Vô Thượng Tiên Đế

Chương 136: Hôm Nay Thật May Mắn






Trịnh Sở cảm nhận được cái tên Lưu Quân da ngăm đen này đang bộc phát sát khí với mình, cho dù hắn ta đã cố ý che giấu sát khí nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.

"Người như mày quá nguy hiểm, phải giết sớm để trừ hậu họa", Lưu Quân không phải võ giả mà là một người có năng lực đặc biệt.

Tuy rằng hắn ta chỉ là người có năng lực đặc biệt nhưng thực lực của hắn ta cũng không phải dạng vừa, hắn ta đã giết không ít tông sư cảnh giới hóa huyền trong mật thất này.

Hắn ta vốn không hề xem trọng các tông sư cảnh giới hóa huyền, nhưng khi gặp Trịnh Sở hắn ta liền cảm nhận được trái với vẻ ngoài bình thường của anh thì từ bên trong anh đang bộc phát ra một khí thế vô cùng nguy hiểm.

Trịnh Sở nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Lưu Quân thì cười nói: "Trước khi mày định đối phó với tao thì nên đối phó với kẻ đằng sau lưng mày trước đi".

Anh không hề xem Lưu Quân ra gì, trong tất cả những kẻ có mặt ở đây hôm nay không có lấy một người xứng làm đối thủ của anh.

Lưu Quân nghe Trịnh Sở nói vậy thì liền cho rằng Trịnh Sở đang đùa giỡn mình.

Sau lưng hắn ta không có một bóng người, lấy đâu ra kẻ địch?
Ngay lúc Lưu Quân chuẩn bị điều khiển đá oanh tạc Trịnh Sở một lần nữa thì đột nhiên lại có một giọt chất lỏng màu xanh từ đâu xuất hiện rồi nhỏ xuống đỉnh đầu của hắn ta.


Lưu Quân là người có năng lực đặc biệt hệ tinh thần, ngay lúc cảm nhận được chất lỏng màu xanh nhỏ xuống thì thân hình của hắn ta đã nhanh chóng lui về phía sau đồng thời khống chế đá oanh kích lên trên.

Tách!
Khi chất lỏng màu xanh nhỏ trúng hòn đá thì hòn đá cứng đã bị ăn mòn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi ngay lập tức hóa thành làn khí màu trắng tanh tưởi.

Lưu Quân không ngờ nọc độc mà ông già điều khiển trăn xanh bắn ra lại đáng sợ như vậy.

Nọc độc đó có thể ăn mòn đá của hắn ta, biến nó thành chất khí chỉ trong chớp mắt.

Lưu Quân lập tức sải chân chạy về phía Trịnh Sở và Trần Anh với tốc độ nhanh nhất.

Hắn ta nhận ra rằng mình không thể đánh lại con trăn xanh kia nhưng có lẽ Trịnh Sở và Trần Anh thì có thể.

Cho dù bọn họ đánh không lại thì ít nhất hắn ta cũng sẽ có thêm hai người chôn chung.

Tuy Lưu Quân không phải là võ giả nhưng tốc độ của hắn ta vẫn nhanh hơn người thường rất nhiều.

Sau lưng hắn ta là một con trăn xanh dài hai mươi mét, trên lưng nó có một ông già tóc trắng đang ngồi điều khiển.

Ông già nhìn thấy Lưu Quân nhanh chân bỏ chạy thì liền nhếch miệng cười giễu cợt, điều khiển trăn xanh xông tới.

"Tên nhóc da đen kia, đừng chạy, ngoan ngoãn làm thức ăn cho trăn xanh của ta đi", ông già tóc trắng lạnh lùng nói, ông ta chỉ xem tính mạng của Lưu Quân như phân bón mà thôi.

Lưu Quân làm sao có thể nghe theo lời của ông già tóc trắng nói, hắn ta dùng hết sức bình sinh chạy về phía trước.

Trong khi chạy hắn ta còn điều khiển một hòn đá thật lớn đánh về phía con trăn xanh.

Nhưng hòn đá vừa mới đánh tới thì con trăn xanh đã mở to miệng phun ra nọc độc khiến cho hòn đá bị ăn mòn thành khói trắng tanh tưởi bay lên.

“Á!”, khi Lưu Quân tiếp cận Trịnh Sở và Trần Anh, hắn ta định hét lớn cầu cứu, muốn liên hợp giải quyết ông già kia.

Nhưng ông già tóc trắng đã nhanh hơn Lưu Quân, con trăn xanh phóng đến nhanh như chớp rồi quấn chặt lấy hắn ta.


Trong phút chốc, người có năng lực đặc biệt Lưu Quân đã bị con trăn xanh siết đến chết.

Con trăn xanh vừa siết chết Lưu Quân xong liền há miệng nuốt chửng hắn ta.

Sau khi con trăn nuốt chửng hắn ta vào bụng, ông già tóc trắng có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của con trăn xanh đã tăng lên rất nhiều, nọc độc cũng càng hung hãn hơn.

Chỉ cần giết thêm nhiều võ giả có thực lực thì ông ta tin rằng trăn xanh của mình liền có thể biến hóa thành giao xà.

Chỉ cần nó biến thành giao xà và được ông ta bồi dưỡng tốt thì nói không chừng nó sẽ trở thành thiên hạ vô địch.

Nghĩ đến đây, ông ta liền hướng ánh mắt lạnh như băng về phía Trịnh Sở và Trần Anh.

Mặc dù ông ta cảm thấy thực lực của Trịnh Sở rất bình thường nhưng người đẹp bên cạnh anh có thực lực không tầm thường, cô ta chính là một tông sư cảnh giới hóa huyền.

Ông già bật cười ha hả, trong ánh mắt tràn đầy sự tham lam, nói: "Hai người cũng ngoan ngoãn ở lại làm thức ăn cho thú cưng của tôi đi".

Vừa dứt lời thì ông ta đã điều khiển con trăn xanh xông về phía Trần Anh.

Trịnh Sở chỉ là một kẻ yếu nhớt trong mắt ông ta, sau khi giải quyết xong Trần Anh thì ông ta vẫn có thể dễ dàng làm thịt Trịnh Sở.

Kẻ yếu nhớt như Trịnh Sở ăn cũng được mà không ăn cũng chẳng sao.

Trịnh Sở nhìn thấy con trăn xanh mà ông già đang khống chế thì liền biết nó là độc vật được luyện nên từ rất nhiều dược liệu độc và những con vật có độc khác, phải luyện mất một ngàn ngày mới thành công.

Mặc dù sức mạnh của nó yếu hơn tông sư cảnh giới hóa huyền rất nhiều nhưng lớp vảy giáp trên người nó lại cực kỳ cứng rắn, hơn nữa lớp vảy giáp này cũng có độc, võ đạo tông sư bình thường chắc chắn không dám khiêu khích nó, chỉ cần dính phải một chút nọc độc từ con trăn xanh này thì bọn họ cũng có thể chết.

Tốc độ của con trăn xanh cực nhanh, nó giống như một tia chớp xanh vồ về phía Trịnh Sở với cái miệng há to đầy máu.

Ngay khi con trăn xanh tấn công thì Trịnh Sở đã ra lệnh cho Trần Anh tấn công nó bằng thần thức.

Trần Anh nhận lệnh của Trịnh Sở thì ngay lập tức cầm hai con dao găm làm từ vật liệu đặc biệt xông lên đối chiến với con trăn xanh.


Ầm! Ầm!
Một luồng khí kình có uy lực kinh người đã chém thẳng về phía con trăn xanh.

Tuy nhiên, lớp vảy giáp trên người con trăn xanh vô cùng dày và cứng rắn, cho dù Trần Anh có thực lực cảnh giới hóa huyền thì cũng không thể dễ dàng phá vỡ được.

Một người một trăn xông vào nhau, tung ra những chiêu thức hung hãn nhất.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, hai bên dường như có thực lực ngang ngửa với nhau.

Ông già điều khiển con trăn xanh cho rằng Trịnh Sở yếu ớt cho nên liền chuẩn bị nhân cơ hội Trần Anh đang giao chiến với con trăn xanh mà xông tới giết chết Trịnh Sở.

Ánh mắt của ông ta vô cùng sắc lạnh, ông ta vung tay phải lên phóng về phía Trịnh Sở một làn sương mù màu đen.

Làn sương mù màu đen vừa tiếp cận Trịnh Sở thì đã lập tức hóa thành vô số trùng độc bay vào người Trịnh Sở và Trần Anh.

Trần Anh vốn đã là một người chết không còn linh hồn cho nên dù có bị trùng độc cắn xé cũng không cảm thấy gì.

Trịnh Sở nhìn thấy trùng độc bay tới thì liền vung tay phải lên, trong lòng bàn tay anh bỗng xuất hiện một quả cầu lửa.

Ông già nhìn thấy Trịnh Sở đột nhiên có thể biến ra quả cầu lửa thì ánh mắt liền lóe lên sự hưng phấn, ông ta bật cười nói: "Hóa ra là một pháp sư.

Xem ra ngày hôm nay mình rất may mắn".

Ông ta định nhanh chóng giết chết Trịnh Sở rồi để cho con trăn xanh ăn thịt anh.

.