Vô Thượng Tiên Đế

Chương 115: Đủ Điều Kiện Bố Trận






"Tôi thấy cậu Trịnh đã vào trong rất lâu rồi mà vẫn chưa trở ra, có lẽ là đã bị giao long giết chết rồi, chúng ta mau rời đi thôi".

"Đúng vậy, chúng ta đều là người có thân phận không thấp, bây giờ phải đứng đây ngơ ngác chờ đợi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến cho người khác chê cười sao?"
Thạch Phá Thiên cũng rất muốn rời đi, nhưng ông ta đã chờ đợi lâu như vậy, có chờ thêm một chút cũng chẳng đáng là gì.

Nếu như Trịnh Sở đã bị con quái vật bên trong giết chết thì bọn họ có rời đi trễ một chút cũng chẳng sao.

Nhưng lỡ như Trịnh Sở giết chết được con quái vật đó mà bọn họ không chờ đợi thì sau này sẽ rất khó để lấy lòng Trịnh Sở.

"Các người muốn đi thì cứ đi đi, tôi không muốn đi", Thạch Phá Thiên xua tay nói, ý bảo bọn họ đi trước.

Thấy Thạch Phá Thiên không chịu rời đi, mọi người đều biết ông ta có tâm tư khác, nhất định muốn chiếm lợi về cho mình cho nên bọn họ cũng không định rời đi nữa.

Ngay khi những người còn lại quyết định chỉ cần Thạch Phá Thiên không rời đi thì bọn họ cũng không rời đi, bọn họ liền nghe thấy Thạch Phá Thiên thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

"Câu Trịnh, tôi biết cậu có thực lực vô cùng cường đại, con quái vật nho nhỏ ở trong đó làm sao có thể là đối thủ của cậu được?", Thạch Phá Thiên tươi cười nịnh nọt nói với Trịnh Sở.


Những người còn lại thấy vậy thì mới biết ý đồ của Thạch Phá Thiên là gì.

Bọn họ ngay lập tức học theo, bắt đầu lau sạch mặt mũi rồi chạy về phía Trịnh Sở vừa mới bước ra khỏi Động Thiên Tử.

"Cậu Trịnh, cậu không xảy ra chuyện gì, thật là tốt quá, tôi rất lo lắng cho cậu".

"Ông trời đã phù hộ cho cậu Trịnh được bình an".

Trịnh Sở khẽ cau mày khi nghe thấy mấy lời nịnh nọt của mấy người này: "Đừng làm phiền tôi".

Lời nói của anh tuy ngắn gọn nhưng khi lọt vào trong tai của đám người Thạch Phá Thiên thì lại giống như sét đánh ngang tai, khiến cho bọn họ không dám mở miệng nói chuyện trước mặt Trịnh Sở nữa.

Giọng điệu của Trịnh Sở vô cùng lạnh lùng, anh đang định trở về nhà lấy viên hồng ngọc rồi tìm một nơi có môi trường tốt và linh lực dày để bố trí trận tụ linh.

Bíp bíp bíp!
Trịnh Sở vừa đi được vài bước thì đã nghe tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Anh cầm di động lên thì thấy người gọi là Tạ Bá Ngọc.

Trịnh Sở bắt điện thoại, giọng nói cung kính của Tạ Bá Ngọc ngay lập tức truyền đến.

“Cậu Trịnh, nhà họ Chu dám phản bội cậu, toàn bộ đã bị nhà họ Tạ chế phục.

Cậu ở bên đó vẫn ổn chứ?”, Tạ Bá Ngọc vẫn rất e dè thực lực của Cổ Thế Tuyệt.

Ông ta đang lo lắng rằng Trịnh Sở không phải là đối thủ của Cổ Thế Tuyệt nên mới cố ý gọi điện thoại tới an ủi một chút, nếu có chuyện gì xảy ra với Trịnh Sở thì ông ta sẽ ngay lập tức đưa Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu.

Dù sao thì nhà họ Tạ và nhà họ Chu lúc này cũng đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Trịnh Sở cười nói: "Bọn họ đã chết rồi".


Trịnh Sở nói cứ như mình vừa mới làm xong một việc hết sức nhỏ nhặt.

Tạ Bá Ngọc nghe được tin này thì cả kinh không thôi, há hốc mồm khiếp sợ ở đầu dây bên kia.

Ông ta sẽ không ngạc nhiên nếu biết tin Chu Trang Tiêu chết trong tay Trịnh Sở.

Nhưng Cổ Thế Tuyệt là ai, ông ta chính là đại đệ tử của Vương Thành Nhân.

Nghe nói ông ta đã nắm vững tuyệt kỹ giúp Vương Thành Nhân thành danh năm xưa, chính là tuyệt kỹ khí ngự vạn vật.

Tuyệt kỹ này có uy lực cường đại, cho dù đối phương có thực lực mạnh đến cỡ nào, chỉ cần không kịp đề phòng cũng có thể bị giết chết trong chớp mắt.

Kết quả là Trịnh Sở chẳng những có thể giết được ông ta mà còn nói một cách lãnh đạm như thể chỉ vừa mới giải quyết xong một tên côn đồ bình thường.

Trịnh Sở thấy Tạ Bá Ngọc không lên tiếng liền hỏi: "Ông Tạ, ông có biết ở thành phố Giang Nam này có nơi nào non xanh nước biếc, ít người quấy rầy hay không?"
Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở hỏi thì liền suy nghĩ rồi nói: "Núi Cổ Lâm".

Núi Cổ Lâm nằm ở một vị trí tương đối hẻo lánh ở thành phố Giang Nam, thậm chí còn hẻo lánh hơn khu rừng già trong núi sâu nơi Trịnh Sở đi hái dược liệu lúc trước.

Trịnh Sở không phải là người thành phố Giang Nam nên không hề quen thuộc với hoàn cảnh địa lý của thành phố Giang Nam này.

Nghe Tạ Bá Ngọc nhắc đến núi Cổ Lâm, anh suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi: "Nó nằm ở đâu?"
Tạ Bá Ngọc nghe anh hỏi câu này thì rất ngạc nhiên, không ngờ Trịnh Sở thậm chí còn không biết núi Cổ Lâm ở đâu, cho nên ông ta liền giải thích.

"Núi Cổ Lâm cách trường đại học thành phố Giang Nam khoảng một cây số.

Vì quá xa xôi nên hầu như không có ai tới đó, thỉnh thoảng mới có các sinh viên của trường đại học thành phố Giang Nam đến đó cắm trại".

Sau khi nghe Tạ Bá Ngọc nói, Trịnh Sở đáp: "Gửi địa chỉ cho tôi".

Tạ Bá Ngọc cung kính nói: "Cậu Trịnh, để tôi đưa cậu đi".


Bây giờ ông ta đã biết được thực lực của Trịnh Sở đáng sợ đến cỡ nào, ngay cả sư huynh của Trần Hổ, Cổ Thế Tuyệt, cũng bị Trịnh Sở giết chết một cách dễ dàng.

Tạ Bá Ngọc không ra sức tạo quan hệ tốt với Trịnh Sở vào lúc này thì còn đợi đến lúc nào nữa?
Trịnh Sở nghe Tạ Bá Ngọc định lái xe tới đón mình thì cũng không phản đối: "Tôi đang ở Động Thiên Tử, ông nhanh chóng tới đây đi".

Anh muốn bố trí xong trận tụ linh càng sớm càng tốt, như vậy thì thực lực của anh mới có thể mau chóng tăng lên.

Bởi vì nếu như linh hồn của con mãng xà đen này ở bên ngoài quá lâu mà không có biện pháp bảo vệ thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.

Với thực lực hiện tại của Trịnh Sở thì khi anh thi triển cửu huyền linh công nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo vệ linh hồn của mãng xà được nửa tiếng.

Mười phút sau, Tạ Bá Ngọc đã lái chiếc Land Rover màu đen đến chỗ Trịnh Sở ở Động Thiên Tử.

Ông ta xuống xe đi về phía Trịnh Sở, nở nụ cười nói: "Cậu Trịnh, nếu không phải bị tắc đường thì tôi đã đến sớm hơn rồi".

Thái độ của Tạ Bá Ngọc cứ như thể ông ta là lái xe riêng của Trịnh Sở.

Trịnh Sở thấy vẫn còn 20 phút nữa, liền hỏi: "Từ đây đến núi Cổ Lâm mất bao nhiêu phút?"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Sở, Tạ Bá Ngọc biết anh đang rất vội, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì ông ta liền nói: "Tôi sẽ đưa cậu tới đó trong vòng 10 phút".

Ông ta vừa nói vừa mở cửa xe mời Trịnh Sở ngồi vào trong, thái độ không khác gì một quản gia.

Trịnh Sở ngồi ở ghế phụ, bọn họ không lái xe đến núi Cổ Lâm ngay mà anh đã nhờ Tạ Bá Ngọc lái xe đưa mình về nhà trước.

Hồng ngọc của anh vẫn đang ở nhà, nếu như không có hồng ngọc thì anh không thể bố trí trận tụ linh được..