Vô Thượng Tiên Đế

Chương 225: Người Nhà Họ Lại Tới






Anh vung tay phải lên, hồ lô ngọc liền xuất hiện với ánh sáng màu xanh lục, lơ lửng trên không trung như thể mặt trời chói chang vậy.

Vù vù!
Hồ lô ngọc phát ra âm thanh nhè nhẹ, ngay sau đó là một cỗ lực hút cực lớn hút toàn bộ thảo dược trong phòng thuốc vào trong.

Trong nháy mắt, toàn bộ dược liệu trong phòng thuốc rộng ba mẫu đều không thấy đâu nữa, tất cả đều bị hút vào trong hồ lô ngọc.

Nếu không có hồ lô ngọc, Trịnh Sở rất khó để lấy hết đi số thảo dược ở đây.

Đồng thời, nếu muốn luyện chế ra pháp bảo linh khí ở cấp độ này, ít nhất cũng phải có khả năng luyện chế ở cảnh giới tiên thiên.

Sau khi lấy đi toàn bộ thảo dược, hồ lô ngọc từ từ rơi vào lòng bàn tay Trịnh Sở.

Nhìn vào hồ lô ngọc, trên mặt Trịnh Sở hiện ra nụ cười nhè nhẹ.

Anh muốn dùng thảo mộc ở đây để luyện chế đan dược, để cho anh bức phá khỏi cảnh giới trúc cơ, đạt tới thời kỳ đầu của cảnh giới tiên thiên.


Đến lúc đó, đừng nói là đạn, cho dù là tên lửa Trịnh Sở cũng không có chút sợ hãi.

Trịnh Sở thu hồ lô ngọc lại cất ở trong ngực, đợi người nhà họ Lại đến, sau khi giải quyết xong bọn họ anh sẽ trở về thành phố Giang Nam luyện chế đan được.

Khi đi qua vườn hoa ban nãy, ngoài vẻ hoảng hốt ra, anh cảm nhận được ánh mắt của đám người nhà họ Trịnh khi nhìn anh có chút kinh sợ.

Cho dù là cô gái nhỏ ban nãy giờ cũng có chút sợ sệt.

Cô bé muốn tiến lên nói mấy câu với Trịnh Sở lại bị mẹ nắm chặt lấy tay, không cho cô bé đến gần Trịnh Sở để tránh xảy ra chuyện.

Thấy cảnh này Trịnh Sở cũng không để tâm tiếp tục sải bước đi về phía biệt thự.

Khi anh đến biệt thự liền nhìn thấy ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường với vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh.

Thấy ánh mắt của bọn họ, Trịnh Sở liền biết đã xảy ra chuyện, anh chậm rãi đi tới cửa biệt thự, mở miệng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Lượng Lượng nuốt nước bọt, nhìn vào Trịnh Sở, nói: “Chủ nhân, người nhà họ Lại đến rồi”.

Nói xong câu này ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Trước khi cậu truy kích Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, Lại Mộng Linh đã gọi điện thoại cho nhà họ Lại”.

Trịnh Sở mỉm cười với vẻ mặt tự tin, hoàn toàn không coi nhà họ Lại ra gì: “Nhà họ Lại thì sao, tôi mà phải sợ bọn họ à?”
Vừa dứt lời, trong biệt thự truyền đến một giọng nói âm trầm khàn khàn: “Nhà họ Trịnh Vân Châu xảy ra chuyện gì vậy? Một tên bị bỏ rơi cũng có thể trở thành chủ nhà sao?”
Nghe thấy giọng nói truyền đến, Trịnh Sở liền biết người trong nhà là ai.

Ông ta chính là em họ của Lại Mộng Linh, Lại Vĩ Khang.

Trong trí nhớ của Trịnh Sở, năm nào Trịnh Vĩ Khang cũng đến nhà họ Trịnh chúc tết, mỗi lần đến chúc tết ông ta đều nhắm vào Trịnh Sở, châm biếm giễu cợt không thôi.

“Lại Vĩ Khang, ai cho ông can đảm để ông nói bừa bãi tùy tiện như vậy?”, Trịnh Sở lạnh giọng nói, anh đẩy cửa biệt thự ra, bước vào trong đại sảnh.

Có hai người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha da trong đại sảnh biệt thự.


Một người đàn ông toàn thân tràn ngập hơi thở âm u lạnh lẽo, trên mặt đeo miếng vải gạt màu đen.

Người đàn ông còn lại thì nhuộm tóc vàng, vẻ ngoài trông khá đẹp trai và phong độ, trên mặt ông ta mang theo vẻ bỡn cợt bất cần đời.

Thấy Trịnh Sở đi vào, khóe miệng hai người hiện lên tia giễu cợt như thể họ đang nhìn một món đồ chơi vậy.

“Trịnh Sở, chị họ và cháu trai tôi đang ở đâu?”, mặc dù bề ngoài trông Lại Vĩ Khang rất sáng sủa, nhưng đôi mắt của ông ta lại rất dữ tợn.

Nếu không phải là ngoài Trịnh Sở ra, cả nhà họ Trịnh không ai biết tung tích của chị họ và cháu trai ông ta thì ông ta đã sớm ra tay giết Trịnh Sở rồi.

Nghe thấy lời của Lại Vĩ Khang, Trịnh Sở cười ha hả nói: “Ông muốn gặp bọn họ không?”
Thấy Trịnh Sở nói như vậy, Lại Vĩ Khang tức giận nói: “Cậu đừng nói nhảm nữa, mau dẫn tôi đi gặp bọn họ, nếu cậu dám giở trò, đừng trách tôi làm thịt cậu”.

Nghe thấy lời của Lại Vĩ Khang, trên trán Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng liền đổ mồ hôi lạnh.

Bọn họ rất sợ Lại Vĩ Cường nói chuyện với Trịnh Sở bằng thái độ này không chừng sẽ bị Trịnh Sở cho một cú đấm lăn quay ra chết.

Đến lúc đó, nhà họ Trịnh và nhà họ Lại nhất định sẽ xảy ra chiến tranh, sẽ có vô vàn rắc rối phát sinh từ đó.

Nhưng Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường đợi một lúc vẫn không thấy Trịnh Sở nổi giận chứ đừng nói là ra tay.

Ba người đều cảm thấy khó hiểu, lẽ nào Trịnh Sở biết được sự đáng sợ của nhà họ Lại, cho nên đổi ý rồi?
Trịnh Sở nhìn vào Lại Vĩ Khang nói bằng giọng điệu đều đều: “Đi thôi”.

Vừa dứt lời, Trịnh Sở đi về phía nhà kho nhà họ Trịnh.

Thấy bóng lưng rời đi của Trịnh Sở, Lại Vĩ Khang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thề rằng sau khi tìm được chị họ và cháu trai, ông ta nhất định sẽ chém Trịnh Sở ra thành từng mảnh.

Nghĩ đến đây, trên mặt Lại Vĩ Khang nở một nụ cười, ông ta nói với người đàn ông trung niên mang gạc đen trên mặt với khí thế u ám: “Trưởng lão Ngụy, chúng ta đi thôi”.

Nghe thấy lời của Lại Vĩ Khang, Ngụy Hoa trầm mặc không nói gì, ông ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra ngoài biệt thự.


Lại Vĩ Khang biết tính tình của Ngụy Hoa không nói nhiều lời, trên mặt ông ta mang theo nụ cười đi theo Ngụy Hoa.

Thấy đám người Trịnh Sở và Lại Vĩ Khang rời đi, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng lập tức theo sau bọn họ.

Ngộ nhỡ lúc đó xảy ra chuyện gì, còn có thể mở lời can ngăn để tránh những rắc rối không cần thiết.

Chẳng mấy chốc, Trịnh Sở đã dẫn đám người Lại Vĩ Khang đến bên ngoài nhà kho nhà họ Trịnh.

Lại Vĩ Cường nhìn vào nhà kho đổ nát, cho dù đứng bên ngoài cũng có thể cảm nhận được không khí ảm đạm bên trong.

“Cậu nhốt chị họ và cháu trai tôi ở đây?”, Lại Vĩ Cường vô cùng tức giận, ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận được hành vi của Trịnh Sở.

Trịnh Sở phớt lờ lời nói của Lại Vĩ Khang, anh duỗi hai tay ra mở cửa nhà kho.

Kẽo kẹt.

Cửa nhà kho từ từ mở ra.

Lại Vĩ Khang bước nhanh vào trong nhà kho với vẻ mặt lo lắng.

Ông ta muốn biết Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đã xảy ra chuyện gì.

Trong nhà kho rất tối, người bình thường khi vào đây sẽ không thể nhìn rõ bên trong có những gì.

Lại Vĩ Khang là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền tiểu thành, mặc dù trong nhà kho rất tối nhưng đối với ông ta mà nói lại sáng rõ như ban ngày..