Vô Thượng Tiên Đế

Chương 100-101




Chương 100: Ông Chủ Tôi Mời


Tạ Bá Ngọc nghe thấy những lời Trịnh Sở nói thì khẽ giật mình, cảm thấy hơi khó tin
Hai khối ngọc Tỳ Hưu được điêu khắc đẹp đẽ và tinh tế như thế lại không có cái nào là hàng thật.

Đây chính là thứ mà hội bán đấu giá giữ đến cuối cùng, thế mà chẳng có cái nào là thật, vậy có khác gì đang trêu đùa những ông lớn đang có mặt ở đây không.

Mã Thiên Bồi nghe Trịnh Sở nói thế thì cười khẩy: “Ranh con ngu ngốc, không biết phải xem xét thế nào nên thuận miệng nói không có hàng thật”.

Ông ta nói xong thì dừng lại một lát, ánh mắt nhìn về phía Tỳ Hưu bên phải: “Tôi ra giá năm mươi triệu, mua Tỳ Hưu được đặt bên phải”.

Mọi người trong phòng thấy một bậc thầy trong giới đồ cổ như Mã Thiên Bồi đã nhận ra đâu là hàng thật.

Một số nhân vật quyền quý không để Mã Thiên Bồi vào mắt, bắt đầu ra giá cạnh tranh.

“Tôi ra giá sáu mươi triệu!”
“Tôi ra giá sáu mươi lăm triệu!”
“Tôi ra giá tám mươi triệu!”
Người đàn ông đeo mắt kính bên cạnh Mã Thiên Bồi thấy mọi người xung quanh ra giá gắt gao như thế thì cau mày nói: “Sếp Mã, bọn họ ra giá gắt gao quá”.


Mã Thiên Bồi làm ra vẻ buồn bã, thở dài nói: “Biết thế đã chờ bọn họ mua con hàng giả kia rồi hẵng ra tay”.

Trên thực tế, hai khối ngọc Tỳ Hưu đó đều do Mã Thiên Bồi bỏ ra cái giá cao để chế tác, mang đến đây để làm mồi câu cá.

Chẳng mấy chốc, ngọc Tỳ Hưu đã rơi vào tay Vương Nhất Pháp với giá một trăm triệu.

Vương Nhất Pháp là người thừa kế duy nhất của Vương Thị, cha mẹ đều đã mất hết nên muốn tiêu tiền thế nào cũng được, thích thế nào làm thế đó.

Người dẫn chương trình nhìn Vương Nhất Pháp như nhìn thần tài, cười nói: “Cậu Vương đúng là sảng khoái, tiêu tiền như nước”.

Cơ thể Hứa Hàn Băng dán chặt vào người Vương Nhất Pháp, nhỏ giọng nói: “Cậu Vương đúng là không hổ danh, sức hấp dẫn không sao tả được, khiến em kiềm lòng không đậu muốn đến gần sự vĩ đại đó”.

Lâm Đức Vượng bỏ điện thoại di động vào túi tiền, giọng đầy cung kính nói: “Anh Vương, tôi đã làm xong việc anh dặn tôi rồi”.

Trên mặt Vương Nhất Pháp là nụ cười dữ tợn: “Được lắm, sau khi mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, tôi sẽ đề bạt anh lên, biến anh thành một nhân vật máu mặt ở thành phố Giang Nam này”.

“Cảm ơn anh Vương”, Lâm Đức Vượng trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người, bày tỏ sự biết ơn với Vương Nhất Pháp.

Vương Nhất Pháp cười ha hả, ánh mắt đầy độc ác nhìn về phía Trịnh Sở, đứng dậy đi ra khỏi trung tâm mua sắm Phú Vinh.

Trong suy nghĩ của gã, chỉ cần giết chết hết đám Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc thì sau này thành phố Giang Nam chính là thiên hạ của nhà họ Vương và nhà họ Chu.

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Pháp, nổi giận đùng đùng nói: “Ranh con này muốn làm cái gì thế?”
Dù ông ta là người hiền lành, nhưng nhìn thấy Vương Nhất Pháp làm những chuyện đó thì cũng tức không sao tả được.

Trịnh Sở cười ha hả, nhẹ giọng nói: “Cần gì phải tức tối với một người chết làm gì”.

Anh nói xong bèn đứng dậy đi về phía thang máy lầu tám của trung tâm mua sắm Phú Vinh.

Tạ Bá Ngọc thấy thế lập tức đứng dậy đi theo Trịnh Sở, hệt như là một quản gia của anh.

Mã Thiên Bồi thấy nhóm Trịnh Sở bỏ đi thì nhíu mày, bảo người đeo mắt kính bên cạnh: “Gọi thêm vài cao thủ võ giả giải quyết ranh con kia đi, còn ông Tạ, nếu giải quyết được cũng xử lý nốt”.

Mã Thiên Bồi không phải người trong giới võ giả, cũng không hẳn là am hiểu về cảnh giới của bọn họ nên hoàn toàn không biết Tạ Bá Ngọc cũng là võ giả.

“Đã sắp xếp xong cả rồi, có thể ra tay bất kỳ lúc nào”, người đàn ông đeo kính đen lạnh giọng, cung kính nhìn Mã Thiên Bồi nói.

Mã Thiên Bồi gật đầu, cẩn thận nói: “Đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

“Sếp Mã cứ yên tâm”, người đàn ông đeo kính nói xong lập tức đi về phía thang máy dành cho nhân viên của trung tâm thương mại Phú Vinh.

Mã Thiên Bồi nhìn Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc rời đi, cười ha hả nói: “Cái đồ nhà quê của thành phố Giang Nam này mà cũng dám đối đầu với Mã Thiên Bồi này, phải giết cho bằng chết mới giải tỏa được mối hận trong lòng”.

Ông ta nói xong những lời đó thì gương mặt lại nở nụ cười hiền hòa, như thể tất cả những sắp xếp trước đó đều không hề liên quan đến ông ta vậy.

Chờ Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đến chỗ thang máy thì bên trong đã đầy ắp người, đều xuống lầu một.

Vẻ mặt Trịnh Sở vẫn bình thường, không hề nôn nóng.

Anh đã sớm nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Nhất Pháp, gã sẽ ra tay với anh.

Bản thân anh càng dây dưa kéo dài thì đối phương mới là người phải sốt ruột.

Sớm muộn gì cây bút Hồng Ngọc đó cũng sẽ thuộc về anh mà thôi.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc tây sang trọng, nước da trắng đi về phía Trịnh Sở.

Dọc đường đi, tất cả những nhân viên trong trung tâm thương mại Phú Vinh đều chào người đó.

Thậm chí có một số nhân vật quyền quý trông thấy người này cũng phải thăm hỏi vài câu.

Người đàn ông trẻ tuổi và điển trai đi tới trước mặt Trịnh Sở, nở nụ cười khẽ nói: “Anh Trịnh, ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh”.

“Không có hứng thú”, Trịnh Sở cực kỳ quyết đoán, trực tiếp từ chối không gặp.

Tạ Bá Ngọc biết ông chủ mà người đó nói là ai, nhíu mày nhìn Trịnh Sở nói: “Cậu Trịnh, trực tiếp từ chối như thế có hơi không phải”.

Ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh có thế lực rất lớn, không chỉ giới hạn trong thành phố Giang Nam mà thậm chí là các nơi trong tỉnh Thiên Xuyên cũng có chi nhánh.

Tất cả những điểm du lịch và thành phố nổi tiếng của Hoa Hạ đều có những cửa hàng thuộc quyền sở hữu của người đó.


Cũng quen biết cực kỳ nhiều người ưu tú và quyền quý.

Đắc tội một người như thế thì chẳng có lợi gì cho Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc cả.

Mọi người xung quanh thấy Trịnh Sở dám từ chối gặp ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh thì sắc mặt chợt cứng đờ, cảm thấy Trịnh Sở quá là ngu ngốc.

Nếu không ngu thì tại sao lại không biết thân phận của ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh.

Lưu Tổ Doanh thấy Trịnh Sở từ chối thì nụ cười trên mặt dần biến mất: “Anh Trịnh, ông chủ chúng tôi muốn gặp anh là may mắn của bản thân anh, anh đừng để lỡ mất cơ hội”.

Trịnh Sở cười ha hả: “Cái may mắn đó anh cứ giữ lại dùng từ từ”.

Anh không để ông chủ trung tâm thương mại Phú Vinh vào mắt.

Lưu Tổ Doanh thấy Trịnh Sở cố tình không chịu đi thì lòng đầy tức giận, vứt hết tất cả những lời dặn dò ông chủ anh ta đã dặn trước khi đi.

Anh ta cảm thấy với loại người như Trịnh Sở, không dùng bạo lực với anh thì hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường được.

Lưu Tổ Doanh chính là một võ giả cảnh giới minh kình đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới hóa huyền tông sư võ đạo một chút thôi.

Anh ta tự nhận rằng bao nhiêu người ở đây nhưng không ai có thể trở thành đối thủ của anh ta cả.

Đối phó với loại vắt mũi chưa sạch như Trịnh Sở là quá dễ dàng.

Gương mặt điển trai của Lưu Tổ Doanh đã tối sầm lại, nắm đấm siết lại thật chặt, khí kình quanh thân bắt đầu lưu chuyển.

Mọi người đứng gần thang máy nhìn thấy Lưu Tổ Doanh thay đổi sắc mặt thì làm sao dám đứng đó nữa.

Bọn họ cũng biết rõ sự chênh lệch của người với võ giả, nếu như bị Lưu Tổ Doanh ngộ thương thì không biết phải khóc với ai, dù sao đây cũng là địa bàn của trung tâm thương mại Phú Vinh..

Chương 101: Nịnh Bợ Lấy Lòng


Lưu Tổ Doanh nhìn thấy phản ứng đầy sợ hãi của mọi người ở đây dành cho mình thì hết sức hài lòng.

Anh ta nhìn Trịnh Sở, giọng đầy nghiêm túc nói: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có theo tôi đi gặp ông chủ của tôi hay không?”

Tạ Bá Ngọc bên cạnh thấy Lưu Tổ Doanh hùng hổ như thế thì dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Tổ Doanh, nói: “Giám đốc Lưu, trung tâm thương mại Phú Vinh các cậu tiếp đãi khách của mình như thế hả?”

“Cậu Trịnh không đi thì cậu bắt đầu tỏ thái độ như thế à?”, Tạ Bá Ngọc biết Trịnh Sở lợi hại thế nào nên kiên quyết đứng về phía anh.

Lưu Tổ Doanh thấy Tạ Bá Ngọc nói đỡ cho Trịnh Sở thì cười ha hả nói: “Ông Tạ, ông ở thành phố Giang Nam này quá lâu rồi nên tưởng mình to mình lớn lắm hả?”

Anh ta nói xong thì dừng lại một lát, sẵng giọng nói: “Có lẽ ông cũng là người máu mặt ở thành phố Giang Nam này, nhưng tỉnh Thiên Xuyên to như vậy, nước Hoa Hạ lớn thế này, ông lại là cái thá gì?”

“Ông chủ tôi muốn gặp anh ta, chẳng lẽ không phải là may mắn của anh ta ư?”

Tạ Bá Ngọc thấy một giám đốc nho nhỏ như Lưu Tổ Doanh mà cũng dám nói mình như thế trước mặt bao người, đúng là tức không để đâu cho hết.

Ông ta nhìn Lưu Tổ Doanh với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nếu cậu Trịnh không muốn đi, tôi nhất định không để các người dẫn cậu ấy đi”.

Lưu Tổ Doanh cười ha hả nói: “Thế thì lấy ra bản lãnh thật sự của ông đi”.

Anh ta biết Tạ Bá Ngọc bị thương, hoàn toàn không phải là tông sư võ đạo cảnh giới hóa kình.

Nay thực lực của ông ta chắc còn chẳng bằng minh kình sơ kỳ, vì thế anh ta mới nói chuyện với Tạ Bá Ngọc bằng cái thái độ đó.

Cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối đầu với Tạ Bá Ngọc.

Tạ Bá Ngọc nghe Lưu Tổ Doanh nói thế thì cười ha hả nói: “Giám đốc Lưu, đây là bản thân cậu thiếu đòn muốn bị đánh đấy nhé, đừng trách tôi ra tay quá nặng!”

Trong lúc nói chuyện, dòng khí trong người Tạ Bá Ngọc bắt đầu khởi động, khí kình tập trung vào tay phải, một chưởng đánh thẳng vào không trung.

Ầm ầm.

Lưu Tổ Doanh với vẻ mặt đầy kinh thường, không xem Tạ Bá Ngọc vào mắt, vẫn còn suy nghĩ xem nên đánh Tạ Bá Ngọc thế nào, để ông ta nhớ cho thật lâu.

Kết quả khi chuẩn bị đánh thì một chưởng ấn khí kình đã đánh tới, trực tiếp đánh bay anh ta ra ngoài miệng phun máu tươi.



Phụt.

Lưu Tổ Doanh trúng một đấm, cơ thể như con diều đứt dây, bay lên khỏi mặt đất và rơi xuống thật mạnh ở một nơi xa.

Rầm.

Lưu Tổ Doanh ngã thật mạnh xuống đất, khóe miệng đầy máu, vẻ mặt đầy kinh ngạc và khiếp sợ.

Lòng anh ta đầy khó hiểu, rõ ràng Tạ Bá Ngọc đang bị thương sắp chết đến nơi rồi, thế mà sức mạnh ông ta tung ra hôm nay lại hoàn toàn không giống người bị thương.

Tạ Bá Ngọc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lưu Tổ Doanh, mỉm cười nói: “Còn muốn đánh tiếp nữa không?”

Lưu Tổ Doanh nhìn Tạ Bá Ngọc hừ lạnh nói: “Ông Tạ, xem như ông ăn gan hùm, bây giờ tôi sẽ quay về báo cho ông chủ, để xem sau này ông sẽ làm thế nào để sống yên ở thành phố Giang Nam này”.

Anh ta nói xong những lời đó thì nghe thấy tiếng giày cao gót bước trên nền gạch.

Cạch cạch cạch cạch.

Một cô gái với dáng người gợi cảm nóng bỏng, nhuộm mái tóc đỏ rực như lửa, sải bước chân tao nhã đi đến nơi này.

Mọi người nhìn thấy cô gái tóc đỏ đó thì đều lên tiếng chào: “Chào sếp Tôn”.

Khi Tạ Bá Ngọc nhìn thấy cô gái tóc đỏ đó thì vẻ mặt cũng chợt thay đổi.

Lưu Tổ Doanh ngã dưới đất thấy sếp Tôn đến thì lập tức bày ra vẻ mặt uất ức, vươn ngón trỏ về phía Trịnh Sở, giọng đầy độc ác nói: “Sếp Tôn, tôi nói thế nào anh ta cũng không chịu đi, còn đánh tôi thành ra thế này”.

Tôn Hàn Y nghe Lưu Tổ Doanh nói thế thì chẳng nói chẳng rằng, giơ cánh tay trắng ngần lên tắt thẳng vào mặt anh ta.

Bốp.

Mặt Lưu Tổ Doanh xuất hiện một dấu tay đỏ bừng, tuy mặt không sưng đỏ lên nhưng lại khiến anh ta tạm thời không thể nói chuyện được, việc thở cũng trở nên khó khăn.

Tôn Hàn Y đánh Lưu Tổ Doanh xong thì chẳng thèm liếc nhìn anh ta thêm một lần nào nữa, đôi mắt quyến rũ nhìn Trịnh Sở nói: “Anh Trịnh, vừa nãy đã đắc tội đến anh, mong anh đừng trách”.



Thái độ và giọng điệu của cô ta dành cho Trịnh Sở cực kỳ dễ chịu, khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Tất cả mọi người ở đây đều biết Tôn Hàn Y có vẻ ngoài gợi cảm nóng bỏng là thế, quyến rũ như hồ ly tinh.

Trên thực tế, cô ta cực kỳ kiêu ngạo, luôn hờ hững khi nói chuyện hay làm việc với người khác.

Một khi có người đắc tội cô ta thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có thể là chết.

Nay Tôn Hàn Y nói chuyện với Trịnh Sở như thế khiến mọi người ở đây thấy hết sức ngạc nhiên, liệu có phải do Tôn Hàn Y đã để mắt đến Trịnh Sở, muốn bao nuôi anh.

Hoặc là bối cảnh của thằng ranh Trịnh Sở này thật sự rất khủng, bố Tôn Hàn Y muốn chủ động nịnh bợ lấy lòng hay không.

Nếu không thì tại sao lại chẳng nói chẳng rằng tát cho Lưu Tổ Doanh một cái.

Trịnh Sở nghe cô ta nói thế thì bình thản nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng”.

Tôn Hàn Y nghe Trịnh Sở nói thế thì mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày tôi đã vô tình có được một món bảo bối, hôm nay tôi muốn mời anh Trịnh đến chiêm ngưỡng thử xem thế nào, không biết có được không?”

Trịnh Sở nghe lời Tôn Hàn Y nói thì nhoẻn miệng cười: “Được thôi”.

Trong lòng anh cũng có chút hứng thú với thứ bảo bối mà Tôn Hàn Y vô tình có được, rốt cuộc đó là món bảo bối thế nào.

Tại sao không mang đi bán đấu giá luôn, hay đó là một món pháp bảo có lợi cho tu vi.

Tôn Hàn Y thấy Trịnh Sở đồng ý thì nở nụ cười quyến rũ, giơ tay mời: “Mời anh Trịnh”.

Trịnh Sở cũng không ngạc nhiên gì với hành động của Tôn Hàn Y, hai tay chắp sau lưng, sải bước thong thả đi như chủ nhân của nơi này.

Tôn Hàn Y nhìn Tạ Bá Ngọc, mỉm cười nói: “Ông Tạ này, lúc nãy đã có điều đắc tội, mong ông đừng để trong lòng”.

“Chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải phiền đến cô Tôn phải ra đây”, Tạ Bá Ngọc cười tươi tắn, ông ta cảm nhận được sự sợ hãi đến từ thế lực đáng sợ sau lưng Tôn Hàn Y, cố gắng giữ cho mình một nụ cười thân thiết.

“Ông Tạ cũng theo cùng nhé”, Tôn Hàn Y nói xong thì nhấc đôi chân xinh đẹp lên, tao nhã đi về phía phòng làm việc của mình.

Tạ Bá Ngọc lập tức theo sau Tôn Hàn Y rời khỏi khu vực này.