Vô Thượng Tiên Đế

Chương 122: Giải Quyết Luôn Hôm Nay






Thạch Phá Thiên nghe xong lời của Lam Hữu Danh, cười ha ha nói: “Nếu tôi mời cao nhân hiếm có trên đời đến, cho ông ta đi giải quyết nhà họ Triệu thay chúng ta, ông cảm thấy nhà họ Triệu sẽ thế nào?”
“Cao nhân?”, Lam Hữu Danh hơi ngẩn người, với thân phận của Thạch Khoan, còn có thể mời được cao nhân thực sự chắc?
Phải biết rằng, cao nhân thực sự đều đứng trong top một trăm trong xếp hạng tông sư Hoa Hạ, cho dù là tông sư võ đạo đứng thứ một trăm linh một, cũng không dám tự xưng mình là cao nhân.

Dù sao chênh lệch xếp hạng bày ra đó, nếu muốn đứng trong top một trăm tông sư cường mạnh, thì phải đánh bại người đứng thứ một trăm.

Tranh đấu giữa các tông sư đâu có dễ dàng như vậy, thường xuyên xảy ra những việc chảy máu thương vong, trong tình huống bình thường sẽ không dễ dàng ra tay.

Thạch Phá Thiên nhìn dáng vẻ ngây người của Lam Hữu Danh, cười ha ha nói: “Xin mời Chu đại sư”.

Vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc trắng, râu bạc phơ dài đến hông, cơ thể gày gò như khỉ, tay cầm cây trượng, chậm chạp đi về phía đại sảnh.

Khi ông lão đi ra đại sảnh, Lam Hữu Danh và Lam Hiến, con trai của ông ta đều thộn mặt, không hiểu không lão này rốt cuộc là ai.


Nhìn dáng vẻ của ông lão, có lẽ đã trên trăm tuổi, dường như phải nằm vào trong quan tài bất cứ lúc nào.

Chu Tư Vũ thấy phản ứng của đám người Lam Hữu Danh, cười ha ha nói: “Các vị đều đã quên tôi rồi ư?”
Khi đám người Lam Hữu Danh nhìn thấy Chu Tư Vũ vẫn còn hơi ngẩn người, cứ nghĩ ông lão ở đâu ra.

Đến khi nghe thấy giọng nói của Chu Tư Vũ, lập tức hiểu ra thân phận của ông ta.

Lam Hữu Danh và Lam Hiến từng chứng kiến cuộc chiến đấu giữa Chu Tư Vũ và đối thủ, trong trận chiến đó, giọng nói của Chu Tư Vũ đã khắc sâu vào trong đầu của Lam Hữu Danh và Lam Hiến, cả đời sẽ không quên.

Lam Hữu Danh nghĩ đến đây, khuôn mặt nở nụ cười, cất giọng cung kính nói: “Chu đại sư, chẳng phải ông đã lui về ở ẩn trong rừng núi rồi ư? Sao lần này lại ra đây?”
Ông ta biết tuy Chu Tư Vũ đứng thứ tám mươi mốt trong xếp hạng tông sư nước Hoa Hạ, nhưng lại không màng đến chuyện bên ngoài.

Chu Tư Vũ nghe thấy lời của Lam Hữu Danh, cười ha ha nói: “Làm một cuộc giao dịch với nhà họ Thạch”.

Lam Hữu Danh hơi sững sờ, trong lòng không thể hiểu, rốt cuộc Thạch Phá Thiên có thứ gì đáng để Chu Tư Vũ xuống núi để giao dịch, chứ không trực tiếp cướp đoạt.

Với thực lực của Chu Tư Vũ, trực tiếp cướp đoạt là được, nhà họ Thạch rộng lớn, có ai có thể ngăn cản.

Thạch Phá Thiên nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Lam Hữu Danh, cười nói: “Hữu Danh, hai nhà chúng ta là thông gia, chỉ cần tôi diệt được nhà họ Triệu, địa vị thân phận nhà họ Lam các ông cũng sẽ được nước đẩy thuyền cao theo”.

Lam Hữu Danh nghe thấy lời của Thạch Phá Thiên, mỉm cười nói: “Đúng, chúng ta là thông gia, ông khởi dậy và tôi khởi dậy, không có gì khác nhau”.

Lúc này, một nhân viên nhà họ Thạch hoảng hốt chạy về phía cửa lớn biệt thự.

Bởi vì chạy quá gấp, quần áo toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

“Lão gia, bên ngoài có người gây chuyện, đánh cậu Thạch”.

Không đợi Thạch Phá Thiên lên tiếng, Thạch Khoan nghiêm giọng tức giận quát: “Tên ngu xuẩn nào dám gây chuyện ở nhà họ Thạch, không biết nhà họ Thạch chúng ta đứng hàng đầu thành phố Nam Kiến sao?”
Bởi vì hắn ta dùng sức quá mạnh để nói, cơ thể quá kích động, ảnh hưởng đến vết thương, đau đến xé răng rách miệng.


Lam Hữu Danh nhìn bộ dạng này của Thạch Khoan, tuy trong lòng rất không có thiện cảm với hắn ta, nhưng vẫn lên tiếng quan tâm nói: “Con rể đừng nổi giận, sai một võ giả bất kỳ ra, bắt kẻ gây chuyện vào là được”.

Thạch Phá Thiên gật đầu, cầm điện thoại gọi sai võ giả minh kình nhà họ Thạch ra tay, bắt kẻ gây chuyện vào đây.

Xem xem có phải đám người nhà họ Triệu cố ý gây chuyện không?
Chu Tư Vũ lên tiếng nói: “Để tôi ra ngoài xem rốt cuộc là ai đến gây chuyện”.

Ông ta vừa nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.

Thạch Phá Thiên thấy vậy, vẻ mặt căng thẳng, lập tức ngăn cản: “Chu đại sư, chuyện thế này đâu thể phiền đến ông, ông chỉ cần giải quyết nhà họ Triệu là được, loại kiến hôi này, để đích thân chúng tôi giải quyết”.

Chu Tư Vũ nghe Thạch Phá Thiên nói vậy, cười ha ha nói: “Cũng được, chuyện nhỏ này các ông tự giải quyết đi”.

Trước cổng khuôn viên nhà họ Thạch.

Lam Hinh nhìn càng lúc càng đông người đến vây xem.

Khi nhìn thấy Trịnh Sở và Lam Hinh, những người đến vây xem thì thầm to nhỏ, bàn tán quan hệ giữa hai người Trịnh Sở và Lam Hinh.

Bọn họ suy đoán Trịnh Sở là người tình của Lam Hinh, hôm nay nhân cơ hội người nhà họ Thạch và nhà họ Lam tập trung, cố ý đến gây chuyện.

Mọi người cảm thấy hai người Trịnh Sở và Lam Hinh rất ngu xuẩn, không tự biết sức mình, lại dám đến nhà họ Thạch gây chuyện.

Lam Hinh cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, sắc mặt đỏ bừng, nhìn Trịnh Sở, trong lòng rất căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Hay là đợi lần sau rồi lại đến”.

“Việc gì phải đợi lần sau, lần này trực tiếp giải quyết luôn”, Trịnh Sở cất giọng bình thản, không coi nhà họ Thạch ra gì.

“Đúng, lần này trực tiếp giải quyết là được”, Thạch Vĩ Hâm ngã dưới đất kêu la cười lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.


Hắn đã nhìn thấy võ giả của nhà họ Thạch đang chạy về phía bên này.

Chỉ cần toàn bộ những võ giả này đến đây, Trịnh Sở muốn bỏ chạy cũng không có cơ hội.

Đến lúc đó Thạch Vĩ Hâm phải đánh Trịnh Sở một trận thật ác liệt, để giải nỗi hận trong lòng.

Trịnh Sở thấy Thạch Vĩ Hâm đã ngã dưới đất rồi còn lải nhải không ngừng, thực sự không chịu nổi.

Anh giơ chân phải đạp lên bụng Thạch Vĩ Hâm.

Rắc rắc, rắc rắc.

Xương sườn của Thạch Vĩ Hâm giống như tăm xỉa răng giòn yếu, bị Trịnh Sở đạp gãy dễ dàng, phát ra tiếng kêu gào đau đớn.

Những người vây xem nhìn thấy cách hành xử bá đạo của Trịnh Sở, vừa sợ hãi, cũng vừa cho rằng đầu óc Trịnh Sở có vấn đề.

Hôm nay đắc tội Thạch Vĩ Hâm càng nghiêm trọng, chốc nữa sẽ bị trả thù càng thảm khốc.

Cuối cùng chỉ có kết cục sống không bằng chết đợi anh, huống hồ toàn bộ võ giả hàng đầu nhà họ Thạch đang chạy đến.

Lúc này Lam Hinh cũng nhìn thấy tám võ giả mặc áo đen quần đen, vẻ mặt hung dữ, thực lực cảnh giới đỉnh phong minh kình của nhà họ Thạch chạy về phía mình.

Sắc mặt của bọn họ lạnh lùng như sát thủ máu lạnh, muốn đánh Trịnh Sở đến gây chuyện thành tàn phế, đưa đến trước mặt Thạch Phá Thiên..