Vô Thượng Sát Thần

Chương 988: Ngươi Có Tư Cách Gì Chết Cùng Ta




- Aaaa!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên một hồi trong vòng xoáy phong lực, Công Tôn Ngạn máu me khắp người, đầu tóc rối bời, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.

Miệng hắn mở lớn thở phì phò, kinh hãi nhìn một thân ảnh lơ lửng phía xa, người kia chính là Tiêu Phàm, chỉ là so với trước đó có điểm khác biệt, phía sau hắn mọc ra một đôi cánh to lớn huyết sắc, hơn nữa toàn thân bùng cháy lên hỏa diễm kim sắc vô tận.

- Tu La Thần Dực, vậy mà ngươi nắm giữ Tu La Thần Dực, khó trách có thể không để vào mắt địa bàn Phong Lực của ta!

Công Tôn Ngạn bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đột nhiên, con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt lại, ngón tay run rẩy chỉ Tiêu Phàm nói:

- Ngươi, ngươi là Điện Chủ Tu La Điện!

- Ngươi nói xem!

Tiêu Phàm lưu lại một thanh âm lạnh lùng, lần nữa đập ra, hiện tại có địa bàn Phong Lực ngăn trở người bên ngoài quan sát, Tiêu Phàm đã không kiêng kị chút nào nữa.

Hắn không chỉ thi triển ra Tu La Thần Dực cùng Bất Diệt Kim Thân, còn thiêu đốt lên cả Tu La Huyết Mạch, thậm chí còn điều động lực lượng Vô Tận Chiến Hồn.

Hơn nữa, Tiêu Phàm còn sử dụng lực lượng Tỏa Hồn Châu, chỉ là Tỏa Hồn Châu không cách nào làm gì Chiến Thánh cảnh, dù sao Chiến Hồn Chiến Thánh cảnh đã hòa làm một thể cùng Huyết Mạch.

Dù vậy, ngoài Tu La Chiến Hồn ra, đây cơ hồ đã là toàn bộ lực lượng của Tiêu Phàm.

Giờ khắc này, Tiêu Phàm cảm giác lực lượng bản thân đạt tới một cấp độ đáng sợ, dù đối mặt với Công Tôn Ngạn, hắn cũng có thể xem thưởng, thậm chí hoàn toàn có thể không để vào mắt.

Cũng khó trách lúc Công Tôn Ngạn biết Tiêu Phàm là Điện Chủ Tu La Điện lại sợ hãi như vậy, bởi vì Điện Chủ Tu La Điện vốn đại diện cho giết chóc và cường đại.

Công Tôn gia tộc thân là thế gia ngàn năm, càng biết rõ Điện Chủ Tu La Điện đáng sợ thế nào, dù Tiêu Phàm chỉ là Chiến Đế hậu kỳ, hắn cũng không tự tin chiến thắng Tiêu Phàm, thậm chí ngay cả dũng khí cùng Tiêu Phàm đối chiến cũng không có.

Phốc! Tu La Thần Dực xẹt qua cánh tay trái Công Tôn Ngạn, máu tươi bay vụt hư không, sau đó bị cuồng phong thổi tan, biến mất không còn một mảnh.

Giờ phút này thực lực Tiêu Phàm quá cường đại, đừng nói Công Tôn Ngạn chỉ vừa mới đột phá Chiến Thánh cảnh, dù là hắn sớm chìm đắm nhiều năm ở Chiến Thánh cảnh tiền kỳ, Tiêu Phàm cũng tự tin có thể giết hắn!

Công Tôn Ngạn đau đến nhe răng trợn mắt, không ngừng kéo dãn khoảng cách với Tiêu Phàm, ở phía xa hét lớn:

- Tiêu Phàm, ân oán của ngươi cùng Công Tôn gia tộc ta như vậy là kết thúc, thế nào? Ta nhất định cũng sẽ không bại lộ thân phận ngươi!

- Bại lộ thân phận ta? Thân phận ta là Huyết Lâu người, không phải là do ngươi bại lộ ra sao?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, nếu như đã thể hiện ra toàn bộ thực lực, Tiêu Phàm cũng không có ý định buông tha hắn.

Hơn nữa, hắn cũng không tin tính cách của Công Tôn Ngạn, một khi thả hắn, sau này người hắn phải đối phó, đoán chừng không chỉ là một mình Công Tôn Ngạn.

Mà là người Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện, Tiêu Phàm còn không cuồng vọng đến mức cùng hai Điện này chiến đấu.

- Ta nói bậy mà thôi, ngươi đừng để ở trong lòng.

Công Tôn Ngạn không chút do dự nói:

- Huống chi, hiện tại ngươi cũng chưa chắc giết chết được ta, một khi ta thu hồi Thánh Vực, thân ngươi phận sẽ bại lộ.

- Ngươi đây là đang uy hiếp ta?

Tiêu Phàm khóe miệng giương lên, con ngươi lạnh lẽo vô tình.

- Không phải, ta chỉ là nói sự thật, bại lộ thân phận Huyết Lâu của ngươi cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà, ngươi nếu bại lộ thân phận Điện Chủ Tu La Điện, ngươi biết rõ cái gì đang chờ đợi ngươi đó.

Công Tôn Ngạn đầu lúc lắc như trống.

Hắn cũng không dám uy hiếp Tiêu Phàm, Điện Chủ Tu La Điện là thù dai nhất, ai đắc tội thì đó là kẻ bất hạnh, điểm này hắn rất rõ ràng.

- Phải không?

Tiêu Phàm đôi mắt ngưng tụ, Tu La Kiếm thoáng hiện, huyết khí tung hoành, sát khí trùng thiên, trước người hắn, đột nhiên xuất hiện vô số kiếm khí.

Kiếm khí đáng sợ hóa thành lưới kiếm quấn tứ phương, bao phủ tới hướng Công Tôn Ngạn, Phong Nhận Trảm tại phía trên lưới kiếm, vậy mà phát ra từng đợt thanh âm bén nhọn.

- Tiêu Phàm, ngươi đừng ép người quá đáng, cùng lắm thì cả hai cùng chết!

Nhìn thấy Tiêu Phàm bất vi sở động, Công Tôn Ngạn cũng sợ hãi, chuẩn bị liều mạng cùng Tiêu Phàm.

- Ngươi tư cách gì cùng chết với ta?

Tiêu Phàm mặt coi thường, ngàn vạn kiếm khí hét lên giận dữ, thời khắc kiếm khí vũ động, tại hư không phác họa từng dấu vết quỷ dị.

Nếu như chỉ là kiếm khí bình thường, tất nhiên không ngăn cản nổi áp chế Thánh Vực, mỗi một kiếm của Tiêu Phàm, đều là Kiếm Văn biến thành, đột phá Hồn Điêu Sư cấp Truyền Kỳ, tạo nghệ Hồn Văn của Tiêu Phàm đã đạt tới một cấp độ khủng bố.

- Giết!

Công Tôn Ngạn cũng phát cuồng, vòng xoáy phong lực điên cuồng gào thét, hóa thành từng con Cự Long Cuồng Phong nhào về phía lưới kiếm vô tận kia, mà bản thân hắn lại bay đi về phía xa.

Hắn mặc dù rất muốn thu hồi Thánh Vực, nhưng mà lại sợ Tiêu Phàm đánh lén, không có cảm giác Thánh Vực, với tốc độ Tiêu Phàm, muốn giết hắn nhất định dễ như trở bàn tay.

- Tiêu Phàm, ngươi sẽ chết rất thảm!

Trong quá trình lui ra phía sau, Công Tôn Ngạn cười lạnh.

Điện Chủ Tu La Điện mặc dù cường đại, nhưng mà một khi hiện thế, tất nhiên sẽ bị Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện vây công. Trong mắt một đám thế gia ngàn năm, đây sớm đã không phải bí mật gì.

- Ta chết hay không, ngươi cũng đều không nhìn thấy!

Đột nhiên, một thanh âm thăm thẳm vang lên, bên trong hư không, bỗng toát ra một vệt lãnh quang, trực tiếp đâm vào phía sau lưng Công Tôn Ngạn, lạnh đến thấu tim, trực tiếp xuyên thủng Hồn Hải.

- Ai?

Trong miệng Công Tôn Ngạn phun ra mấy ngụm máu tươi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại:

- Tiêu Phàm? Không thể nào!

- Có cái gì mà không thể?

Lại một thanh âm vang lên, lại là ở phía trước Công Tôn Ngạn, một thân ảnh đi ra, vẫn là Tiêu Phàm.

Cũng khó trách Công Tôn Ngạn không tin, vậy mà xuất hiện hai Tiêu Phàm, hơn nữa, có khí tức phát ra trên người một Tiêu Phàm khiến hắn đều hãi hùng khiếp vía.

Quan trọng nhất là, hắn căn bản không biết Tiêu Phàm này xuất hiện lúc nào, đến Thánh Vực đều không bắt được thân ảnh Tiêu Phàm, đến tận khi một kiếm đâm vào trong ngực Công Tôn Ngạn, hắn mới quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Phàm này tồn tại.

- Chiến Thánh, vậy mà ngươi đột phá Chiến Thánh cảnh?!

Công Tôn Ngạn sợ hãi, Điện Chủ Tu La Điện đột phá Chiến Thánh cảnh đáng sợ đến cỡ nào, hắn khó mà đánh giá.

Nhưng mà, Công Tôn Ngạn hiểu rõ, nếu ai dám đắc tội Tiêu Phàm, tất nhiên sẽ máu chảy thành sông.

- Ngươi trước đó nói Huyết Lâu thế nào rồi, nói đi, cho ngươi một cái chết thoải mái.

Tiêu Phàm không trả lời Công Tôn Ngạn, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo.

- Ngươi hứa không đối phó với Công Tôn gia tộc, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết!

Công Tôn Ngạn hít sâu một hơi nói, không có bất kỳ ý tứ phản kháng gì.

- Ngươi còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, Công Tôn Ngạn không nói, bên ngoài cũng có rất nhiều người biết.

- Được, ta nói cho ngươi biết!

Công Tôn Ngạn cũng rất rõ đạo lý này, đâu còn dám nói điều kiện với Tiêu Phàm.

Sau đó đem toàn bộ những chuyện phát sinh trong một tháng qua nói với Tiêu Phàm một lần, hai mắt Tiêu Phàm đỏ bừng vô cùng, sát khí ngày càng đậm hơn.

- Hay cho một Diêm La Phủ, dám diệt Huyết Lâu ta, Tiêu Phàm ta thề, rồi sẽ có một ngày, nhất định phải giết sạch Diêm La Phủ!

Tiêu Phàm hung quang chợt hiện, nhưng khiến Công Tôn Ngạn bị dọa không nhẹ.

- Sư tôn ta thế nào?

Tiêu Phàm lại hỏi.

- Ta không biết, Huyết Lâu bị công phá, cụ thể như thế nào, ai cũng không rõ.

Công Tôn Ngạn lắc lắc đầu nói.

- Vậy giữ lại ngươi cũng không còn tác dụng nữa.

Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một câu, một Tiêu Phàm khác đưa tay vung lên, thân thể Công Tôn Ngạn trực tiếp từ phân thành hai nữa, hai mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Đến chết, hắn cũng không nghĩ đến bản thân đường đường là Chiến Thánh cảnh lại chết ở chỗ này!

Lục Đạo