Vô Thượng Tiên Đế

Chương 213-214: 213: Đến Vân Châu - 214: Bị đánh bại dưới tay một cô gái




213: Đến Vân Châu


Trong khoảng thời gian này, Trần Anh bị Trịnh Sở giữ trong biệt thự, ngày đêm được Trịnh Sở truyền thuốc nước đặc biệt để cải thiện thể chất.

Bây giờ đã hoàn thành quá trình cải thiện thể chất, sức mạnh của Trần Anh trở nên hung mãnh hơn trước, thậm chí còn mạnh hơn cả Cát Húc.

Trịnh Sở dẫn Trần Anh ra khỏi biệt thự, anh nhìn xuống tòa kiến trúc nhỏ như con kiến dưới chân núi.

“Nhà họ Trịnh Vân Châu, ân oán bao năm qua, đã đến lúc chốt hạ rồi”, vừa dứt lời, Trịnh Sở biến mất trong núi Cổ Lâm nhanh như chớp.

Khi Trịnh Sở xuất hiện trở lại anh đã đến chân núi Cổ Lâm với vẻ mặt bình tĩnh, anh bắt một chiếc taxi dẫn theo Trần Anh đến sân bay, trực tiếp bay đến Vân Châu.

Nhà họ Trịnh Vân Châu.

Trịnh Thiên nhận được tin Trịnh Vân Siêu thất bại khi thực hiện nhiệm vụ, bị giết ở thành phố Giang Nam.

Sau khi nhận được tin này, vẻ mặt của hắn ta tràn ngập vẻ sợ hãi và bất an, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên tay.

Trịnh Thiên lo lắng đi tới đi lui:”Nhà họ Tạ chết tiệt, vậy mà dám giúp một tên phế vật, đúng là tự tìm đường chết mà”.


Vừa dứt lời, hắn ta nắm chặt tay phải nặng nề đấm vào hư không.

Cót két.

Một thân cây lớn cao hàng chục mét đung đưa trong chốc lát rồi hóa thành mùn cưa bay tung tóe theo chiều gió.

Thấy bộ dạng tức giận của Trịnh Thiên, hai cô gái gợi cảm bên cạnh vô cùng căng thẳng nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài vì sợ chọc giận đến Trịnh Thiên.

“Trịnh Thiên, có chuyện gì vậy?”, giọng một người phụ nữ vang lên trong khu vực này.

Nghe thấy giọng của người phụ nữ, Trịnh Thiên lập tức cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Mẹ, Trịnh Vân Siêu làm nhiệm vụ thất bại bị giết rồi”.

“Trịnh Vân Siêu bị giết rồi?”, nghe tin Trịnh Vân Siêu chết, Lại Mộng Linh nhất thời sửng sốt.

Bà ta cảm thấy khó tin, với thực lực của Trịnh Vân Siêu, gi3t chết Trịnh Sở không phải là chuyện rất đơn giản sao.

Lại Mộng Linh vẫn nhớ những lời Trịnh Vân Siêu nói trước khi rời đi rằng sẽ cho nổ chết Trịnh Sở.

Bây giờ Trịnh Sở không sao mà ngược lại hắn ta lại chết một cách thê thảm.

“Là ai giết?”, Lại Mộng Linh bình ổn lại cảm xúc, lãnh đạm nói.

“Nhà họ Tạ thành phố Giang Nam”, khi nói đến nhà họ Tạ, mặt Trịnh Thiên méo xệch, hắn ta nghiến răng nghiến lợi hận không thể giết sạch sẽ toàn bộ đám người nhà họ Tạ thành phố Giang Nam.

Nghe thấy lời của Trịnh Thiên, Lại Mộng Linh lạnh giọng nói: “Nhà họ Tạ thành phố Giang Nam to gan thật, đến người mà nhà họ Trịnh ta muốn giết cũng dám cứu”.

Nói xong bà ta dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Liên hệ với nhà họ Tạ Thanh Châu, báo bọn họ biết chuyện này, kêu bọn họ mau chóng giải quyết nhà họ Tạ thành phố Giang Nam đi, nếu không, nhà họ Trịnh Vân Châu sẽ không đội trời chung với nhà họ Tạ Thanh Châu”.

Nghe thấy lời của Lại Mộng Linh, hai cô gái gợi cảm bên cạnh Trịnh Thiên lập tức đáp lại một tiếng sau đó cúi đầu rời đi.

Đợi sau khi hai người rời đi, Lại Mộng Linh đi tới bên cạnh Trịnh Thiên, nghiêm túc nói: “Trịnh Thiên, có mẹ ở đây con không cần phải sợ, chúng ta gi3t chết Trịnh Sở đơn giản như việc năm đó gi3t chết mẹ nó vậy”.

Nghe thấy lời của Lại Mộng Linh, tâm trạng đang hoang mang của Trịnh Thiên dần dần tốt lên: “Chỉ cần người nhà họ Tạ Thanh Châu không dám nhúng tay vào, con xem Trịnh Sở lấy cái gì đấu với con”.

Lại Mộng Linh rất hài lòng trước biểu hiện của Trịnh Thiên, gật đầu tán thưởng: “Vậy mới giống con trai mẹ chứ”.

Nói xong bà ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Còn về phía Trịnh Sở, mẹ sẽ liên hệ với cao thủ bắt nó, đến lúc đó cho con tự tay gi3t chết hắn ta”.

“Cảm ơn mẹ”, giọng điệu của Trịnh Thiên rất hưng phấn, hai tay vô thức nắm chặt, muốn nhanh chóng gi3t chết Trịnh Sở để trút mối hận trong lòng.

Lúc này tại Vân Châu.

Hai người Trịnh Sở và Trần Anh vừa xuống máy liền bắt taxi đến nhà họ Trịnh.

Khi bọn họ đến nhà họ Trịnh đã hơn mười một giờ đêm.

Trịnh Sở nhìn vào nơi nhà họ Trịnh cư trú, khắp nơi là biệt thự xa hoa cao ba bốn tầng.

Cho dù ở trong màn đêm, nhưng căn biệt thự sang trọng của nhà họ Trịnh vẫn sáng đèn, tiếng nói cười vui vẻ vang lên không ngớt.

Trịnh Sở dẫn theo Trần Anh đến trước cửa nhà họ Trịnh, lập tức có hai tên vệ sĩ mặc vest đen cao cấp tới chặn bọn họ lại.

Thấy quần áo trên người Trịnh Sở mộc mạc rẻ tiền căn bản không giống người có địa vị gì, vì thế hai tên vệ sĩ không cho bọn họ bước vào bên trong nửa bước.

“Cút sang một bên đi”.

“Đây là nhà họ Trịnh Vân Châu, không phải là nơi mà người có thân phận như mày có thể vào”.

Nghe thấy lời của hai tên vệ sĩ, Trịnh Sở lạnh giọng nói: “Nhìn cho rõ xem tôi là ai”.

Hai tên vệ sĩ tỏ vẻ khinh thường, cho rằng tên nhóc nghèo hèn ti tiện ăn mặc không ra gì này đang ra vẻ trước mặt bọn họ.

“Tao không cần biết mày là ai, còn không mau cút, đừng trách bọn tao dùng bạo lực”.

“Có cút không?”, một tên vệ sĩ tức giận tiến lên, trên tay cầm một cây gậy sắt màu đen chuẩn bị đánh Trịnh Sở.

Thấy thái độ của hai tên vệ sĩ, Trịnh Sở dùng thần thức khống chế Trần Anh kêu Trần Anh ra tay giải quyết hai người này.


Dù sao thân phận của hai người bọn họ quá mức hèn mọn thấp kém, Trịnh Sở cũng lười ra tay xử lý bọn họ.

Khi cây gậy sắt trong tay tên vệ sĩ chuẩn bị đập vào người Trịnh Sở, một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy cây gậy sắt đen.

Thấy cây gậy của mình bị một cô gái nắm lấy, tên vệ sĩ lộ ra nụ cười bỡn cợt: “Cô gái nhỏ, đừng quá bạo lực”.

Vừa dứt lời, tên vệ sĩ vươn tay phải ra muốn nắm lấy mặt Trần Anh.

Cho dù không nhìn rõ mặt Trần Anh nhưng hắn ta thấy làn da của Trần Anh trắng nõn chắc nhan sắc không có nhiều khác biệt.

Khi tay phải của tên vệ sĩ chuẩn bị chạm vào má Trần Anh, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên.

Cây gậy sắt trong tay hắn ta như thể một tờ giấy vậy bị Trần Anh bóp nát thành từng mảnh.

Thấy thế mặt hai tên vệ sĩ lập tức biến sắc nhìn vào hai người Trịnh Sở và Trần Anh, hai tay nắm chặt lại.

Bọn họ đều là võ giả cảnh giới minh kình, từ trước đến nay chỉ có bọn họ gây hấn khiêu khích người khác, làm sao lại có thể cho phép người khác khiêu khích mình chứ.

Ngay khi hai tên vệ sĩ định thi triển quyền kình đánh Trịnh Sở và Trần Anh một trận thì lại thấy Trần Anh ra tay trước.

Bịch bịch bịch.

Động tác của Trần Anh rất nhanh, trong nháy mắt đã tung liên tiếp ba quả đấm.

Lực của ba nắm đấm này rất mạnh mang theo uy lực không lổ quật lên người vệ sĩ, khiến cho bọn họ ứa máu mồm bay ra phía sau.

Hai tên vệ sĩ cảm nhận được nỗi đau đớn trên người, ánh mắt sợ hãi như thể nhìn thấy ma quỷ vậy..

214: Bị đánh bại dưới tay một cô gái

Bọn họ là võ giả của cảnh giới minh kình, người thường không thể so bì với sức mạnh cơ thể của bọn họ. 

Kết quả hôm nay lại bị một cô gái đánh trọng thương, nếu truyền ra ngoài sau này bọn họ lăn lộn ngoài xã hội kiểu gì. 

“Các người là ai? Biết đây là nơi nào không?”, hai tên vệ sĩ đồng thanh hét lớn, muốn để Trịnh Sở và Trần Anh biết rằng đây không phải là nơi mà bọn họ có thể đến. 

Nói xong câu này, thần sắc hai tên vệ sĩ nghiêm túc, nhìn chăm chú vào hai người Trịnh Sở và Trần Anh, muốn nhìn rõ mặt của hai người. 

Bởi vì trời quá tối, khuôn mặt của hai người nhìn có chút không rõ. 

Cạch cạch cạch. 

Đôi giày cao gót mà Trần Anh đang mang phát ra tiếng bước chân lanh lảnh, cô ta đến trước mặt hai tên vệ sĩ. 

Vẻ mặt của cô ta đờ đẫn, trên người tràn ngập khí tức hung hãn, từ trên cao nhìn xuống hai tên vệ sĩ. 

Cho đến bây giờ hai tên vệ sĩ mới nhìn thấy rõ mặt Trần Anh. 

Trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, nếu như biết thân phận của đối phương sớm hơn, có đánh chết bọn họ cũng không dám ra tay ngăn cản. 

Đây chính là cao thủ của nhà họ Trịnh, chọc vào cô ta chẳng khác nào tự tìm đường chết. 

“Đại sư Trần, ban nãy chúng tôi có mắt như mù, cô đừng để bụng nhé”. 

“Đại sư Trần, mong cô tha cho bọn tôi”. 

Trần Anh không thèm để ý tới lời của hai người, cô ta vươn tay phải ra đánh về phía ngực hai người kia. 

Đợi sau khi xử lý xong hai tên vệ sĩ này, Trịnh Sở dẫn Trần Anh đi dọc theo con đường nhỏ quen thuộc vào trong nhà họ Trịnh Vân Châu. 

Đã lâu lắm rồi anh không đi trên con đường này. 

Bây giờ đi trên con đường này anh chỉ cảm thấy một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ trào dâng trong lòng. 

Hai người đi được một lúc, xung quanh liền im lặng tĩnh mịch, lúc này tiếng nói cười ban nãy cũng biến mất. 

Khu vực này tối đen như mực, nếu người thường đến đây chắc chắn sẽ không thể nhìn rõ đường và không biết đi như thế nào. 

Trịnh Sở không cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ quái xuất hiện trước mắt, anh tiếp tục đi đến nơi Trịnh Thiên nhà họ Trịnh Vân Châu sinh sống. 

Hôm nay anh đến đây là để giết Trịnh Thiên, tiện thể giết luôn mẹ hắn ta. 

“Trần Anh, cô to gan thật, cư nhiên dám cùng Trịnh Sở trở lại nhà họ Trịnh”. 

“Cô không biết Trịnh Sở đã bị trục xuất khỏi nhà họ Trịnh, trọn đời này không được bước chân đến Vân Châu sao?” 

Xung quanh Trịnh Sở vang lên hết tiếng mắng nhiếc này đến tiếng mắng nhiếc khác. 

Mỗi âm thanh đều vang dội như thể tiếng sấm rền vậy, làm chấn động cả vùng trời. 

Bọn họ nhận được lệnh của Lại Mộng Linh đến thành phố Giang Nam gi3t chết tất cả những người có liên quan tới Trịnh Sở. 

Không ngờ rằng lúc chuẩn bị lên đường lại gặp phải hai người Trịnh Sở và Trần Anh. 

Trần Anh đã là một con rối, nghe thấy lời của bọn họ hồi lâu vẫn không mở miệng nói gì. 

Đám người xung quanh cho rằng trong lòng Trần Anh đã nhận thức được, lần lượt nói: “Giao Trịnh Sở cho chúng tôi, cô có thể đi”. 

Nói xong lời này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Anh, tất cả đều đang đợi Trần Anh bỏ đi. 

Mặc dù bọn họ cảm nhận được khí tức tỏa ra từ người Trần Anh có chút gì đó khang khác so với trước đây. 

Nhưng vậy thì đã sao chứ, phía bọn họ nhiều người như vậy mà phải sợ Trần Anh sao. 

“Trần Anh, tôi cho cô một cô hội nữa, nếu còn không đi, đừng trách chúng tôi không khách sáo”. 

“Một mình cô còn muốn ở đây lập công sao?” 

Sau khi nói xong những lời này thấy Trần Anh vẫn không nói chuyện, bọn họ nhất thời tức giận. 

Bọn họ cảm thấy Trần Anh muốn độc chiếm phần công trạng này, cho nên ngay lập tức ra tay đối phó với Trần Anh. 

Sắc mặt Trần Anh bình tĩnh, thần thức khống chế điều khiển Trần Anh lệnh cho cô ta đối phó với đám tôm tép này. 

Đột nhiên, tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, cây cỏ xung quanh đều bị đập nát. 

Bọn họ không tin hàng chục người phía mình không thể trấn áp được Trần Anh. 

Tuy ánh mắt Trần Anh có chút đờ đẫn nhưng cô ta lại ra tay rất hung mãnh. 

Phốc. 

Một tên tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền sau khi bị Trần Anh đánh trúng trực tiếp bị xé ra một mảnh da thịt máu tươi đầm đìa, hắn ta đau đến nỗi kêu r3n thảm thiết. 

Thấy thế, sắc mặt những người còn lại lập tức thay đổi. 

Bọn họ không ngờ Trần Anh lại dũng mãnh như vậy, hàng chục người cùng lên mà không thể áp chế được cô ta. 

Một người đồng đội của bọn họ còn bị cô ta xé rách một mảng thịt. 

“Gi3t chết Trần Anh”. 

“Cô ta và Trịnh Sở cấu kết với nhau”. 

Đám người bắt đầu buộc tội Trần Anh, coi cô ta là tội đồ. 

Nghe thấy tội danh mà đám người này gán ghép cho mình, Trần Anh như thể không biết gì vậy, cô ta tiếp tục vung nắm đấm lên đánh vào cơ thể của đám người. 

Mặc cho cơ thể đối phương cứng rắn như sắt thép, chỉ cần Trần Anh đụng vào bọn họ liền bị hất ngược bay về phía sau, hộc máu mồm mà chết. 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hàng chục tên võ giả cảnh giới hóa huyền đều bị Trần Anh gi3t chết hết, máu tươi nhuộm đẫm dải đất. 

Mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi khiến người ta ngửi vào liền muốn nôn mửa. 

Trên mái tóc đen dài và quần áo của Trần Anh đều bị máu nhuộm đỏ, cô ta như thể một vị thần chết đến từ địa ngục vậy. 

Một tên tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền vẫn chưa chết hoàn toàn nhìn về phía Trần Anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Anh, cô và Trịnh Sở cấu kết với nhau, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm hại”. 

Trịnh Sở đến trước mặt hắn ta, anh giơ chân lên giẫm lên mặt người này: “Mày không có cơ hội nhìn thấy cô ta có kết cục như thế nào rồi”. 

Răng rắc. 

Tiếng xương vỡ vụn vang lên, người đó bị Trịnh Sở giẫm lên đốt sống cổ rồi chết đi. 

Giải quyết xong đám người này, Trịnh Sở tiếp tục dẫn Trần Anh về phía biệt thự Trịnh Thiên ở. 

Lúc này, vô số ánh mắt đang theo dõi nhất cử nhất động ở đây. 

Thực lực của bọn họ chỉ ở cảnh giới minh kình, căn bản không phải là đối thủ của Trịnh Sở và Trần Anh. 

Bọn họ chỉ có thể run rẩy đứng nhìn những gì đang xảy ra trước mắt. 

Một số khác thì gửi tin cho Trịnh Thiên, thông báo cho hắn ta biết tình hình ở đây để Trịnh Thiên chuẩn bị trước. 

Sau khi nhận được tin nhắn, sắc mặt Trịnh Thiên đỏ bừng lên bởi vì tức giận. 

Hắn ta hung hăng đập nát chiếc điện thoại trong tay khiến nó vỡ vụn. 

“Trịnh Sở, gan mày to đấy, cư nhiên dám đến nhà họ Trịnh Vân Châu gây sự”, Trịnh Thiên nghiến răng gằn ra từng chữ: “Còn thông đồng với Trần Anh đến chỗ tao, có bản lĩnh đó”.