Vô Thượng Tiên Đế

Chương 197-198: 197: Một Mất Một Còn - 198: Làm thuộc hạ của ta nhé




197: Một Mất Một Còn


Tạ Bá Ngọc chân giẫm 2 người, vừa quay sang Trịnh Sở, vẻ mặt hung thần ác sát liền biến mất, ngữ khí thêm vài phần cung kính: “Cậu Trịnh, 2 tên này đã báo động, ước chừng không lâu nữa Tạ Bá Kim sẽ đến đây”.

“Loại tép riu thôi, tôi đợi ông ta mau đến”.

Hai tên bảo vệ nghe giọng điệu của Trịnh Sở, mặc dù không dám ho he, nhưng trong lòng thầm nghĩ anh quá tự đại.

Tạ Bá Kim bế quan đã lâu, thực lực tiến bộ hơn nhiều, nào phải người ngang đẳng cấp bọn chúng.

Trịnh Sở lại dám nói Tạ Bá Kim là tôm tép, nếu để Tạ Bá Kim nghe được, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Trong lúc chúng đang suy nghĩ, 1 giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh trai, đã lâu không gặp”.

Một người đàn ông trung niên ngoài 30 xuất hiện, phía sau có hơn 10 võ giả đi cùng.


Những võ giả này đều là thủ hạ trước đây của Tạ Bá Ngọc, hiện đã trở thành người của Tạ Bá Kim.

Tạ Bá Ngọc nhìn em trai ruột, nghĩ tới đứa con trai và con dâu bị giết hại của mình, 2 tay bất giác siết chặt lại.

“Tạ Bá Kim, mấy năm không gặp, thực lực tăng lên không ít, càng ngày càng trẻ ra”, Tạ Bá Ngọc lạnh lùng nhìn Tạ Bá Kim.

Tuổi thật Tạ Bá Kim không cách Tạ Bá Ngọc là bao, nhờ tu luyện công pháp đặc biệt, tướng mạo ngày một trẻ lại.

Tạ Bá Kim đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Bá Ngọc, giữ nguyên nụ cười giả tạo trên mặt, đáp: “Anh trai tốt của tôi, con trai tôi bị giết, tôi còn chưa gây chuyện với anh, anh lại chủ động tìm tới, không phải quá đáng rồi ư”.

Tạ Bá Ngọc nghe vậy, 2 tay càng siết chặt hơn, tiếng khớp kêu răng rắc.

“Tạ Bá Kim, con trai con dâu tôi đang sống yên lành ở Giang Nam, tại sao phải giết hại chúng”, tiếng quát của Tạ Bá Ngọc rúng động cả ngọn núi.

Tạ Bá Kim dần tắt nụ cười, thở dài: “Anh trai ơi, ai bảo bố thương anh hơn cơ chứ”.

Nói xong, ông ta lại bật cười: “Nếu bố không yêu thương anh, tôi có lẽ đã để 1 nhà bọn họ yên bình sống tại Giang Nam, nhưng tiếc là, bất kì lúc nào bố cũng muốn đưa anh trở về Thanh Châu, kế thừa chức vị chủ nhà”.

“Chuyện như vậy tôi không cách nào nhẫn nhịn nữa, chỉ đành ra tay trước”.

Tạ Bá Ngọc lúc này mới biết, tại sao Tạ Bá Kim làm vậy.

Ông ta nhìn Tạ Bá Kim, giọng điệu lạnh lẽo: “Cho dù bố muốn truyền cho tôi, cậu muốn vị trí đó, tôi đều có thể cho cậu, cậu hà cớ giết hại con trai con dâu tôi, bọn họ vô tội”.

“Chỉ cần liên quan đến anh, đều không vô tội”, Tạ Bá Kim lạnh giọng, ánh mắt trở nên ác độc, nói tiếp: “Giờ anh đã chủ động tìm đến, chỉ có đường chết”.

Dứt lời, ông ta phất tay, hơn 10 võ giả phía sau lần lượt đứng ra, lạnh lẽo nhìn Tạ Bá Ngọc.

Chỉ cần một câu “giết” của Tạ Bá Kim, bọn họ sẽ lập tức tấn công Tạ Bá Ngọc.

Đến lúc đó Tạ Bá Kim lên chức chủ nhà, rất nhiều lợi ích đang đợi họ.

Còn nếu đi theo Tạ Bá Ngọc, tương lai chẳng có lợi lộc gì.

“Các người giỏi lắm, giờ đều thành chó của Tạ Bá Kim”, Tạ Bá Ngọc tức đến bật cười: “Cũng được, hôm nay tôi sẽ giết hết một thể”.

Vừa nghe lời này, tất cả đều lộ ra vẻ chế giễu, trong kí ức của chúng, Tạ Bá Ngọc chỉ là kẻ bị Thủy Nguyệt Thiên đánh bại, thực lực không quá minh kình.

Còn bọn chúng ai nấy đều là tinh anh cảnh giới hóa huyền.

Tùy ý chọn 1 người cũng có thể đánh Tạ Bá Ngọc sống dở chết dở.

Vậy mà Tạ Bá Ngọc lại dám phát ngôn ngông cuồng đến thế, đúng là nực cười.

Tạ Bá Kim lạnh lùng ra lệnh: “Giết”.

Đám võ giả nhà họ Tạ nghe lệnh, lập tức xuất chiêu, lao về phía Tạ Bá Ngọc.

Bọn chúng đều muốn trở thành người đầu tiên giết hạ Tạ Bá Ngọc.

Bởi chỉ có như vậy, chúng mới có được lợi ích cực lớn từ Tạ Bá Kim.

Đùng đùng đùng.

Ầm ầm ầm.

Trong chớp mắt, hàng loạt nguồn khí lực bắn ra khắp khu vực bán địa sơn.

Tạ Bá Ngọc đứng giữa trận công kích, không hề dễ dàng bị hạ gục như chúng tưởng tượng, ngược lại còn có thể phản đòn.


“Chuyện gì thế này?”
“Chẳng phải Tạ Bá Ngọc phế rồi ư?”
“Không lẽ tu vi tăng lên?”
Đám võ giả căng thẳng tự hỏi.

Phải biết rằng chúng đều là tinh anh trong võ đạo tông sư, nhiều người như vậy đối phó với 1 người mà còn bị phản đòn, nếu 1 đấu 1, e là đã bị Tạ Bá Ngọc gi3t chết.

Tạ Bá Kim bật cười lớn, khen ngợi: “Anh trai, không ngờ Giang Nam nuôi dưỡng con người rất tốt, tu vi của anh ngày càng cao cường”.

Dứt lời, ông ta lại vỗ tay.

Bộp bộp bộp.

Cùng với tiếng vỗ tay, 1 người đàn ông với nước da ngăm đen, cao chỉ nửa mét, tướng mạo kì dị, sát khí u ám xuất hiện phía trước Tạ Bá Kim.

Người đàn ông kì dị cung kính chào Tạ Bá Kim: “Chủ nhân”.

“Giết ông ta cho tôi”, Tạ Bá Kim lạnh lùng ra lệnh.

Hôm nay ông ta nhất định phải giải quyết Tạ Bá Ngọc, chỉ có như vậy, ông ta mới có thể yên tâm chờ lão tổ tông nhà họ Tạ qua đời, tiếp quản vị trí chủ nhà.

.

198: Làm thuộc hạ của ta nhé

Người đàn ông thấp bé nghe thấy lời của Tạ Bá Kim, gật đầu và nói: “Tôi biết rồi, chủ nhân”. 

Hắn ta vừa dứt lời liền cầm một cây búa sắt nhỏ màu đen, bước từng bước chậm rãi đi giết Tạ Bá Ngọc. 

Hàng chục võ sư từng giao đấu với Tạ Bá Ngọc khi nhìn thấy chiếc búa sắt nhỏ trong tay người đàn ông thấp bé, nét mặt liền thay đổi. 

Bọn họ không muốn giao đấu với Tạ Bá Ngọc nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, nếu không thì người đàn ông thấp bé kia có thể sẽ giết cả bọn họ. 

Tạ Bá Ngọc biết chiếc búa nhỏ màu đen mà người đàn ông thấp bé Cát Húc đang cầm có sức mạnh như thế nào. 

Đó là một pháp bảo có linh khí, tuy chỉ là một pháp khí thông thường nhưng sức mạnh của nó thật đáng kinh ngạc. 

Ở nhà họ Tạ ở Thanh Châu, ngoài linh khí pháp bảo của tổ tiên thì chỉ có chiếc búa nhỏ màu đen của Cát Húc. 

Tạ Bá Ngọc nhanh chóng lùi về, không muốn giao đấu với chiếc búa trong tay Cát Húc. 

Dù sao thì cây búa sắt nhỏ này cũng có uy lực vô cùng, mạnh như võ sư ở cảnh giới huyền hóa khi bị chiếc búa sắt nhỏ này đánh vào, xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn ra, không còn khả năng chiến đấu. 

Đấy là đối với võ sư ở cảnh giới huyền hóa, nếu thực lực tương đối yếu, bị búa sắt đánh vào thì một võ sư bình thường có thể bị đánh nát nhừ. 

Vì vậy, Cát Húc trở thành cao thủ lợi hại nhất ở nhà họ Tạ, không ai muốn giao đấu với hắn ta. 

Cát Húc nhìn bộ dạng hoảng sợ rút lui của Tạ Bá Ngọc, vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, sải bước trầm ổn về phía Tạ Bá Ngọc. 

Có vẻ như bất kể Tạ Bá Ngọc đi nhanh đến đâu, Cát Húc đều chắc chắn rằng hắn ta sẽ giết được Tạ Bá Ngọc. 

Hàng chục võ sư từng giao đấu kịch liệt với Tạ Bá Ngọc trước kia nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Tạ Bá Ngọc lúc này liền nhếch mép trào phúng. 

Bọn họ cảm thấy Tạ Bá Ngọc thật kém cỏi, đến dũng khí đối mặt với Cát Húc cũng không có. 

Thật không ngờ, vừa rồi mười mấy người bọn họ liên thủ vào cũng không đánh bại được Tạ Bá Ngọc, chỉ miễn cưỡng xem như cầm hòa. 

 Tạ Bá Kim nhìn bộ dạng thối lui thảm hại của Tạ Bá Ngọc, cười haha và nói: “Anh trai tốt của tôi, sao anh lại bỏ chạy thế? Không phải anh rất uy phong sao?” 

Tuy rằng thân thể của Tạ Bá Ngọc đang thối lui nhưng ánh mắt của ông ta vẫn rất hung dữ. 

Tạ Bá Kim là hung thủ giết con trai và con dâu của ông ta, giờ đây còn muốn giết cả nhà ông ta. 

Không một thứ gì có thể hóa giải mối thù này. 

Bây giờ lại nghe thấy lời của Tạ Bá Kim, ông ta cười và nói: “Tạ Bá Kim, đừng tưởng rằng có được Cát Húc thì mày có thể bất khả chiến bại, cậu Trịnh ở phía sau tao còn mạnh hơn Cát Húc vô số lần”. 

Tuy rằng ngoài miệng ông ta nói vậy nhưng trong lòng không có bao nhiêu chắc chắn rằng Trịnh Sở có thể đánh bại Cát Húc. 

Nếu trong tay Cát Húc không có pháp khí là cây búa sắt nhỏ thì Tạ Bá Ngọc vẫn cho rằng Trịnh Sở có thể thắng. 

Hiện tại xuất hiện thứ vũ khí khiến người ta mất khả năng chiến đấu này, Tạ Bá Ngọc thật sự không có nhiều tự tin. 

Tạ Bá Kim nhìn sắc mặt của Tạ Bá Ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ không tự tin, ông ta cười haha và nói: “Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, ánh mắt của anh đã bán đứng anh”. 

Tạ Bá Ngọc hừ lạnh rồi nói: “Tạ Bá Kim, có giỏi thì chúng ta đơn độc quyết chiến một trận, cho dù phải chết tao cũng cam lòng”. 

“Anh trai tốt của tôi, trí nhớ của anh không tốt lắm thì phải?”, Tạ Bá Kim nói xong câu này thì ngừng một chút rồi nói tiếp với ánh mắt dữ tợn: “Anh có tư cách gì quyết chiến với tôi?” 

Tạ Bá Kim nói với giọng lạnh lùng: “Cát Húc, đừng kéo dài thời gian nữa, mau gi3t chết ông ta đi”. 

“Vâng, chủ nhân”, Cát Húc nghe thấy lời của Tạ Bá Kim, di chuyển thân thể nhanh như một cơn gió, đánh về phía Tạ Bá Ngọc. 

Trước đây, tốc độ di chuyển của Cát Húc rất chậm, như một con ốc sên, nhưng Cát Húc bây giờ giống như biến thành một người khác, thân thể nhanh như tia chớp, hướng về phía Tạ Bá Ngọc truy sát. 

Bang bang bang. 

Tốc độ của Cát Húc rất nhanh, mỗi bước di chuyển của hắn ta đều có dư ảnh để lại, không chỉ có vậy, thậm chí trong dư ảnh còn có thể thấy những tia lửa điện, còn có âm thanh xì xèo vang lên. 

Tạ Bá Ngọc tái mặt, nhìn Trịnh Sở và nói: “Cậu Trịnh, chúng ta không phải là đối thủ của hắn ta, mau đi thôi”. 

Cát Húc vẫn luôn giữ một vẻ mặt nghiêm nghị, khi nghe thấy Tạ Bá Ngọc nói, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười giễu cợt, trên tay là cây búa nhỏ màu đen, xung quanh là những tia lửa điện. 

Cát Húc cầm chiếc búa nhỏ, hướng phía sau Tạ Bá Ngọc tấn công. 

Bịch. 

Một tiếng sét xé trời vang lên làm chấn động màng nhĩ của tất cả những người có mặt. 

Mọi người vội vàng bịt tai, kinh ngạc nhìn. 

Bọn họ cho rằng Tạ Bá Ngọc chết chắc rồi, bị Cát Húc dễ dàng đánh gục, kể cả thanh niên trẻ tuổi phía sau Tạ Bá Ngọc cũng chết theo. 

Trong khi mọi người đang đắc ý thì phát hiện mọi việc lại không như họ nghĩ. 

Lúc này, trong tay phải của Trịnh Sở cầm một chiếc bút lông làm bằng ngọc đỏ đang va chạm với chiếc búa nhỏ màu đen của Cát Húc. 

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt. 

Theo lý mà nói, khi ngọc va chạm với búa sắt thì sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh, huống hồ chiếc búa sắt này còn là một pháp khí, kết quả là cây búa sắt bị bút lông trong tay Trịnh Sở cản lại. 

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vô cùng kinh ngạc, trong lòng lại rất kích động. 

Nếu Trịnh Sở không kịp thời ra tay, ông ta đã trở thành vong hồn dưới cây búa sắt kia rồi. 

“Cậu nhóc, thực lực không tệ nha, làm thuộc hạ của tôi nhé”, người ít khi mở miệng như Cát Húc lại đột ngột lên tiếng, giọng nói đầy nham hiểm. 

Từ khi hắn ta đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu, rất ít khi gặp được đối thủ, đây là lần đầu tiên.