Vô Thượng Tiên Đế

Chương 36: 36: Bước Vào Cảnh Giới Trúc Cơ





Trương Bưu rất muốn mở miệng nói không có tiền lương nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Trịnh Sở thì gã liền khẽ rùng mình một cái, cố nặn ra một nụ cười nói: "Có, tôi đưa ngay, tôi đưa ngay".

Gã vốn định tìm cơ hội báo thù nhưng bây giờ mới phát hiện mình không có dũng khí, ánh mắt của Trịnh Sở quá đáng sợ khiến cho gã không dám phản kháng.

Ngay sau đó, Trương Bưu yêu cầu tài vụ lấy ra một trăm ngàn tệ rồi đẩy đến trước mặt Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân nhìn một trăm ngàn tệ mà Trương Bưu đẩy đến thì hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi để lại chín mươi chín ngàn tệ trên bàn, tôi chỉ lấy một ngàn tiền lương của tôi thôi".

Hứa Thanh Vân thẳng thắn nói, cô là người tự trọng, sẽ không nhận những thứ không phải của mình.

“Không, đừng để lại mà, đây là tiền đền bù cho sự vô lễ của tôi đối với cô”, Trương Bưu lo lắng nói, gã sợ nếu như Hứa Thanh Vân không nhận thì gã sẽ bị Trịnh Sở đánh một lần nữa.

Nếu như làm lớn chuyện thì công ty của gã cũng đừng nghĩ đến chuyện mở cửa nữa.

Hứa Thanh Vân sẽ không muốn nhận một trăm ngàn tệ, cô nhấn mạnh rằng cô chỉ muốn một ngàn tệ lương của mình.

Trịnh Sở nói với Hứa Thanh Vân: "Người ta đã cố ý muốn đưa cho chúng ta rồi, cần gì phải nhún nhường nữa?"
Trong khi nói, Trịnh Sở đưa một trăm ngàn tệ vào tay Hứa Thanh Vân sau đó lại nhìn Trương Bưu nói: "Lần sau nếu như dám tái phạm thì tự gánh lấy hậu quả".

"Nhất định...!nhất định không dám", Trương Bưu rùng mình khi nghe Trịnh Sở nói vậy, gã chỉ mong Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân rời đi sớm để gã còn đến bệnh viện điều trị.


Sau khi Hứa Thanh Vân và Trịnh Sở rời khỏi công ty Thiên Nghiệp.

Trịnh Sở nói với Hứa Thanh Vân: "Sau này cô đừng đi tìm việc nữa".

“Anh nuôi tôi hả?”, Hứa Thanh Vân từ chối thẳng: “Nếu như anh không thể nuôi tôi thì chúng ta dựa vào cái gì để sống?”
Trịnh Sở chậm rãi nói: "Tôi nuôi cô".

Hứa Thanh Vân là một cô gái tốt, từ khi cô kết hôn với anh thì cô đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở nhưng cô vẫn không rời đi.

Trịnh Sở sẽ bảo đảm cho Hứa Thanh Vân một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không để cho cô phải chịu khổ.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, cúi đầu nói: "Tôi có thể tự nuôi sống mình".

Cô là một người phụ nữ độc lập, không ai có thể khiến cho cô phải ngoan ngoãn ở nhà.

Trịnh Sở cũng biết tính cách của Hứa Thanh Vân cho nên không nói thêm nữa.

Hai người vừa về đến nhà thì Hứa Thanh Vân đã ngồi ở phòng khách.

Thấy Trịnh Sở định đi lên phòng, cô do dự một chút rồi mới lên tiếng: "Tôi có chuyện muốn bàn với anh".

“Hửm?”, đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nghe thấy Hứa Thanh Vân muốn bàn chuyện gì đó với mình.

Hứa Thanh Vân nhẹ nhàng nói, không còn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo như trước: "Trong một trăm ngàn tệ lúc nãy Trương Bưu đưa cũng có phần của anh".

Nói đoạn, cô dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi định sẽ mở một quán ăn nhỏ, đến lúc đó số tiền kiếm được sẽ chia anh tám phần, tôi hai phần".

Hứa Thanh Vân biết nếu như lúc nãy không có Trịnh Sở thì đừng nói là một trăm ngàn tệ, ngay cả tiền lương một ngàn tệ cô cũng không nhận được, thậm chí cô còn có thể bị Trương Bưu giở trò không đứng đắn.

Hơn nữa, lần trước Trịnh Sở đã đưa cho cô sáu mươi ngàn tệ, như vậy tổng cộng anh đã đưa cho cô một trăm sáu mươi ngàn tệ rồi.

Với số tiền này muốn mở một quán ăn nhỏ cũng không thành vấn đề.

Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói muốn mở quán ăn thì mỉm cười nói: "Được rồi, nhưng cô biết nấu ăn không?"
“Tất nhiên là biết”, Hứa Thanh Vân tức giận nói: “Mấy món trước kia anh ăn không phải đều do tôi nấu đó hay sao?”
Hứa Thanh Vân nói xong thì không để ý đến Trịnh Sở nữa, chậm rãi bước lên lầu hai, nghĩ xem mình sẽ mở quán ăn như thế nào.


Trịnh Sở cũng trở về phòng của mình, đóng cửa lại rồi khoanh chân ngồi trên giường kích hoạt cửu huyền linh công.

Tất cả những nguồn linh lực mỏng manh nằm trong phạm vi xung quanh anh một cây số đều ngưng tụ lại rồi chảy về phía cơ thể của Trịnh Sở như những dòng suối.

Khi tất cả được ngưng tụ đến trước mặt Trịnh Sở thì lại được hạt châu đen tuyền lọc lại một lần nữa khiến cho linh lực trở nên tinh túy hơn.

Trịnh Sở cảm thấy cơ thể mình tràn đầy tinh hoa linh lực, linh lực chảy qua miệng, mũi rồi lưu chuyển toàn thân.

Thậm chí bên ngoài cơ thể của anh lúc này còn được bao phủ bởi một nguồn ánh sáng trắng khiến cho thực lực của anh không ngừng tăng.

Trịnh Sở không ngừng hấp thụ linh lực để bồi bổ thân thể, cố gắng đánh sâu vào rào cản của cảnh giới tiếp theo.

Phải đột phá rào cản thì Trịnh Sở mới có thể bước vào cảnh giới trúc cơ sơ kì.

Dưới tác động không ngừng của Trịnh Sở, linh lực nguyên bản đậm đặc sẵn có trong cơ thể dần dần trở nên loãng ra.

Rào cản cũng đang có dấu hiệu nới lỏng, chỉ cần anh nỗ lực thêm một chút thì anh hoàn toàn có thể bước vào cảnh giới trúc cơ.

Tu tiên giả ở luyện khí kì cũng không khác gì người thường, đều dựa vào sức mạnh nắm đấm để chiến đấu.

Nhưng sau khi đạt đến cảnh giới trúc cơ thì liền có thể nắm vững những thuật pháp cơ bản nhất trong chiến đấu.

Trịnh Sở lấy ra ba viên đan bồi nguyên mà anh đã luyện chế trước đó rồi nuốt vào.

Ngay lập tức, linh lực sắp cạn kiệt trong cơ thể đột nhiên dâng lên, dần dần tràn ngập cơ thể Trịnh Sở.


Sau khi Trịnh Sở nuốt ba viên đan bồi nguyên thì liền nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên.

Rào cản vừa nới lỏng đã ngay lập tức vỡ tan.

Trịnh Sở cảm thấy cơ thể mình đã biến đổi liên tục sau khi bước vào cảnh giới trúc cơ.

Anh cảm thấy sinh mệnh của mình dường như đã tiến hóa, ba ngàn năm trước anh đã từng trải qua cảm giác này, bây giờ lại cảm nhận được lần nữa nhưng Trịnh Sở vẫn cảm thấy hết sức sảng khoái.

Sau khi Trịnh Sở thành công bước vào cảnh giới trúc cơ, anh liền nở nụ cười thoải mái.

Trịnh Sở ở thế giới tu tiên nắm giữ trong tay vô số thuật pháp thần thông, khoảng hơn một tỉ không trăm tám mươi triệu thuật pháp.

Chỉ cần bước được vào cảnh giới trúc cơ thì anh liền có thể sử dụng khoảng bốn trăm năm mươi ba triệu thuật pháp thần thông.

Có rất nhiều thuật pháp mà cảnh giới trúc cơ có thể sử dụng được, Trịnh Sở bây giờ không sợ bất kì kẻ nào nữa.

Trừ khi thực lực của đối phương mạnh mẽ đến mức khủng bố hoặc là mượn đến sức mạnh của quân đội quốc gia, bằng không thì anh sẽ không phải dè chừng bất cứ đối thủ nào.

Trưa ngày hôm sau..