịnh Sở không nói, nhưng Vạn Thiên Hựu không muốn đặt cược mạng của mình.

“Trưởng lão, còn không mau tránh đường cho bọn tôi vào”, Tạ Tiểu Mẫn gấp gáp nói.

Vạn Thiên Hựu lắc đầu từ chối.

Tạ Thừa nghiêm mặt nói: “Bên trong xảy ra nổ lớn, tôi lo rằng cốc chủ tân nhiệm của các người đã xảy ra chuyện”.

Vạn Thiên Hựu nghe lời vừa rồi Tạ Thừa, cảm thấy vô cùng châm biếm.

Ông ta đanh mặt đáp: “Không được, cốc chủ dặn không cho bất kì ai vào trong tức không ai được phép vào, cho dù các người vào có giúp ích gì?”
Câu này quá thẳng thắn, Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Thừa và Lam Hinh tức thì cúi đầu im lặng.

Đoàng.

Một tiếng nữa vang lên, phòng luyện đan triệt để nổ tan tành, mảnh vỡ bắn ra khắp nơi, ánh lửa vọt thẳng lên trời.

Vạn Thiên Hựu tái mặt, hai chân mềm nhũn, trán đầy mồ hôi lạnh.


Phát nổ đến mức này, đừng nói cảnh giới võ giả minh kình, cho dù là tông sư võ đạo hóa huyền cũng bị thiêu sống.

Uy lực vụ nổ của lò luyện đan cực kì lớn, trước đây chỉ một vụ nổ quy mô nhỏ cũng từng khiến võ đạo tông sư chết cháy.

Với mức độ này, cho dù là top 50 tông sư Hoa Hạ, cũng sẽ bị thiêu sống.

Ba người Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn, Lam Hinh trông cảnh tượng vừa rồi, không biết phải làm gì.

Một võ đạo tông sư cho dù có thể ngự khí chiến đấu, dùng thân chặn đạn, nhưng với sức nổ khủng khiếp như vậy, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Lách tách.

Khói lửa vươn lên cao vút.

Trịnh Sở sắc mặt bình đạm, như một vị hỏa thần giáng thế, bất kì nơi nào anh đặt chân, ngọn lửa đều lập tức dạt ra nhường đường, giống như chính nó mới là thứ sợ bỏng.

Bốn người Vạn Thiên Hựu, Tạ Thừa, Tạ Tiểu Mẫn và Lam Hinh tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng lưỡi khô khốc, không kiềm được bất giác nuốt nước bọt.

Việc này không là gì đối với một tông sư có thể ngự khí, nhưng vụ nổ cực mạnh như vậy, trên người anh lại không hề có bất kì thương tích nào.

Thậm chí quần áo không dính một hạt bụi, có thể thấy, thực lực của Trịnh Sở đã đạt đến ngưỡng cực kỳ đáng sợ.

“Cầm lấy viên đan này”, Trịnh Sở đưa viên đan dược màu đỏ như máu cho Lam Hinh.

Lam Hinh vô thức gật đầu như người gỗ, tay cầm viên đan, vẻ mặt cứng đờ: “Cảm ơn”.

Lúc này, Vân Phi Dương đã dẫn đệ tử Vạn Thảo Cốc đem rương dược liệu lớn tới lò luyện đan.

Lúc vụ nổ xảy ra, Vân Phi Dương không quá để tâm, dù sao xảy ra cháy nổ trong khi luyện đan cũng là chuyện thường gặp.

Nhưng tiếng nổ thứ hai thì khác, dù ông ta ở cách xa, mà khi nghe thấy nó, cả người cũng chấn động, trong lòng hoảng hốt.


Khi nhìn thấy lò luyện đan tan tành, lại thấy viên đan dược trong tay Trịnh Sở, ông ta kinh ngạc không thôi.

Vân Phi Dương mặc dù không giỏi luyện đan, nhưng có thể đánh giá chất lượng của nó.

Viên đan dược kia màu đỏ như máu, vừa nhìn đã biết là cực phẩm.

“Cốc chủ, đây là cậu luyện ra?”, Vân Phi Dương hỏi bằng một giọng cung kính, đem theo vài phần ngưỡng mộ.

Nếu thực sự do Trịnh Sở luyện ra, chứng minh phán đoán trước đây của ông ta đã sai, thế lực sau lưng Trịnh Sở chắc chắn lớn hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều.

Nếu không sẽ không thể nào bồi dưỡng ra một nhân tài như anh.

Nịnh hót những người như vậy, với ông ta mà nói, chỉ có lợi không có hại.

Trịnh Sở lạnh nhạt đáp: “Là tôi luyện”.

Vân Phi Dương xác định xong, liền chạy tới trước mặt anh, không màng thái độ của anh, nói: “Cốc chủ, nay Vạn Thảo Cốc đã là của cậu, liệu cậu có thể cho chúng tôi biết công thức luyện đan không”.

Ông ta cho rằng, nếu có được công thức, Vạn Thảo Cốc chắc chắn sẽ nâng lên tầm cao mới.

Trịnh Sở hoàn toàn không bận tâm đến những thứ này.

Sau khi xem xét thực lực của Vạn Thảo Cốc tuy khá ổn, nhưng nếu không có đủ đan dược, sau này làm sao cung cấp cho anh lượng lớn dược thảo quý hiếm.

.