Vô Thượng Tiên Đế

Chương 129: Lấy Việc Giúp Người Là Niềm Vui






Lam Hữu Danh nghe Trịnh Sở đồng ý ra tay giúp đỡ thì rất phấn khích, cho rằng một cường giả như Trịnh Sở đã ra tay thì nhà họ Triệu chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.

Đến lúc đó thế cục sẽ thay đổi, nhà họ Thạch có thể quật khởi mà nhà họ Lam cũng có thể dựa vào Lam Hinh để quật khởi.

Lam Hinh nghe Trịnh Sở đồng ý ra tay giúp nhà họ Thạch đối phó với nhà họ Triệu thì liền cau mày nhỏ giọng nói: "Cậu Trịnh, nhà họ Triệu bên kia có thực lực rất cường hãn, là một gia tộc cực mạnh ở tỉnh Thiên Xuyên, nếu như anh vội vàng đồng ý chuyện này thì sẽ rất nguy hiểm".

Lam Hữu Danh nghe Lam Hinh nói lời này thì trong lòng không khỏi khó chịu.

Lam Hinh là con gái của ông ta nhưng bây giờ cô ấy lại đang giúp đỡ người ngoài.

Ông ta thật sự rất lo lắng Trịnh Sở sau khi biết được về thực lực của nhà họ Triệu thì sẽ từ chối ra tay giúp đỡ.

Nếu như một cường giả như Trịnh Sở từ chối ra tay giúp đỡ thì nhà họ Lam cùng nhà họ Thạch làm sao có thể tìm được một cao thủ khác trong thời gian ngắn?
Trịnh Sở chậm rãi cười nói: "Những người đó có mạnh thì đã sao? Họ còn có thể mạnh hơn tôi hay sao?"
Anh rất tự tin rằng ở tỉnh Thiên Xuyên hiện giờ không có ai là đối thủ của anh.

Suy cho cùng tỉnh Thiên Xuyên cũng chỉ là một tỉnh nhỏ, sẽ không có quá nhiều cao thủ sống ở đây.


Hầu hết cao thủ đều sinh sống ở thủ đô, ở đây không thể nào gặp được bọn họ.

Nhìn thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, Lam Hinh không nhíu mày nữa, chỉ cười nói: "Cậu Trịnh ở trong lòng tôi luôn là người mạnh nhất".

Cho dù Thạch Phá Thiên có thực lực không cao nhưng tốt xấu gì thì ông ta cũng là võ giả cảnh giới minh kình đỉnh phong.

Ông ta nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa Lam Hinh và Trịnh Sở.

Nghe Lam Hinh cảnh báo Trịnh Sở, ông ta tức giận muốn nổ cả phổi.

Nếu Trịnh Sở thực sự nghe lời Lam Hinh cảnh báo thì nhà họ Thạch sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu.

Lam Hữu Danh muốn trừng mắt nhìn Lam Hinh nhưng lại kiêng kỵ Trịnh Sở ở bên cạnh cho nên dù ông ta là bố của Lam Hinh thì ông ta cũng không dám lộn xộn.

Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh chậm rãi cùng bước đến trước mặt Trịnh Sở.

Thạch Phá Thiên cung kính nói: "Cậu Trịnh, cậu có thể ở lại đây vài ngày đợi đến khi hội thưởng long của nhà họ Triệu kết thúc rồi mới rời đi được không?"
Hội thưởng long là bữa tiệc mà nhà họ Triệu tổ chức để mời Thạch Phá Thiên, Lam Hữu Danh và các ông lớn khác.

Lần này nhà họ Triệu đã hạ quyết tâm phải trở thành thế lực đứng đầu tỉnh Tứ Xuyên, không ai có thể ngăn cản được.

“Còn bao nhiêu ngày nữa?”, Trịnh Sở lãnh đạm nói, anh vẫn nhớ mình đã hứa với Tạ Phi Phi sẽ đến trường của cô ấy hỗ trợ việc biểu diễn.

Thạch Phá Thiên vội vàng nói: "Còn hai ngày".

Vì thời gian gấp rút, bọn họ không thể nào tìm được võ đạo tông sư nào khác, võ đạo tông sư không dễ dàng tìm được như vậy.

Nếu không thì cho dù có cho Thạch Phá Thiên 100 lá gan ông ta cũng không dám nhờ Trịnh Sở hỗ trợ ở hội thưởng long.

Trịnh Sở gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ ở lại thành phố Nam Kiến một thời gian".

Nói xong anh liền bước ra khỏi nhà họ Thạch.

Thạch Phá Thiên nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trịnh Sở, ngay lập tức kêu lên: "Cậu Trịnh, cậu có muốn chúng tôi bố trí một phòng tổng thống cho cậu không?"
"Không cần", Trịnh Sở không có hứng thú ở lại phòng tổng thống làm gì, anh chỉ chờ giải quyết xong chuyện của nhà họ Thạch thì sẽ ngay lập tức quay về thành phố Giang Nam.


Lam Hinh cúi đầu đi theo sau Trịnh Sở giống như một người hầu.

Lam Hữu Danh nhìn thấy đức hạnh của con gái mình thì trong lòng vừa tức vừa hận.

Ông ta tức vì Lam Hinh dám đòi ly hôn với Thạch Khoan để đi theo Trịnh Sở khiến cho nhà họ Lam mất hết mặt mũi.

Ông ta hận vì Lam Hinh bây giờ đã trở thành chủ nhà họ Lam, trở thành chủ của tập đoàn Lam Thị.

Thạch Phá Thiên không có ý kiến gì về chuyện này.

Ông ta nhìn sang Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm đang nằm khóc trên mặt đất, nghiêm giọng nói: "Đánh gãy chân của hai đứa cũng là vì muốn tốt cho hai đứa mà thôi".

"Về sau hai đứa phải mở to mắt ra mà nhìn người nào có thể khiêu khích, người nào không thể khiêu khích, nếu không nhà họ Thạch sẽ bị hai đứa hại chết!"
Thạch Phá Thiên nói xong lời này thì liền hung hăng đá Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm, dường như đã quyết định sau này sẽ không cho hai người này bước ra khỏi khu biệt thự nhà họ Thạch nửa bước.

Thạch Khoan nghe bố nói vậy thì rất không cam lòng, không hề nghĩ rằng mình đã sai khi ức hiếp Lam Hinh.

Thạch Vĩ Hâm thì lại gật đầu lia lịa: "Bác cả, cháu biết mình sai rồi, chân của cháu có cứu được nữa không?"
Thạch Phá Thiên tức giận nói: "Đã hoàn toàn bị phế rồi, nhưng vẫn có thể nối dõi tông đường".

Nói xong, ông ta còn lạnh nhạt nói: "Mang hai cậu chủ vào phòng bệnh, không có lệnh của tôi thì không ai được vào thăm".

Ông ta vừa dứt lời thì nét mặt của Thạch Khoan và Thạch Vĩ Hâm đều tràn đầy đau khổ.

Bị nhốt trong phòng bệnh đối với bọn họ mà nói cũng chẳng khác nào bị nhốt trong ngục giam.

Những người hầu của nhà họ Thạch không hề để ý đến sự kêu la phản kháng của bọn họ, chỉ nhanh chóng mang bọn họ rời đi.

Hai cậu chủ đã khiêu khích người không thể khiêu khích, bây giờ nhà họ Thạch đã thất thế, không ai có thể khôi phục lại tôn nghiêm của bọn họ.

Trịnh Sở được Lam Hinh tiễn đến một khách sạn năm sao ở thành phố Nam Kiến, sau đó anh bảo Lam Hinh phải quay lại làm việc.

Dù sao hiện giờ Lam Hinh cũng đã trở nên nổi tiếng, trở thành người cầm quyền mới của nhà họ Lam.

Lam Hinh rất nghe lời Trịnh Sở, cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì Trịnh Sở muốn.


Dù sao Trịnh Sở cũng là người thật lòng đối xử tốt với cô ấy, anh nói gì thì cô ấy sẽ nghe nấy.

Sau khi Trịnh Sở trở về phòng, anh cầm điện thoại di động bấm số của Hứa Thanh Vân, báo với cô rằng anh có việc phải làm, mấy ngày nữa mới có thể trở về.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì liền cau mày nói: "Anh đừng đi làm chuyện xấu đó".

Mặc dù cô đoán rằng Trịnh Sở sẽ không đi làm chuyện xấu nhưng cô vẫn thường xuyên nhắc nhở anh theo thói quen.

Trịnh Sở khẽ cười nói: "Yên tâm đi, tôi luôn lấy chuyện giúp người làm niềm vui".

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì liền liếc mắt vào trong điện thoại, ý bảo anh rất không đứng đắn.

Hai ngày sau.

Lam Hinh đưa Trịnh Sở đi du ngoạn khắp thành phố Nam Kiến.

Dù sao cũng còn một thời gian nữa thì hội thưởng long mới bắt đầu, bắt anh ở mãi trong khách sạn sẽ rất buồn chán.

Trong hai ngày này, Lam Hinh cũng đã hoàn toàn tiếp quản nhà họ Lam.

Với thân phận hiện tại thì không ai dám ức hiếp cô ấy nữa.

Trưa hôm nay.

Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh vội vã đến khách sạn nơi Trịnh Sở đang ở rồi lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng khách.

Trước đó bọn họ cũng không lo lắng như vậy, nhưng thời gian càng gần thì trong lòng bọn họ lại càng căng thẳng..