Vô Thượng Tiên Đế

Chương 192: Ngọn Lửa Ảm Đạm






Trịnh Sở cười ha ha nói: “Nhà họ Tạ ở Thanh Châu”.

“Thú vị, thật thú vị”, trong ánh mắt Tạ Sư Quý thoáng qua vẻ hưng phấn: “Chẳng trách Tạ Ứng Long lại chết trong tay anh, hóa ra thực lực của anh quả thật tốt”.

Hắn ta nói xong lời này, ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nếu anh không giết chết Tạ Ứng Long, có lẽ tôi còn có thể cân nhắc nhận anh làm em trai, nhưng anh giết hắn rồi, anh chỉ có thể chết”.

“Chết?”, Trịnh Sở cười ha ha nói: “Vậy anh cứ đi chết đi”.

Đám người Quan Tương Hách, Hứa Hồng Phúc ở một bên nhìn thấy nhà họ Tạ ở Thanh Châu muốn đối phó với Trịnh Sở, trong lòng bọn họ vô cùng vui sướng.

Bọn họ vừa mới chịu thua thiệt, bị đánh dưới tay Trịnh Sở.

Bây giờ có người thay mình giết chết Trịnh Sở mà không mất phí, trong lòng chỉ mong sao mình cũng được ra tay dạy dỗ một chút.

Chỉ là hai người bọn họ cảm thấy rất đáng tiếc, Hứa Thanh Vân xinh đẹp như vậy mà lại cùng chết với Trịnh Sở.


Hai người Hứa Hồng Phúc, Quan Tương Hách biết tính khí của Tạ Sư Quý, dù có xinh đẹp, dám chọc giận hắn ta thì đều phải chết.

Tạ Sư Quý nghe thấy Trịnh Sở nói chuyện đầy phách lối, lồng ngực hắn ta phập phồng tức giận, giọng đầy dữ tợn: “Thật phách lối, không biết lát nữa còn có thể phách lối được nữa không?”
Lời vừa dứt, hắn ta nhìn sang Tạ Mỹ Trân ăn mặc sexy bên cạnh và nói: “Mỹ Trân, giết bọn chúng”.

“Được”, giọng điệu Tạ Mỹ Trân ngắn gọn, lộ ra nụ cười tà mị, thi triển kình khí ra xung quanh.

Từ trước đến nay cô ta giết người không thích lề mề, đã ra tay thì sẽ trực tiếp đánh chết.

Trong tay Tạ Mỹ Trân xuất hiện một con dao găm sắc bén màu đỏ chói, đột nhiên phát động tấn công về phía Trịnh Sở.

Trong nháy mắt Tạ Mỹ Trân ra tay, khóe miệng Trịnh Sở dâng lên nụ cười châm biếng, lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa ảm đạm.

Ngọn lửa trong lòng bàn tay Trịnh Sở vừa vặn đốt lên, giống như một trận gió thổi tới sẽ bị dập tắt.

Vù.

Dao găm đỏ chói trong tay Tạ Mỹ Trân lao về phía Trịnh Sở với tốc độ cực nhanh.

Ước chừng trong chớp mắt đã đâm ra mấy ngàn nhát.

Mỗi một nhát đều bao hàm sức mạnh kinh người, võ giả minh kình thông thường chịu công kích này sẽ trực tiếp bị xuyên thủng người.

Tạ Sư Quý nhìn thấy Tạ Mỹ Trân vừa bắt đầu đã thi triển ra thế tấn công mãnh liệt, hắn ta cười ha ha nói: “Mỹ Trân, đừng giết chết hắn ngay lập tức, chờ tôi còn phải tung cú đánh cuối cùng đã”.

Vẻ mặt Tạ Mỹ Trân nghiêm túc, căn bản không để ý tới lời của Tạ Sư Quý.

Một khi cô ta ra tay thì sẽ dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không cho đối thủ một chút cơ hội sống sót.

Trịnh Sở nhìn dao găm trong tay Tạ Mỹ Trân đang khua múa với tốc độ cao, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh: “Chút trò lừa bịp này đối phó với loại cá tạp còn có tí ích lợi, muốn đối phó với tôi thì mười đời cũng đừng nghĩ đến”.


Đây cũng không phải Trịnh Sở nói mạnh miệng, dù mười Tạ Mỹ Trân ra tay đồng loạt, Trịnh Sở cũng chẳng coi cô ta ra gì.

Chỉ coi cô ta là con cá tạp có thể giẫm đạp thành phấn vụn một cách dễ dàng.

Hai người Quan Tương Hách, Hứa Hồng Phúc nhìn Tạ Mỹ Trân thi triển ra chiêu thức đáng sợ, lại nghe thấy lời trong miệng Trịnh Sở.

Bọn họ cảm thấy Trịnh Sở thật sự quá kiêu ngạo, Tạ Mỹ Trân là loại tồn tại thế nào.

Một trong những cao thủ tâm phúc của nhà họ Tạ ở Thanh Châu, thực lực ở Hoa Hạ cũng vô cùng mạnh mẽ.

Cho dù top ba mươi mốt tông sư trên bảng xếp hạng võ đạo tông sư cũng không dám nói với Tạ Mỹ Trân giọng điệu như vậy.

Bây giờ một Trịnh Sở tuổi mới bao nhiêu mà lại nói ra lời phách lối như vậy, hiển nhiên bị bọn họ xem là khoác lác.

Trong đám người ở đây, chỉ có Hứa Thanh Vân biết thực lực của Trịnh Sở mạnh thế nào.

Bây giờ những người này cùng nhau xông lên, Trịnh Sở cũng có thể một chiêu đánh gục.

Chỉ là trong lòng cô vẫn còn một chút lo lắng, cô cho rằng chiêu thức Tạ Mỹ Trân thi triển ra quá mức kinh khủng, tốc độ cực kỳ mau lẹ.

Hứa Thanh Vân lo lắng ngộ nhỡ Trịnh Sở không chú ý, nhận phải một kích của Tạ Mỹ Trân, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Dao găm trong tay Tạ Mỹ Trân giống như con thú lớn hung hãn, cách Trịnh Sở chỉ còn nửa mét.

Cô ta mở miệng, giọng điệu hấp dẫn: “Một ảo thuật gia nhỏ bé thôi mà, anh thật sự cho rằng mình là thuật pháp chân nhân sao”.

Thuật pháp chân nhân bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện qua ở Hoa Hạ, vì vậy Tạ Mỹ Trân đã coi Trịnh Sở thành người chết.

Trong chiến tích của cô ta, chỉ cần cách kẻ địch ngoài mười mét, kẻ địch sẽ bị chấn thương bởi những chiêu thức mà cô ta thi triển.

Không chờ dao găm đánh trúng, lục phủ ngũ tạng của đối phương đã bị vỡ vụn toàn bộ.


Sau khi Tạ Mỹ Trân nói xong câu này, cô ta coi Trịnh Sở là người chết.

Tạ Sư Quý ở một bên xem trò vui nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta khẽ nhíu mày, oán hận nói: “Mỹ Trân, không phải tôi bảo cô đừng giết hắn cơ mà, cô như vậy sao tôi tung cú đánh cuối cùng được?”
Hắn ta nói xong, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Vân rồi cười ha ha: “Cậu ấm phế vật, anh chết rồi, tôi liền dùng vợ anh để bù đắp”.

Biểu cảm Trịnh Sở nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng nhìn dao găm Tạ Mỹ Trân thi triển đến, ngọn lửa ảm đạm trong tay giống như một con rồng lửa nhỏ quấn quanh cơ thể Tạ Mỹ Trân.

Mới đầu Tạ Mỹ Trân còn không để bụng, cho rằng ngọn lửa Trịnh Sở thi triển ra ảm đạm như vậy liệu có thể có lực sát thương hay không.

Chỉ cần đến gần, tùy ý rung rung hai cái, ngọn lửa sẽ bị sức mạnh của Tạ Mỹ Trân chấn động, tiêu tán trong không khí.

Bất chợt, sắc mặt Tạ Mỹ Trân biến đổi, phát hiện dù mình chấn động thế nào, ngọn lửa ảm đạm cũng không có dấu hiệu bị dập tắt.

Ngược lại, ngọn lửa ảm đạm dưới chấn động của Tạ Mỹ Trân, nó càng bùng lên đầy mãnh liệt.

Chỉ một lát sau, cơ thể Tạ Mỹ Trân đã bị ngọn lửa vây kín.

“A!”, Tạ Mỹ Trân phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, da dẻ toàn thân bao gồm cả xương cốt bên trong, tất cả đều bị ngọn lửa thiêu đốt.

Loại hành hạ này khiến cô ta vô cùng khổ sở, ngã lăn lộn trên mặt đất.

Chỉ một lát sau, cơ thể Tạ Mỹ Trân đã bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.

Một trận gió nhẹ thổi qua, không còn lưu lại thứ gì..